Cô Gái Lạnh Lùng - Hàn Băng

Chương 9: Không Ngủ Được - Quấy Rối Buổi Sáng Sớm


Bạn đang đọc Cô Gái Lạnh Lùng – Hàn Băng: Chương 9: Không Ngủ Được – Quấy Rối Buổi Sáng Sớm

Chương này ta tặng cho nàng CoNbEnGuHoC Thanks nàng ^^
Ở chương này ta sẽ cho Băng thêm một thân phận bí ẩn nữa mà không kẻ nào biết, tất nhiên đến lúc cần sẽ lộ ra, nhưng trước hết sẽ là bí mật =)))
Thôi, mời thưởng thức truyện *cúi đầu*
=====================================================================================
Sau cuộc nói chuyện khó hiểu kia, nhỏ quay về phòng ngủ với cái lí do là:
– Ta không ngủ được ở phòng mi, tối om om ghê chết được!
Cô chỉ gật gật đầu, không nói gì rồi phẩy tay, ý bảo: “Không thích thì biến!”
=====================================================================================
7h15 sáng hôm sau, biệt thự Black Rose….
– Aaaaaaaaaaaaa _ Một tiếng hét “thánh thót” phát ra to đến nỗi bán kính trong vòng 15km vẫn nghe rõ mồn một ( ta: *chạy từ Black Rose ra xung quanh đến 15km để viết truyện-ing* )
Nhỏ thở hồng hộc tiếp tục hét:
– Nhỏ kiaaaaaaaaaaaaaa, mi đi học mà không gọi ta hảaaaaaaaaaaaaaaaaa?
– Ngọc, đã muộn rồi thì chuẩn bị nhanh lên lại còn đứng đó mà hét cái gì hảaaaaaaaa? _ Quản gia Trương bực bội gắt. Từ sáng đến giờ bà đã bị cái tiếng hét của nhỏ làm cho giật mình bao nhiêu lần, nếu tiếp tục chắc bà vỡ tim mà chết mất.
Nghe vậy, nhỏ hoàn hồn. Chết thật! Nãy giờ mải tức mà không lo chuẩn bị đến trường rồi! Nhỏ vội vội vàng vàng làm vệ sinh cá nhân rồi phóng vèo xuống nhà, trong lòng không ngừng lôi mười tám đời tổ tông nhà Băng ra chửi rủa.
Vội vàng leo lên con xe Ferrari Califonia T, nhỏ phóng với tốc độ 100km/h, lòng thầm mong sẽ không bị muộn vì: “Bị muộn thì nhục mặt lắm!”

=====================================================================================
Tiếng xe phanh “Kíttttttt” chói tai ma sát với mặt đường gây sự chú ý của các học sinh. “May quá, vừa chuẩn 7h29.”
Một cô gái xinh đẹp như thiên tiên bước ra, đưa chìa khoá cho bảo vệ nhờ cất xe, nhẹ cất bước đi lên lớp.
Tất cả học sinh đều dạt sang hai bên nhường đường cho nhỏ đi, ngây ngây ngẩn ngẩn nhìn nhỏ làm nhỏ khó chịu:
– Khốn kiếp! Chưa thấy người đẹp bao giờ à? Mắt cứ trợn thao láo lên như vậy làm gì? Tôi móc mắt mấy người ra bây giờ!
Cả đám người ngay lập tức cúi đầu.
Nhỏ lại quát to:
– Lãnh Hàn Băng, mi ở đâu? Ra đây ngay cho taaaaaaaaaaaaaaaaa!
– Cái gì? _ Cô nhẹ cất bước đến chỗ nhỏ, bộ dáng lười biếng quyến rũ _ Ta đang ngủ.
– Ngủ ngủ cái *beep*. Tại sao sáng nay mi dám đi học trước hảaaaaaa?
– Thích. _ Cô đáp ngắn gọn rồi che miệng ngáp một cái, bộ dáng ngây thơ dễ thương làm bao chàng xao cmn xuyến.
– Thế tại sao hôm qua mi không ngủ đủ đi mà lại đến đây ngủ? _ Nhỏ hỏi, giọng nhẹ nhàng, không còn gay gắt kiểu tra hỏi như trước mà còn có tia lo lắng.
– À, tại ai kia bật anime to quá làm buổi đêm ta mãi không ngủ được. Lí do này đủ thuyết phục chưa cô nương? _ Cô lừ mắt nhìn nhỏ.
Nhỏ ngượng ngùng gãi gãi đầu. Chả là hôm qua nhỏ gặp ngay bộ anime “Uta no Prince-sama” ( phim tủ của ta đấy ^^ ) đã ra season 3 nên ngồi xem cả đêm đến hết tập 10 mà tại nhạc phim hay quá nên nhỏ đã “vô tình cố ý” bật tiếng to level max…. Nhưng vì nhỏ là cú đêm nên thức trắng như vậy thì nhỏ cảm thấy rất bình thường. Còn cô là sâu ngủ thì đương nhiên sẽ có “một chút” khác.

