Bạn đang đọc Cô Gái Đông Dương – Chương 3
_ Tớ đang nghĩ đến mẹ !
_ Mẹ cậu bị thương phải không?
_ Ừm… May mà không sao!
_ Nhìn cậu buồn… thật sự tớ không đành ! _ Nhật Duy dịu dàng nhìn vào mắt Phương _ Cậu hợp với niềm vui hơn là nỗi buồn đó !
Hơi cười, Tố Phương nhớ về thời gian trước. Đúng là chỉ có niềm vui….
_ Cách đây 5 năm, bố mẹ ly dị, một cú đánh hoàn toàn vào trái tim tớ. Niềm vui tuổi thơ cũng chấm dứt theo. Không muốn mẹ buồn, tớ tự tạo ra niềm vui bằng cách quậy phá, ngang bướng, bất cần… Có thể không con gái lắm, nhưng còn đỡ hơn…
Bác chủ quán mang đồ ăn ra, mỉm cười khi nhìn Tố Phương.
_ Cháu xinh thật đấy !
_ Cảm ơn bác !_ Phương nói thật lòng.
_ Những món này… mong cháu thích.
_ Sao bác lại ưu đãi cháu quá vậy?
_ Vì cháu làm cho cậu Nhật Duy vui !
Ông nói nhẹ nhàng rồi đi ra, không quên nháy mắt một cái với Nhật Duy. Cậu hơi đỏ mặt, nhún vai :
_ Bác ấy trước kia là đầu bếp nhà tớ. Nhưng bây giờ thì đã có một cơ ngơi riêng, bác ấy nấu ăn ngon lắm đấy… Cậu ăn xem !
Nhìn những món ăn bày trên bàn, Phương nghe đói bụng. Cô không khách sáo , cầm thìa lên ngay. Nhật Duy mỉm cười. Đúng là cậu đang rất vui. Từ khi biết suy nghĩ đến giờ, chưa lúc nào cậu thấy mình vui thật sự. Mọi cái đều gượng gạo, chừng mực đến cứng nhắc. Không ai như Tố Phương, tự nhiên khóc, tự nhiên cười, tự nhiên thể hiện quan điểm của mình như thể không muốn thua thiệt ai. Sống một cách nồng nhiệt như thế, Nhật Duy chưa từng thấy bao giờ. Cậu gần như bị cuốn hút, không thể rời mắt khỏi Tố Phương…” Chắc hẳn đã có chuyện xảy ra đối với mình rồi !” Nhật Duy thầm nghĩ…
_ Mấy ngày qua bố toàn bắt tớ ăn nào là cơm khê, cơm nhão, nào là thịt kho mặn, cá cũng mặn nốt… Tớ thì ghét mặn , chua , đắng… Bây giờ thì thấy những cái này như là… của ngon vật là vây !
_ Thế thì ăn đi , nhiều vào !
_ Cậu không chê con gái ăn nhiều chứ? _ Tố Phương hỏi như trêu chọc _ Nhìn cậu chắc nghiêm túc lắm.
_ Không liên quan gì đến chuyện con gái ăn nhiều hay ít cả _ Nhật Duy hơi lắc đầu.
Cầm ngay một chiếc đùi gà vàng giòn, Tố Phương gặm một miếng to. Cô cười rồi nuốt mạnh. KHông cầu kỳ, cô tạo cho người đối diện cảm giác vui vẻ, không phải phòng bị. Một người như Tố Phương sẽ chẳng làm ai đau làm ai tổn thương bao giờ…
Rời khỏi cửa hàng, Tố Phương vươn vai và thở khì một tiếng. Cô nhìn lom lom vào gương mặt Nhật Duy, rồi nhìn xuống cánh tay vẫn còn đang buộc chiếc khăn tay nhỏ. Nhật Duy thản nhiên nhìn lại và chờ đợi Tố Phương lên tiếng.
_ Cậu không sao thật chứ?
