Bạn đang đọc Cô Gái Đông Dương – Chương 4
Tố Phương hốt hoảng cúi xuống :
_ Xin lỗi ! Cậu đau lắm hả… Nếu nó lại chảy máu… tớ sẽ đi tìm Mỹ Phương…
Tố Phương rời ghế, định chạy đi thì bị Nhật Duy kéo tay lại, cậu mỉm cười :
_ KHông sao ! Tớ sẽ khỏi đau nếu như cậu tha thứ cho tớ…
Gỡ tay Nhật Duy ra, Tố Phương gật nhẹ đầu :
_ Được rồi… nhưng lần sau đừng mắng tớ nghe chưa… Ai cũng được nhưng cậu thì không… Lần sau tớ sẽ tớ sớm hơn.
_ Cậu mà đến sớm thì đâu còn là Tố Phương !
Tố Phương chỉ cười. Cô nhìn ra phía cửa, ba bạn đang vào với nụ cười trên môi. Tố Phương kêu lên :
_ Cô chủ, có gì cho chúng tớ ăn khổng
_ Có ! _ Mỹ Phương nheo mắt _ Nhưng cậu bị phạt vì gây ra tai nạn này.
Tố Phương phán đổi kịch liệt :
_ Cả Bảo Quốc nữa chứ?
_ Này… này…
Bảo Quốc la lên. Cả hai lại cãi nhau chí choé. Mỹ Phương dọn ra bàn một đĩa bánh tự làm. Những chiếc bánh vàng ươm, ngon mắt đến mức cả lũ phải xực ngay lập tức.
_ Cậu làm à?
_ Không… Mình làm không đẹp như thế này…
Bảo Quốc khen :
_ Biết làm là tốt rồi, còn hơn ối kẻ chẳng biết tý gì…
Bảo Quốc ném cái nhìn thách thức về phía Tố Phương. Tố Phương im lặng… ăn, không phản ứng.
_ Tố Phương à, cậu cũng nên tập làm mọi thứ đi _ Mỹ Phương dịu dàng khuyên bạn _ Ngay cả đến rửa bát cũng làm vỡ nữa là sao?
Ba thằng con trai đồng loạt kêu lên :
_ Tiểu thư đến vậy sao?
Tố Phương tiếp tục iếng bánh vào miệng, vừa nhai vừa hỏi lại:
_ Thì sao?
_ Thì mai sau cậu sẽ không lấy được chồng chứ sao? _ Nhật Duy điềm đạm nói _ Chẳng có ông chồng nào thích vợ mình làm vỡ bát đĩa cả…
_ Tớ cũng… cóc cần những ông chồng như thế. Tớ sẽ lấy một ông chống thích vợ đánh bóng chuyền.
Cả bọn gật gù vì biết Tố Phương chơi bóng chuyền rất giỏi.Mỹ Phương kêu lên :
_ Trong ba cậu, ai là người thích có cô vợ chỉ suốt ngày chơi bóng chuyền còn… nấu cơm thì mù tịt nào?
Không có ai phản ứng, tất cả ngó lơ đi chỗ khác. Tố Phương cười :
_ Làm như người ta ham lắm đấy !
Nhật Duy ngó xuống đồng hồ. Cũng khá muộn và cậu nhớ đến cái hẹn ở nhà. Cả lũ cũng đứng lên, hấp tấp về vì đã quá trễ. Chia tay nhau vội vàng, mấy đưa ùa ra những con đường khác nhau. Mỹ Phương hơi cười. Nhóm bạn lúc nào cũng ồn ào, vui vẻ đến lạ kỳ…
Về đến nhà, Nhật Duy đã thấy trong sân một chiếc xe ô tô màu đen bóng láng. Một cô bé mái tóc xoăn tự nhiên, khuôn mặt bầu bĩnh đang đi đi lại lại trước hiên nhà. Nhật Duy lên tiếng :
_ Thục Uyên ! Cô bé quay ra, mắt lấp lánh :
_ A… anh Nhật Duy…
Cô bé lao xuống, ôm chấm lấy Nhật Duy để tỏ lòng sung sướng. Nhật DUy lắp bắp :
_ Ơ… bỏ anh ra… người anh đang bẩn mà !
