Cô Gái Lạnh Lùng - Hàn Băng

Chương 6: Xung Đột Tình Cảm


Bạn đang đọc Cô Gái Lạnh Lùng – Hàn Băng: Chương 6: Xung Đột Tình Cảm

Ở chương trước, nàng Sun_Sari đã comment đầu tiên nhưng giữa đường lại bị nàng Ari_Fire xuất hiện cướp tem nên để cho công bằng, ta đã nghĩ ra một biện pháp tối ưu đó là: ta sẽ tặng chương này cho nàng Sun_Sarirồi viết thêm một ngoại truyện nữa để tặng cho nàng Ari_Fire . Giỏi chưa? Khen ta đi, khen ta đi :)))) Ai giành tem chương này sẽ được chương 7 còn chương ngoại truyện sẽ không tính tem. Và tất nhiên để cho công bằng thì ta sẽ up hai chương cùng lúc. Thôi, nói nhiều rồi, mời thưởng thức truyện ^^
=====================================================================================
Thấy cô gật đầu, bộ dáng nhu thuận đáng yêu, anh vui vẻ, mắt cười híp thành một đường không nhìn thấy mặt trời ngày mai luôn =.=
Sau khi cố gắng phân tích các dữ liệu có trong đầu, cô cảm thấy lúng túng. “Làm thế nào giờ?” “A, mình từ bao giờ mà trở nên lúng túng như vậy chứ!” Cô cảm thấy thật chán nản… nhưng lại có chút gì đó… hạnh phúc…
– A, bảo bối, em đang nghĩ gì vậy? À, hay là em đang nhớ về nụ hôn vừa nãy? _ Anh mặt dày nói khiến mặt ai kia càng đỏ tưng bừng _ Dễ thương quá a! Em muốn thì để anh hôn em tiếp, cần gì mà phải âm thầm tưởng niệm như vậy, anh không ngại phục vụ bảo bối đâu.
Và lại một nụ hôn oanh oanh liệt liệt diễn ra ( ta: vỗ tay đi các chế =))))

Bên này thì ngọt ngào lãng mạn, còn bên kia thì đang xảy ra chiến tranh thế giới thứ 4, bàn ghế bay tùm lum từa lưa nhưng thế quái nào mà vẫn không trúng vào hai người đang hôn nhau ( ta: vâng, hai anh chị í rất thông minh mà không đụng vào Phong ca *vỗ tay* ^^ )
Ngọc quát to:
– Tên biến thái này, ai cho anh hôn tôi hả? Khốn kiếp, lợi dụng thời cơ mà bắt nạt người khác hả? Đồ sở khanh! Tôi thề hôm nay mà không đánh chết anh thì tôi không phải Trần Tiểu Ngọc!
Cậu khổ sở né tránh bàn ghế đang bay tứ tung về phía mình, miệng nói:
– Em bình tĩnh lại đi! Hôn có một cái thôi mà làm như chết đến nơi rồi í!
– Anh…Anh nói gì hả? Hôn một cái thôi à? Thế anh đã hôn bao nhiêu người rồi hả? Đồ lăng nhăng, đổ đốn. Anh nói ngay cho tôi. Anh hôn bao nhiêu người rồi hả?
Cậu nổi hứng trêu nhỏ:
– Anh hôn nhiều người lắm, không đếm nổi. Thôi để hôm khác anh liệt kê ra rồi nói lại cho em nhé! _ Nói xong liền ôm đầu chờ đợi cơn thịnh nộ sắp xảy đến. Nhưng…. lần đầu tiên trong đời, cậu tính sai…
Nghe thấy cậu nói vậy, nhỏ cúi gằm mặt, không nói gì.
Im phăng f*ck……

Hồi lâu không thấy nhỏ trả lời, cậu đâm ra nghi ngờ, bỏ tay đang ôm đầu ra, ngẩng đầu lên… Lần đầu tiên cậu cảm thấy hốt hoảng thực sự…. Nhỏ đang khóc, khóc không thành tiếng….
Nhìn từng giọt nước mắt trong suốt như pha lê rơi lã chã trên gương mặt nhỏ, cậu cảm thấy trái tim mình như bị bóp nghẹt… Đau, đau lắm… Trái tim cậu… Đau lắm….
Cậu khẽ vươn tay định ôm lấy nhỏ. Nhỏ khẽ lách người quay đi. Cậu tiến lại gần, cầm tay nhỏ nhưng bị nhỏ giật lại. Nhỏ mở miệng, giọng nói bao hàm nỗi tức giận và tủi thân:
– Anh tránh ra! Tôi không phải loại con gái mà lúc anh muốn chơi thì chơi, muốn đuổi thì đuổi. Anh hôn nhiều người như vậy rồi mà lại còn dám hôn tôi! Anh coi tôi là cái gì vậy? Tôi cũng là người, có thể bị tổn thương, có thể khóc chứ! Tôi có phải tượng đá đâu mà không có cảm xúc. Tôi lại càng không phải là người để anh chơi đùa hết lần này đến lần khác! Anh bảo anh yêu tôi ư? Anh yêu tôi vậy mà anh hôn hết người này đến người khác rồi anh bảo anh yêu tôi? Tôi không cần cái kiểu yêu đó của anh! _ Nói xong nhỏ chạy biến.
– Ngọc. _ Cậu gọi với theo.
– Gia Kỳ, anh đứng lại đó cho tôi. Nhanh. _ Cô nói với giọng lạnh đến không thể lạnh hơn được nữa.
Cậu tuy không nguyện ý nhưng thấy cô có vẻ tức giận nên liền đứng lại. Cô tiến đến bên cạnh cậu, giơ tay lên, cho cậu một cái tát thật mạnh vào bên má phải. Như còn chưa hả giận, cô tát tiếp bên má trái. Cậu đang định nổi giận thì cô nói:
– Sao? Nổi giận hả? Khốn kiếp! Anh cũng biết nổi giận cơ à? Vậy tại sao anh không nghĩ đến cảm nhận của Ngọc chứ? Cô ấy cũng là con người như anh, cũng biết vui vẻ, biết khóc, biết giận hờn. Vậy mà chỉ vì thoả mãn cái tính tình thích vui đùa của mình mà anh trêu đùa cô ấy. Bây giờ mọi chuyện ra thế này thì anh định thế nào đây hả? Xin lỗi cô ấy ư? Mọi chuyện mà chỉ cần xin lỗi là xong thì cần gì luật pháp, cần gì cảnh sát nữa. _ Ngừng lại một chút để lấy hơi, cô nói tiếp _ Tôi đi tìm cô ấy. Tử Phong, anh giữ cậu ta cho tôi. Còn cậu, đứng yên không tôi bẻ gãy chân cậu đấy. _ Rồi chạy đi.

– Tao thấy lần này mày sai thật rồi! _ Anh trừng mắt với cậu. Khốn kiếp! Chỉ tại thằng nhãi này mà anh và cô phải chấm dứt nụ hôn ngọt ngào kia ( hôn lâu vãi =.= ).
– Tao biết chứ. Tao hối hận lắm rồi. _ Cậu đấm vào tường, tay cậu đau, nhưng nỗi đau ấy làm sao bằng nỗi đau trong trái tim cậu được chứ….
=====================================================================================
Haizzz, xong chương rồi! Chương này hơi ngắn, sorry các nàng :Dù sao thì, thanks ^^


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.