_ Ừ.
_ Vậy thì tốt rồi… Cậu đưa tớ về bệnh viện được không?
Hơi cười, Nhật Duy ngồi hẳn lên xe. Cậu nheo mắt và kêu lên như than :
_ Số tôi coi như… khổ rồi… Đề nghị vậy thì đá cũng phải chịu nữa là…
Leo lên xe, Tố Phương cười giòn đắc ý. Cô không ngờ mình có thể chơi nhanh với Nhật Duy như thế. Bạn bè cô không phải là mẫu người nghiêm túc như Duy. Nhưng cậu lại mang tới cảm giác bình yên đến lạ kỳ… Giống như một người anh, cũng giống như một người bạn… và giống như một điều gì đó khác nữa… không định hình nổi…Đợi khi nào mẹ tỉnh, cô sẽ nói với mẹ về cảm giác này… cảm giác muốn đi chơi mãi với một người con trai quen biết chưa đầy một tuần. Chẳng biết có ai như thế không nhỉ? Sáng hôm sau, Tố Phương lại đến muộn và như thường lệ, lớp lại mất điểm thi đua. Phương Doanh quay sang Nhật Duy, mặt đỏ gay gắt vì… phấn kích :
_ Cậu xem thế nào… trong ba ngày bị trừ ba điểm… Còn ra thể thống gì nữa?
_ Mới đầu năm, cũng nên thông cảm chứ?
_ Cậu còn bênh nữa à?
Nhật Duy nhún vai :
_ Tớ không bênh. Nhưng thiết nghĩ rằng bên cạnh quy tắc thì cũng có ngoại lệ. Mà muốn chỉnh đốn một con người không phải dễ đâu, nhất là đối với một người như Tố Phương…
Phương Doanh liếc Nhật Duy một cái sắc lẻm, rồi cô nguẩy đầu quay sang Xuân Thi. Cô nàng mơn trớn bạn ngay lập tức :
_ Cậu là lớp phó học tập mà. Nó nghịch như vậy chắc bài tập cũng chưa hoàn thành đâu. Cậu cứ kiểm tra và đánh điểm nó về việc đó.
_ Ờ nhỉ? _ Phương Doanh sáng mắt _ Nhiều lúc cậu cũng thông minh đấy.
Xuân Thi liếc mắt, nhưng rồi cũng mỉm cười bỏ qua. Cô thân vơi Phương Doanh từ bé, hiểu Phương Doanh như hiểu chính mình và sẵn sàng bỏ qua những lời nói đáng lẽ nên giận của Phương Doanh.Hơn nữa cô cũng đang… khoái vì nghĩ được kế hạ Tố Phương… Nghĩ đến con bé ấy là bực mình lên rồi…
Vừa lúc đó Tố Phương lò dò vào lớp với khuôn mặt vui như mở hội. Cô vẫy tay :
_ Chào cả lớp !
_ Vui vì lớp được vinh hạnh trừ 1 điểm đây mà ! _ Phương Doanh mỉa mai ngay.
Tố Phương cười trả lại. Tự nhiên hôm nay cô thấy Phương Doanh cau có cũng có cái hay hay. Có lẽ sống để ganh tỵ là lẽ sống của nó, là bạn thì nên tôn trọng ! Nghĩ vậy nên Tố Phương bỏ qua tất cả sự xích mích mấy ngày qua, cô bước vào chỗ ngồi, ngắm nhìn Nhật Duy không giấu diếm. Nhật Duy cười ;
_ Mẹ cậu chắc đã tỉnh?
_ Ừ. Tối qua mình ở bên mẹ, sáng nay mới về nhà… Đến muộn có tý xíu thôi mà. Từ mai không thế nữa đâu.