Cô bé nũng nịu :
_ Ứ đâu ! Em bắt đền anh… Sao anh không ở nhà đón em?
Nhật Duy hơi cười. Cậu ngắm nhìn cô bé đang đeo người trên cổ mình, ngạc nhiên vì cô bé đã lớn hơn rất nhiều so với vài năm trước đây. Thục Uyên là một cô bé người Trung lai Việt. Mẹ cô bé là bạn thân mẹ cậu , nên hai đứa chơi thân với nhau từ hồi còn bé xíu.Thục Uyên năm nay học lớp 9 , được cưng như trứng mỏng. Lẽ ra cậu cùng cả nhà ra sân bay đón gia đình Thục Uyên nhưng sự việc của Tố Phương làm cậu quên béng mất…
Gỡ tay Thục Uyên ra khỏi cổ mình, Nhật Duy mỉm cười :
_ Mình vào nhà thôi !
Thục Uyên ngắm nhìn Nhật Duy từ đầu xuống chân, ngạc nhiên :
_ Mà sao anh bẩn thế nhỉ?
Nhật Duy hơi lắc đầu, cậu từ từ nhấc chân lên từng bậc thang, cố không động đến vết thương. Nhưng đến nửa chừng, cậu phải ngồi xuống, nói nhẹ :
_ Chà… đau thật !
Thục Uyên tròn mắt :
_ Anh đau ở đâu?
_ Không sao ! _ Lắc nhẹ đầu, Nhật Duy mỉm cười _ Một vết xước nhẹ thôi mà.
Thục Uyên nhìn xuống chân Nhật DUy, cô kêu len thất thanh khi thấy máu thấm đãm gấu quần bò của Duy.
_ Máu.
_ Sao lại chảy nữa nhỉ?
Thục Uyên gọi lớn :
_ Mọi người ơi ! Mau ra đây đi, anh Duy bị thương rồi.
Nhật Duy hơi lắc đầu. Mọi người ra và giúp Nhật Duy vào nhà. Mẹ cậu, vừa ngạc nhiên vừa lo lắng :
_ Sao con không giữ gìn gì hết vậy hả? Lại đánh nhau nữa ư?
_ Sao? _ Thục Uyên kêu lên _ Từ hồi nào đến giờ anh có đánh nhau bao giờ đâu?
Không trả lời, Nhật Duy hơi nhích người trên giường. Kỳ lạ là cái chân vẫn còn đau nhức… Chỉ một vết thương nhỏ thôi sao lại đau đến vậy? Đang băn khoăn thì Thục Uyên bước vào với đĩa hoa quả trên tay. Cô bé duyên dáng trong bộ váy hoa màu trắng tinh khiết. Đặt đĩa hoa quả lên bàn, Thục Uyên nhẹ nhàng ngồi xuống giường , cô nói :
_ Hai bác lo cho anh lắm đấy… Bác bảo lần trước anh bị thương ở tay, lần này lại ở chân. Kẻ nào làm anh bị thương vậy?
Nhật Duy mỉm cươi, trong đầu nghĩ ngay đến Tố Phương. Nếu như nói là vì một cô gái thì chắc Thục Uyên sẽ cười sặc lên mất. Có bao giờ cậu quan tâm đến ai đâu?
_ Không ai làm cả !_ Nhật Duy nhẹ nhàng _ Có phải mẹ em về rồi không?
_ Vâng, mẹ bảo tháng sau đến đón. Anh Duy phải đưa em đi chơi nhiều nghe chưa?
Nhật Duy gật đầu. Cậu không có anh em gì nên coi Thục Uyên như em gái. Cậu thích sự nhẹ nhàng, đáng yêu của cô bé này… Đáng yêu đến mức người ta không thể nào từ chối được bất kể một yêu cầu gì… Nhật Duy khẽ nhắm mắt lại , cậu nghĩ đến chuyện sẽ đưa cô đi chơi trong những ngày tới, cũng đã lâu hai anh em không gần nhau rồi… Chắc vui vẻ lắm đây!
