Cô Gái Lạnh Lùng - Hàn Băng

Chương 22: Cái Ngày Kinh Hoàng Ấy


Bạn đang đọc Cô Gái Lạnh Lùng – Hàn Băng: Chương 22: Cái Ngày Kinh Hoàng Ấy

Chương này ta tặng nàng WonTaeAhn0572 Dạo này nàng nhanh ghê ^^
=================================================================================
10h đêm, biệt thự Black Rose….
Ánh sáng yếu ớt từ chiếc smartphone phát ra trong căn phòng u ám toàn bộ là màu đen…
– Cô đã tiếp cận cô ta rồi?
– Vâng, ông chủ.
– Vậy làm cho tốt vào, đừng để ta thất vọng.
Đầu dây bên kia cúp máy, cô lặng im, đôi mắt hướng ra phía cửa sổ.
Trăng đêm nay thật đẹp! Đã bao lâu rồi cô chưa ngắm trăng nhỉ? Chắc cũng phải hai năm rồi…
================================================================================
– Băng này, trăng hôm nay đẹp quá kìa! _ Một giọng nói trầm ấm của một mỹ thiếu niên vang lên trong căn phòng tối.
Một cô bé khoảng 11, 12 tuổi ló đầu ra từ trong ngực mỹ thiếu niên, mắt nhắm mắt mở có vài phần mông lung ngái ngủ rất đáng yêu. Cô bé nói, giọng nói non nớt khiến người khác yêu thích:
– Anh Thiên, làm gì mà phá giấc ngủ của em?
– Em nhìn trăng kìa, đẹp không?
– Không quan tâm. _ Cô bé nói với chất giọng lạnh tanh.
– Cái con bé này… Thôi nhìn một tí thôi! _ Mỹ thiếu niên vẫn tiếp tục nài nỉ.
– Phiền quá à! _ Cô bé than thở rồi hướng mắt lên nhìn trăng.
– Cũng đẹp. _ Một câu bình luận phổ biến vang lên.
– Em đấy! Đúng là chả biến thưởng thức gì hết! _ Mỹ thiếu niên nhéo nhéo mũi cô bé, trách yêu.
– Kệ em, thích thế.
– Em ngắm phong cảnh nhiều thì mới có cảm xúc được, cứ lạnh băng thế này không hay đâu.

– Em…
Cô bé đang định nói tiếp thì nghe thấy tiếng của một cậu bé khác đằng sau lưng:
– Anh hai, chị Băng, sao hai người vẫn chưa ngủ?
Một cậu bé khoảng 9, 10 tuổi với mái tóc bạch kim hơi xoăn và đôi mắt tinh nghịch màu nâu cà phê nhìn phía hai bóng dáng đang ôm nhau thắm thiết ngồi trước bệ cửa sổ.
– Vậy còn em, sao chưa ngủ? _ Cô bé cất tiếng, giọng nói có vài phần nghiêm khắc.
– Tại em không buồn ngủ chứ sao.
– Ừm, vậy ra đây ngắm trăng với anh chị. _ Mỹ thiếu niên ôn nhu đáp.
– He he, được chứ. _ Cậu bé vui mừng đi đến.
Cả đêm hôm đó, ba người ngắm trăng nói chuyện vui vẻ.
Đáng lẽ… cái viễn cảnh tươi đẹp ấy vẫn còn… nếu… không có ngày ấy…
=================================================================================
Một ngày trời mưa, bầu trời u ám, mây đen dày đặc…
Hôm nay là sinh nhật thứ mười lăm của Lãnh đại tiểu thư Lãnh Hàn Băng.
Vì trời mưa nên mọi thứ được chuẩn bị trong nhà. Trên tầng hai của biệt thự, trong một căn phòng có tông màu chủ đạo là đen, một bóng hình nhỏ nhắn khẽ tựa đầu vào cửa sổ, đôi mắt to trong suốt nhìn ra ngoài.
Đúng vậy, đây là Lãnh đại tiểu thư Lãnh Hàn Băng – nhân vật chính của bữa tiệc sinh nhật ngày hôm nay, nhưng cô có vẻ không quan tâm đến điều đó.
Cô lặng im nhìn ra phía ngoài cửa sổ. Một trong số ít những sở thích của cô từ khi lên mười tuổi, đó là ngắm trời mưa. Cảm giác như vạn vật được gột rửa lớp bụi bẩn mà trở nên sạch sẽ. Từng hạt mưa vẫn trút xuống thành tiếng lách tách trên mái nhà.
Cô khẽ nhắm mắt lại nghe tiếng mưa. Đôi môi nhỏ nhắn hé mở, giọng hát trong veo:
Mưa từng con phố có nhớ bóng dáng em đi cuối thu, đông về hè sang vội vàng quá
Mưa từng đêm vắng,mưa ơi cứ rơi phố xa, anh đi tìm yêu đương chiều qua
Ai vội vàng đi ngang lòng người mang theo bao yêu đương thoáng qua như là cơn mưa rào