_ Đừng hứa! _ Nhật Duy kêu lên _ Để lời hứa bay mất là người không tốt đâu Phương…
Tố Phương lại gật đầu. Nói chung hôm nay cô dễ tính, cô sẵn sàng bỏ qua tất cả kể cả những lời dạy dỗ kiểu như thế…Phương Doanh thì bĩu môi, lẩm bẩm vài câu, rồi ngồi ngay ngắn lại khi nghe thấy tiếng trống báo vào tiết.
Thầy giáo dạy Anh văn bước vào, hoàn toan mang một phong cách mới, làm cả lớp choáng gần hết. Phong cách trẻ trung đên bất ngờ cùng với nụ cười… quyến rũ làm… những trái tim nhỏ bé của các cô bé 16 ngân lên.Nhưng ngay lập tức, phong cách ấy bị… sụp đổ khi thấy lao tới chỗ Tố Phương, reo lên mừng rỡ như đứa trẻ nhận được quà…
_ Tố Phương, cuối cùng thì anh cũng được làm thầy của em… Tuyệt không chứ?
Tố Phương thở hắt ra :
_ Vâng, chúc mừng anh… Nhưng phong cách này thì dạy dỗ ai?
Thầy giáo giật mình, nhìn cả lớp. Hầu hết đều đang tròn mắt ngạc nhiên. Thầy giáo trẻ hắng giọng :
_ À… chào các em. Tôi là giáo viên anh văn mới ,tên là Bình. Cứ gọi thầy Bình cho trẻ… Cả lớp cười. Đúng là trẻ thật ! Phong cach quyến rũ chết người bị đẩy lùi đi một cách không thương tiếc. Nhưng được cái thầy nói tiếng anh hay như đang hát… Cách giảng cũng cuốn hút và sôi động. Và vì thế, một số cô bé lại quay trở lại với ý nghĩ ban đầu là lấy thầy làm thần tượng…thì cũng tạm được…
Tiết văn thì hoàn toàn ngược lại, chán ngắt đúng như Tố Phương nghĩ về môn văn. Cô giáo dạy văn ngoài ba mươi, xinh đẹp và hiền dịu. Cách cô truyền đạt kiến thức cũng rất nhẹ nhàng. Tố Phương buồn ngủ đến ríu cả mắt, cô gục xuống bàn và ngay lập tức là tiếng hỏi thăm của cô giáo :
_ Tố Phương?
_ Dạ ! _ Tố Phương uể oải ngồi dậy, đầu nghẹo sang một bên.
Cô giáo có vẻ như đang giận, đôi mắt cô buồn thăm thẳm. Tố Phương hơi ngạc nhiên, tự hỏi mình có làm điều gì khiến đôi mắt ấy như đang có nước? Mà có lẽ cô nhạy cảm quá chăng?
_ Này…
_ Gì? _ Nhật Duy hơi nghiêng sang.
_ Hình như tớ làm cô ấy buồn… Chỉ có hơi buồn ngủ thôi mà… Đầy đứa ngủ gục có sao đâu?
Nhật Duy chép miệng:
_ Cũng không biết, nhưng cậu nên tập trung vào.
Tố Phương phẩy tay :
_ Văn chán chết…
Nhật Duy thôi không bình luận nữa, cậu quay lên, bắt gặp cái nhìn của cô giáo. Cô đang nhìn Tố Phương và bối rối khi gặp ánh mắt dò hỏi của Nhật Duy. Có gì đó… chắc chắn là có thì cô mới biết tên và quan tâm đến Tố Phương đến vậy… Không biết rồi sẽ có chuyện gì xảy ra với Tố Phương đây? Cậu lo lắng nhìn sang, Tố Phương đang lơ đãng nhìn ra cửa sổ… Hình như cô cũng biết cô giáo văn để ý đến mình, nhưng lờ đi…
Sau hai tháng, lớp 10 toán bị cuối sổ liên tiếp hai lần, tên Tố Phương vang danh khắp trường vì tật đi muộn và ham hố đánh lộn. Nhật Duy dĩ nhiên không thể thờ ơ hơn được. Cậu góp ý nhẹ nhàng :
_ Cậu không tự dậy được thì hãy dùng đồng hồ báo thức !