– Ta xin lỗi, tại nhạc phim hay quá nên ta lỡ tay để tiếng to. Gomen gomen ( tiếng Nhật nghĩa là xin lỗi ^^ ) _ Nói rồi nhỏ gập người tỏ ý xin lỗi.
Cô thì cũng chả còn lạ gì với cách nói chuyện nửa Việt nửa Nhật của nhỏ và do cô cũng biết tiếng Nhật nữa nên không nói gì mà chỉ gật gật đầu rồi quay lại đứng ở phía góc tường ngủ tiếp ( bái phục, ngủ đứng luôn =.= ).
Nhỏ thở phào nhẹ nhõm. “Haizzz, nó không giết mình là tốt rồi.”
Nói về lí do vì sao cô lại đến trường trước thì do Ngọc là 1 phần nhưng phần lớn là do ai kia….
=================================== Flashback ========================================
6h sáng, biệt thự Black Rose……
Một chàng trai đứng trước cửa căn biệt thự, mắt nhìn hướng về phía một căn phòng nằm ở tầng hai phía bên phải. Đó là căn phòng của cô!
Sở dĩ vì sao anh biết cô sống ở đây đương nhiên vì anh đã điều tra ra được nơi ở, sở thích của cô nhưng chỉ tra ra được thân thế của cô là đại tiểu thư Lãnh gia, nhưng trong tờ thông tin sau chữ Lãnh gia còn có thêm dấu ba chấm làm anh cảm thấy nghi ngờ.
– Rốt cuộc em là ai? _ Anh nhẹ giọng nói rồi tiến đến nhấn chuông cửa.
Quản gia Trương đi ra thì thấy một anh chàng điển trai đứng trước cửa liền nghi hoặc hỏi:
– Cậu là ai?
– Dạ chào bác, con là Triệu Tử Phong, là bạn của Băng ạ!
– Thật chứ? _ Bà vẫn còn có chút nghi ngờ bởi thật ra thì tính Băng như thế nào bà biết rất rõ, cô luôn lạnh lùng đúng với cái tên của mình, luôn xa lánh mọi người, chỉ duy nhất có gia đình, bà và Ngọc là khiến cô để tâm.