Mưa từng con phố có nhớ bóng dáng em đi phố xa như là, làn mây chầm chậm quá
Mưa buồn mong ngóng, mưa rơi bóng em chớm thu, tiếng em cười mong manh vậy thôi
Ai vội vàng đi ngang lòng người mang theo bao yêu đương thoáng qua như là cơn mưa rào
Ngày nắng về trên lối xưa
Phố yêu anh chờ
Chuyện tình yêu ngỡ như không cách xa bao giờ
Ngày gió tàn theo nỗi thương nhớ
Mưa rơi cứ rơi hoài cho lòng ai buồn
Chợt xa cách xa mây ngàn
Anh anh anh lang thang với những ký ức của ngày hôm qua
Để nước nước nước cuốn hết từng chiều yêu đương với ai
Nhớ lắm nhớ ánh mắt với những tháng tháng chờ mong em
Rồi tiếc tiếc tiếc nuối hết từng ngày trôi qua vấn vương
Người đã đã đã đến đâu mà sao vội trách người đi la lá là…
( Chuyện Mưa – Trung Quân Idol )
Cô dừng lại, nhìn ra cửa sổ. “Anh Thiên sao vẫn chưa về nhỉ?”
Chợt một tiếng hét thất thanh vang lên từ dưới tầng. Cô mở toang cánh cửa phòng mình, chạy nhanh xuống dưới nhà.
Một thân ảnh người phụ nữ trung niên xinh đẹp ngã xuống, khuôn mặt đẫm nước mắt, mắt nhắm chặt nằm trong lòng người đàn ông trung niên anh tuấn.
Cô vội vàng hỏi:

– Có chuyện gì thế?
– Dạ thưa tiểu thư…
Cô hầu Tiểu Linh đang nói thì người đàn ông trung niên cướp lời, giọng nói nghe không ra cảm xúc gì nhưng mắt ông hiện đầy vẻ bi thương còn có hận ý:
– Thiên… Nó bị tai nạn. Không, chính xác là bị ám sát!
Cô khuỵu xuống. “Anh Thiên hình lành thì ai muốn ám sát chứ?”
Cô hét to:
– Khôngggggg! Con không tin! Mấy người đừng lừa con!
– Băng, đây không phải đùa, con chấp nhận sự thật đi. _ Người đàn ông trung niên lại nói, giọng nghiêm nghị và bình tĩnh nhưng từ đôi mắt lại chảy xuống một giọt nước…
– Không không, anh Thiên hiền lành như vậy thì không thể gây thù với ai để mà bị ám sát được! Anh Thiên đâu? Bố mẹ thôi diễn kịch đi! Con không tin không tin đâu! _ Cô điên cuồng lắc đầu gào thét. Không! Anh Thiên chỉ đang nấp ở đâu đó thôi, nếu mình tin chắc chắn anh sẽ ra lêu lêu trêu mình. Đúng vậy! Chắc chắn là thế!
– Anh Thiên, em không tin đâu! Anh ra đây chơi với em đi. _ Cô cố gắng phủ nhận với hy vọng anh mình còn sống, còn xoa đầu cô, còn yêu quý cô. Đúng vậy! Chắc chắn đây chỉ là một trò đùa mà thôi!
– Xin anh mà, Thiênnnn! _ Cô gào khóc.
– Con gái, đừng khóc, con như vậy Thiên sẽ không ra đi thanh thản được. _ Bố cô – Lãnh lão gia Lãnh Duật Thượng ôm cô vào lòng, nghẹn ngào nói, đôi mắt ông cũng đã đong đầy nước mắt.
Một người đàn ông… cho dù có lạnh lùng, kiêu ngạo đến mấy… thì chắc chắn khi thấy người thân của mình ra đi… sẽ khóc… Họ không khóc với những giọt nước mắt… mà khóc… trong tim…
– Có chuyện gì vậy bố mẹ, chị Băng? _ Một cậu bé chạy từ trên cầu thang xuống. Lãnh Nhiên cậu đang ở trên phòng chuẩn bị quà cho chị nha!
– Nhiên, đến năm 15 tuổi, con sẽ được biết.
– Vâng được ạ. _ Cậu nhóc rất ngoan ngoãn gật đầu. _ Mà anh Thiên đâu rồi ạ?
Cô khóc lớn lên. Anh Thiên, anh Thiênnnn….
Cô ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt bố mình, đôi mắt long lanh những nước:
– Con muốn gặp anh. Anh ấy ở đâu?
– Thiên nó đang trong bệnh viện, ta đi nhanh lên, có lẽ vẫn còn kịp. _ Khi nãy tiếp nhận điện thoại, ông đã muốn ngay lập tức phi tới gặp con trai mình, nhưng vì vợ ngất, con gái khóc, ông không thể bỏ lại hai người con gái này được.
Cô đơn giản khoác thêm một chiếc áo khoác có mũ màu đen, cầm lấy chiếc ô to màu đen của mình, quay sang Nhiên nói:
– Nhiên, em ở nhà chút nhé! Chị đi với bố có việc.
Đến nơi, bệnh viện thuộc sở hữu của Lãnh gia, cô gấp gáp hỏi tiếp tân:
– Bệnh nhân Lãnh Thiên đâu?