_ Không thích, kêu to nhức đầu lắm.
_ Nhưng không thể muộn mãi được. Tớ thì không sao nhưng bao nhiêu người cố gắng như thế mà…
Tố Phương nhún vai :
_ Không liên quan gì tớ !
_ Hãy sửa đi ! _ Nhật Duy gằn từng tiếng một _ Tính ích kỷ của cậu đấy, nếu cứ như thế này thì không bao giờ lớn được đâu…
_ Mặc xác tớ ! – Tố Phương cũng gắt lên _ Cậu không phải là bố của của tớ nghe chưa…
_ Nếu có con gái như cậu thì thật bất hạnh cho tớ đấy…
Gần như không còn gì để nói nữa… Tố Phương căm phẫn, nguẩy đầu đi chỗ khác. Một bầu không khí lạnh bao trùm giữa hai người.Phương Doanh và Xuân Thi thì khoái trí ra mặt. Đã hai tháng qua, Nhật Duy quá ưu ái nó, bây giờ thì thế… ai mà không hả dạ cho được. Không biết ra sao nữa, có kịch hay để xem rồi !
Tố Phương chỉ đợi có tiếng trống ra về là vắt chân lên cổ chạy. Cô bước ra ngoài cố ý vung chiếc túi sách của mình vào Nhật Duy khiến cậu suýt ngã nhào xuống sàn nhà. Phương Doanh bĩu môi :
_ Thật chẳng ra làm sao cả !
Tố Phương lừ mắt nhìn lại, rồi như đã làm Phương Doanh sợ hãi co mình lại, cô quay người chạy nhanh ra cửa. Nhìn thấy Bảo Quốc, khuôn mặt nặng như chì của cô tươi rói lên. Bảo Quốc cũng hớn hở ;
_ Nè, bòn thằng Cương hẹn chúng ta hai giờ chiều nay đến quán bi a để đấu lại đấy.Chúng nó bảo là đã sáng chế ra được cách đánh mới…
Tố Phương khinh khỉnh :
_ Lũ chúng nó tìm ra được mánh chơi mới thì có. Chiều nay nhé? Thế QUốc Bảo có đi không?
_ Không… Nó phải đi họp. Làm lớp trưởng khổ thế đấy !
_ Hứ… nhưng nó không oai như… ai đó !
Nhật Duy vừa bước ra cửa và nhận được ngay cái liếc xéo của Phương. Loáng thoáng nghe được chuyện hẹn hò của cô, Duy hơn băn khoăn nhưng ngay sau đó gạt phắt đi vì bực mình. Thảo nào chiều này cũng bị bí thư chi đoàn khiển trách… Chưa bao giờ cậu rơi vào tình thế này cả… chỉ tại cái tính vô tổ chức của Tố Phương… Lẽ ra không được nhân nhượng như thế suốt hai tháng qua !
Quả như Nhật Duy suy nghĩ, buổi chiều tại cuộc họp của cán bộ lớp, anh bí thư đã khiển trách Nhật DUy nặng nề trước bao nhiêu lớp trưởng khác. Nào là quản lý lớp kém để lớp luôn ở hạng bét, nào là chỉ một thành viên trong lớp mà không… trị nổi. Rất nhiều đến nỗi Nhật Duy không kịp nghe, đầu óc lơ mơ hẳn đi…
Sau khi uống một ngụm nước lấy giọng, anh ta nói tiếp :
_ Có phải cái cô Tố Phương gây náo loạn đó không? Cậu cứ thẳng tay trừng trị không phải nể nang gì… Chẳng lẽ bố làm hiệu phó mà con có thể quậy tung thế sao?
Mỹ Phương uất ức bênh bạn : _ Nhưng Tố Phương đâu có nhờ tiếng bố mà thầy nói thế?