Riêng về phần Tố Phương, cô gặp một tình huống chẳng mấy vui vẻ gì. Vị khách đặc biệt mà bố cô mời lại là cô giáo dạy văn xinh đẹp. Tố Phương hơi ớn vì sợ cô phàn nàn về chuyện học văn ở lớp của cô … nên cô tỏ ra dễ thương khi mỉm cười chào cô như thân thiết. Cả bố cô và cô giáo đều quan tâm đến vết thương trên trán , nhưng khi cô trả lời không sao thì họ lại quay sang nói tiếp câu chuyện của mình. Bữa cơm chán ngắt dù các món ăn khá ngon, chắc hẳn cô Nguyên đã đến sớm để chuẩn bị… Phương còn chưa hết ngạc nhiên về khám phá mới mẻ này thì bố cô hắng giọng :
_ Ăn xong… bố có chuyện muốn nói với con…
_ Vâng ! _ Tố Phương uể oải trả lời. Cô lén nhìn cô giáo mà lòng ngao ngán, không biết cô Nguyên đã ” tố ” những gì rồi nhỉ?
Bữa cơm cuối cùng cũng xong, Tố Phương theo bố vào trong phòng khách, còn cô Nguyên thì dọn dẹp bàn ăn và ra sau. Hai bố con ngồi đối diện nhau, Phương nhận ra vẻ căng thẳng kỳ lạ của bố…và khi cô Nguyên đi ra, cô ngồi xuống cạnh bố, đôi mắt long lanh sáng nhưng vẫn có vẻ gì bối rối ngượng ngập. Tố Phương kêu lên trước :
_ Nếu là chuyện học văn thì con xin lỗi bố, con không thể học nỗi môn văn chán ngắt đó. Ông Minh hơi cau mày một chút, rồi nói :
_ Không, bố nói chuyện khác cơ. Chắc chắn con sẽ vui lắm!
Tố Phương tròn mắt, nhưng vẫn ngồi im. Bố cô nhìn sang cô Nguyên, ánh mắt nồng nàn, rồi nói nhẹ :
_ Bố và cô Nguyên sẽ kết hôn. Con sẽ có thêm một mẹ nữa…
Như một nhát dao cắm phập vào tim Phương… Tan nát cả giấc mơ hạnh phúc về một ngôi nhà có ba người… Cô thấy loang loáng đâu đó đôi mắt buồn thăm thẳm của mẹ , mẹ không khóc được… và như thế, mẹ càng khổ biết bao…
_ Phương… bố biết là con cũng khó chấp nhận, nhưng cô Nguyên rất tốt, cô sẽ lo lắng cho con…
_ Con không cần ! _ Phương hất mặt lên, giọng nghẹn lại _ Cả đời này con chỉ có một mẹ thôi.
Dường như đoán được phản ứng của Phương, ông Minh không hề bối rối. Ông nắm chặt tay cô Nguyên như khuyên cô nhẫn nại. Rồi ông ôn tồn nói :
_ Bố biết mẹ con luôn luôn là người mẹ tốt, yêu thương con rất mực. Nhưng mẹ con đi công tác luôn, không thể có nhiều điều kiện để quan tâm tới con. Cô Nguyên thương con lắm, cô ấy sẽ…
_ Thương con hay thương bố? _ Phương nhếch môi, đứng bật dậy _ Con không bao giờ chấp nhận đâu… Có khi… chính cô ta là nguyên nhân khiến bố mẹ ly dị phải không? Cô cũng kiên nhẫn đấy nhỉ?
Cô Nguyên sững người, mặt tái đi. Ông Minh vụt đứng dậy, quát ầm lên :
_ Con không được láo như thế…
_ Nếu không có thì không việc gì phải sợ…
” Bốp!”…
Không khí như ngạt thở sau cái tát mà vì nóng giận ông MInh đã đánh con. Tố Phương căm phẫn nhìn cô Nguyên, cô nghiến răng kêu lên :
_ Nếu cô đã như thế… Tôi sẽ đi để cô được thoải mái trong ngôi nhà này… Coi như cô đã chiến thắng rồi đấy !