Cô tiếp tân bất ngờ, nhưng thấy đối phương lại là một cô gái nhỏ tuổi hơn mình, cô ả kênh kiệu nói:
– Hừ! Một con nhóc còn hôi sữa mà ăn nói hỗn láo thế à?
– Con gái tôi, tôi tự biết cách dạy, không cần tiểu thư đây nhọc công. _ Lãnh Duật Thượng tiến tới, quanh thân đầy hàn khí, giọng nói lạnh băng nhìn ả. _ CÔ BỊ SA THẢI.
Rồi ông lại quay sang con gái:
– Đi thôi con, ta biết Thiên ở đâu, không cần nói với con ả thất học này.
================================================================
Phòng cấp cứu VIP1…
Trên giường có một người con trai tuyệt mĩ cao lớn khoảng 20 tuổi. Mái tóc bạch kim dài ngang lưng, đôi mắt nhắm nghiền, cặp mày thanh mảnh, cái mũi cao thẳng, đôi môi không mỏng không dày, đúng chuẩn kích cỡ, toàn thân toát lên khí chất ôn nhu mà lại yêu nghiệt. Nhưng xung quanh giường lại có mấy người bác sĩ mặc áo xanh đang cầm dụng cụ phẫu thuật. Người con trai tuyệt mĩ đã không thể tự thở, phải nhờ thiết bị cung cấp oxi tự động. Từng nhịp tim đập yếu ớt biểu thị trên máy điện tâm đồ.
Ngoài hành lang….
Một cô gái khoảng 15 tuổi nhìn chăm chủ vào căn phòng như bị thôi miên. Bên cạnh cô là một người đàn ông trung niên anh tuấn cũng trong tình trạng ấy. Đèn đỏ vẫn bật, điều này cho thấy… ca phẫu thuật vẫn còn tiếp tục…
Cô đã đợi ở đây suốt hai tiếng, trong lòng không ngừng cầu nguyện.
Lại hai tiếng nữa trôi qua. Bỗng đèn tắt, cánh cửa phòng phẫu thuật mở ra, một nhóm bác sĩ bước ra, đầu cúi thật thấp:
– Lão gia, thiếu gia… đã không thể rồi ạ…
Cô gái quỵ xuống, nước mắt rơi lã chã. Cô gào khóc điên cuồng. Không không! Anh Thiênnnnn….
Cô đứng dậy, chạy vụt vào trong phòng cấp cứu, ngơ ngác nhìn người con trai trên giường.
– Anh Thiên, em gái đến gặp anh nè! Anh tỉnh dậy đi chứ! Tỉnh dậy đi, tỉnh dậy đi màaaaaaa!!!!
Cô tiến đến bên giường ngồi xuống, nhìn ngắm gương mặt tuyệt mĩ của người anh trai ruột.
Anh là người đã chăm sóc cho cô từ khi cô còn nhỏ. Vì gia đình là kinh doanh nên cả bố và mẹ đều bận rộn với công việc của mình. Từ khi sinh ra, cô đã quen với việc có anh mình bên cạnh bảo vệ. Anh là người thân nhất của cô.
Sau này, khi Lãnh Nhiên sinh ra, anh lại trở thành bảo mẫu của đứa bé trai đáng yêu ấy. Cô hồi đó mới hai tuổi, thỉnh thoảng giúp anh lấy một số vật nhẹ.
Với cô, anh là anh trai, vừa là mẹ, mà cũng là cha….
==================================================================
Rất rất xin lỗi các nàng vì mấy hôm liền không ra chap mới, tại dạo này ta lười quá mà ta cũng phải đi học rồi.
Dù sao thì cũng vote và comt cho ta nha ^^


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.