_ Đúng đó, em thấy Tố Phương tuy nghịch nhưng rất tốt… Luôn bênh các bạn bị bắt nạt trong trường _ QUốc Bảo lên tiếng.
Anh bí thư nhíu mày :
_ Các cô các cậu còn bênh cho cô ta được à? Loại học sinh ấy mà hiệu trưởng không đuổi học là may mắn lắm rồi…
Nhật Duy toan phản đối thì có tiếng hắng giọng ngoài cửa ;
_ Ai nhắc gì tôi đó?
Cả phòng họp quay ra, thầy hiệu trưởng lững thững đi vào, mọi người đứng dậy chào còn anh bí thư thì nịnh nọt :
_ Ý của em là thầy sẽ phạt Tố Phương nếu thầy muốn…
Thầy hiệu trưởng cười nhẹ :
_ Anh mới về nên không biết… chứ hiệu phó là em trai ruột tôi và Tố Phương là cháu tôi…
Đâu đó vang lên tiếng cười khẽ khi thấy mặt anh bí thư đỏ rực lên vì ngượng và vì xấu hổ. Nhật Duy ngó nhìn nơi khác, lặng thinh nhưng trên môi điểm một nụ cười.
_ Tôi thấy cuộc họp này cũng khá lâu rồi mà chỉ nghe thấy tiếng anh nói, bèn xuống xem sao. Quả thực Tố Phương đã làm liên lụy đến Nhật Duy… Thầy thay Tố Phương xin lỗi em…
Nhật Duy đứng dậy, xua tay :
_ Thưa thầy, lỗi cũng tại em mà. Em đã dung túng cho tính tự do của Tố Phương đi quá trớn…
_ Tố Phương là thế mà !_ Thầy mỉm cười, nhìn Nhật Duy trìu mến _ Tố cũng có nghĩa là đẹp mà cũng có nghĩa là bão tố phong ba. Ngay cả thầy còn không bảo được nó nữa là… Nhật Duy, Mỹ Phương, thầy biết hai em là bạn thân của Tố Phương, hãy bỏ qua những tật xấu của nó nhé… giúp nó vượt qua được rào cản tâm lý mà nó đang phải chịu…Được không?
Nhật Duy và Mỹ Phương cùng gật đầu. Thầy có vẻ hài lòng, hơi phẩy tay :
_ Tôi nghĩ… cuộc họp đến đây tạm dừng là được rồi !
Thế là cuộc họp kết thúc, mọi người lục đục ra về.Nhật Duy , Mỹ Phương và QUốc BẢo tụm lại với nhau ở quán nước… để tìm giải pháp giúp Tố Phương bớt ngang ngạnh.Nhưng chưa ngồi ấm chỗ thì Bảo QUốc chạy xộc vào, nói hổn hển :
_ Trời ơi… Mau lên đi, Tố Phương đã gây chuyện lớn rồi ! Cả bọn đứng lên, hốt hoảng :
_ Chuyện gì?
_ Cậu ấy đánh nhau với tui thằng Cường ở quan bi a…
Không để Bảo Quốc nói hết câu, Nhật Duy đứng lên và lao ra khỏi quán. Cả ba đứa cũng tất tả lao theo…
Sau một trận… quần nhau đã đời, cả lũ rút lui trong danh dự, nghĩa là vét sạch túi tiền để đền bù thiệt hại cho chủ quán và ra khỏi quán với vài vết tích…anh hùng. Tụi thằng Cương thì không đi đứng đoàng hoàng như vậy… vài đứa dìu thằng đại ca chạy trối chết khỏi quán , vừa chạy vừa thề không bao giờ chơi bi a với con gái nữa…
Tố Phương theo cả bọn về nhà Mỹ Phương. Vừa đi vừa ấm ức vì bị lừa tiền… Cô cay cú đến mức nói rả rích trên suốt đoạn đường đi… Mỹ Phương lắc đầu.Bị thương như vậy mà vẫn không chừa… cái tính ấy, đố mà lớn được !