Bước nhanh về phía cầu thang, Phương bỏ lại sự bất lực của bố và đôi mắt sũng nước của cô Nguyên… Đã chẳng còn gì để níu kéo nữa cả… Những gì cô nâng niu đã bay theo cơn gió sự thật mất rồi. Mẹ sẽ buồn đến mức nào mẹ ơi?
Đeo trên người là ba lô quần áo, cô bước nhanh xuống, lao ra cựa Ông Minh đuổi theo , gọi với lại nhưng không ăn thua. Ông thở dài nhìn theo bóng con mất hút…
_ Anh MInh…
Ông quay vào, nhìn Nguyên như trấn an :
_ Không sao đâu. Có lẽ nó về bên mẹ… Lan sẽ khuyên nó thôi.
Gục đầu trên vai ông, cô khóc lặng thầm. Bao nhiêu năm, trong tình yêu son sắt của mình, cô chờ đợi ông… Chờ mãi mà cũng không được hạnh phúc…
_ Em đừng suy nghĩ nhiều, anh đau lòng lắm !
_ Em mong được làm mẹ nó biết bao… Được sống bên anh, chăm sóc anh và con, ước mơ của em như thế có gì là sai trái?
Vuốt nhẹ mái tóc đen mượt mà của Nguyên, ông Minh khẽ mỉm cười. Ông biết ước mơ đó từ hồi còn trẻ khi đang yêu cô say đắm. Nguyên hiền lành, yêu thương thủy chung… nhưng chính vì thế mà cô cam chịu… Mất ông về tay một người đàn bà khác, cô chỉ biết khóc thầm, sống lặng lẽ mà chờ đợi… Ông gặp lại khi đã ly dị được hai năm, ngạc nhiên lẫn đau lòng khi cô vẫn vậy, không thay đổi với khối tình chung son sắt… Bây giờ là lúc ông đền bù cho cô, cho những lỗi lầm cửa mình… cho tình yêu nồng nhiệt không bao giờ tắt của ông và cô… Chỉ cần Tố Phương chấp nhận mà thôi..
Tố Phương không đến lớp mấy ngày sau đó. Nhật Duy lờ mờ cảm nhận được đã có chuyện xảy ra. Khi vào lớp, không thấy Tố Phương, cô giáo dạy văn hốt hoảng, đôi mắt như có nhiều nước hơn… Thầy Minh gầy rạc người đi như đang lo lắng một chuyện gì đó lớn lắm.
Nhật Duy được… triệu tập lên phòng hiệu trưởng khi Tố Phương nghỉ học đến ngày thứ ba. Cậu gặp Mỹ Phương ở trước cửa phòng hiệu trưởng, nhìn nhau lo lắng.
Thầy MInh cũng ở trong phòng, mệt mỏi tựa tay vào bàn, nhìn hai đứa như đang tìm kiếm một vật gì quý hiếm lắm. Thầy hiệu trưởng mỉm cười chào hai đứa, rồi nhẹ nhàng :
_ Các em đừng lo lắng quá… Chắc các em đã đoán được phần nào…Tố Phương đã biến mất ba ngày nay… Nó có ở nhà các em không ?
_ Dạ không!
Cả hai cùng lắc đầu. Hai đứa đã biết điều này và mấy ngày nay có đi tìm, nhưng vẫn không có kết quả… Tố Phương cứ như không còn tồn tại nữa vậy!
Thầy Minh buồn bã :
_ Thầy đã đến nhà mẹ Tố Phương nhưng không có. Nó có thể sống ở đâu được?
Thầy hiệu trưởng nhìn ông Minh, nổi giận bất ngờ :
_ Tôi đã bảo chú rồi mà… Nó là đứa được thừa hưởng cái tính cứng đầu của chú và tính tự do của mẹ nó… hơn nữa nó đã bị tổn thương quá nhiều trong chuyện của vợ chồng chú… Làm sao nó có thể chịu đựng nổi? Nó mà xảy ra chuyện gì thì tôi sẽ không để chú yên đâu…