– Cháu xin thề! _ Anh giơ tay lên làm động tác thề, bộ dáng vô hại thật thà làm bà mềm lòng.
– Được rồi, vậy cậu vào đi! Tôi là quản gia ở đây, cứ gọi tôi bác Trương là được. Mà sớm thế này cậu đến đây làm gì?
– À, cháu định đến đưa cô ấy đi học.
– Cái gì? _ Quản gia Trương bất ngờ, làm rơi luôn quả táo đang gọt dở.
Bà nheo mắt nguy hiểm nhìn anh:
– Cậu là gì của con bé?
Anh ấp úng nói:
– À thật ra thì cũng chẳng giấu gì bác, con là đang theo đuổi cô ấy nhưng cô ấy không tỏ vẻ chấp nhận hay cự tuyệt gì nên con cũng chả biết quan hệ của bọn con là như thế nào nữa…. _ Ngừng một chút, anh lại nói _ Có lẽ là bạn bè.
“À ra vậy! Anh chàng này có ý với Băng à?” Bà cười hiền nhìn anh “Chàng trai này cũng không tệ, bộ dáng tốt, thái độ lễ phép, không kiêu ngạo không siểm nịnh, quả là con nhà Triệu gia có khác, rất xứng với Băng.”
Quản gia Trương gật đầu tỏ vẻ hài lòng rồi mới nói:
– Ta cho phép cậu theo đuổi con bé nhưng nhớ là không được làm tổn thương con bé. _ Bà khẽ cụp mắt xuống _ Cậu biết đấy, con bé là người lạnh lùng nhưng không phải nó vô cảm, cũng biết vui vẻ, hạnh phúc, biết đau thương, buồn khổ, biết quan tâm chăm sóc người khác, chỉ là con bé không thể hiện ra. Con bé trước đây cũng đã từng nếm một lần tư vị đau thương. Chắc hẳn cậu cũng biết tư vị đó không hay ho gì cả. Con bé đã từng nói với ta rằng nó thật sự không muốn phải nếm trải điều đó lần nữa….
– Dạ, cháu hiểu. Cháu sẽ cố hết sức để cô ấy tiếp nhận cháu và làm cô ấy hanh phúc! _ Anh nói giọng chắc nịch.
– Vậy là tốt! Thôi, để ta lên gọi Băng xuốn……..
– Dạ thôi ạ! Cháu sẽ gọi cô ấy!
Quản gia Trương không nói gì mà chỉ gật đầu nhẹ tỏ vẻ đồng ý.
Anh nhẹ nhàng bước vào phòng, nhìn quanh đánh giá. “Aish! Cô gái này có cần phải thích màu đen đến vậy không? Cả phòng toàn màu đen thế này mà cũng ở được ( t/g: ta cũng muốn có phòng như thế TTOTT ).” rồi anh nhìn về phía bóng dáng xinh đẹp đang ngủ yên trên giường.

Cô ngủ rất an ổn, bộ dáng thanh thuần trong sáng, không còn vẻ lạnh lùng như lúc thức, da thịt trắng nõn dưới ánh mặt trời lại càng có vẻ trong suốt, đôi mắt nhắm nghiền, hàng mi dài cong vút khẽ run nhẹ, cái mũi cao hơi hếch thở nhẹ nhàng từng nhịp, đôi môi nhỏ nhắn hé mở, ngực cao ngất phập phồng dưới lớp áo ngủ mỏng manh…. làm toàn thân anh nóng lên.
“Aish! Cô bé này đúng là yêu tinh dụ hoặc người mà.” Anh thầm rủa rồi cúi xuống hôn lên đôi môi xinh đẹp, vòng tay ôm chặt lấy cơ thể cô.
Một lúc sau, cô tỉnh. Do thiếu dưỡng khí mà tỉnh =.= Mở mắt ra lại nhìn thấy gương mặt đẹp trai yêu nghiệt của ai kia làm cô giật mình, khẽ đẩy anh ra, đỏ mặt nói:
– Anh… Anh…. sao anh ở nhà tôi?
– Ây da, bảo bối à, em phản ứng như vậy làm anh thất vọng đó! _ Anh GIẢ VỜ ĐÁNG THƯƠNG vậy mà ai kia vẫn ngây thơ tưởng thật.
– Xin lỗi. _ Cô cúi đầu nhẹ nói, mặt đỏ như chưa từng được đỏ.
– Thôi dậy chuẩn bị quần áo đi, tôi đưa em đi học.
– À, ừ.
– Nhanh lên hay để tôi giúp em thay quần áo luôn đây. _ Anh mặt dày nói rồi chạy biến ra khỏi phòng.
– ĐI CHẾT ĐI, TRIỆU TỬ PHONG! _ Cô đỏ mặt ném chiếc gối về phía cửa đúng lúc anh vừa vặn chạy thoát.
Chuẩn bị xong xuôi, anh quấy rối cô một hồi rồi mới cứng rắn đưa cô lên xe mình, chở cô đến trường…..
==================================== End Flashback ====================================
Aizzz, đánh máy muốn gãy tay luôn rồi!
Cảm ơn vì đã đọc truyện ^^
Ta đi tắm đây, sayonara
~~


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.