Nhà Mỹ Phương đẹp lộng lẫy trên con phố nhỏ, thưa thớt xe cộ. Bảo Quốc suýt xoa khen như thể chưa được nhìn thấy cái gì đẹp như thế! Cậu quên cả đau, đi lùng xục khắp nhà đề ngắm nghía… và học tập kinh nghiệm cho sau này.Mỹ Phương tất tả tìm hộp cứu thương. Vết thương của Quốc Bảo là nặng nhất vì bị chiếc ghế có đinh nhọn đập vào tay , sau đó là Nhật Duy bị rách một đường ở chân, Bảo Quốc bên má phải, Tố Phương bị trầy da ở trán. Mỹ Phương băng bó cho Quốc Bảo xong rồi đến Nhật Duy. Tố Phương nhẹ nên đảm nhiệm việc băng bó cho Bảo Quốc, cậu ta la oai oái vì bị Tố Phương làm mạnh vào chỗ đau. Tố Phương bực mình kêu lên :
_ Mặc xác cậu! Chờ Mỹ Phương băng cho ấy !
_ Còn hơn bị cậu tra tấn !
Tố Phương bỏ xuống bếp lùng thức ăn. Vết trầy trên trán làm cô bị rát và đau. Cô dùng tay dí vào vết thương, rồi kêu lên:
_ Oái ! Đau quá đi mất!
_ Phải dùng cái này mới hết đau này !
Tố Phương quay lại, bắt gặp nụ cười hiền của Nhật Duy, trên tay cậu là chiếc khăn giấy và hộp cứu thương.
Tố Phương hơi hếch mặt lên :
_ Tớ không cần !
Bỏ qua cơn giận dỗi đó, Nhật Duy đứng trước mặt Tố Phương, dịu dàng nhìn chăm bẵm vào vết thương:
_ Để tớ băng lại cho không nhiễm trùng !
Tố Phương xoay người đi. Đặt hộp cứu thương xuống bàn, cậu xoay người cô lại, ân cần :
_ Cậu vẫn giận tớ à?
_ Không.
_ Vậy sao không nhìn tớ?
_ Không thích nhìn kẻ xấu xí.
Giấu nụ cười trên môi, Nhật Duy mạnh bạo nắm lấy hay bàn tay đang để hờ trên chân Tố Phương, cậu bóp nhè nhẹ :
_ Không thích nhìn thì thôi, nhưng đừng lảng tránh tớ… Tớ thích nói chuyện với cậu lắm đấy… Bây giờ để tớ lau sạch vết thương cho nhé? Nhẹ thôi, không đau đâu.
Tố Phương định phản đối nhưng lại thôi. Cô biết mình chẳng có thể từ chối được cái gì trước đôi mắt sâu thăm thẳm của Nhật Duy…
Nhật Duy mỉm cười, cậu lau nhẹ vết thương , rồi xoa một chút thuốc mỡ lên chỗ đau một cách từ tốn, vừa làm vừa thổi nhẹ như sợ làm Tố Phương đau. Băng xong vết thương một cách ngay ngắn, Nhật Duy hơi lùi lại, ngắm nghía công trình của mình một cách tự hào…
_ Cậu thấy thế nào?
_ Chẳng thế nào cả !_ Tố Phương cau có.
Nhật Duy cúi xuống thật thấp, hỏi nhỏ :
_ Vẫn còn giận?
_ Cậu là người biết cách mỉa mai người khác đấy…
Nhật Duy kéo một chiếc ghế lại gần Tố Phương, cậu năn nỉ :
_ Tha lỗi cho tớ… được không?
Tố Phương nhíu mày :
_ Sao cậu lại ngồi đây?
_ Tớ sẽ ngồi đây nếu như cậu không tha lỗi cho tớ !
Tố Phương cáu tiết, đá mạnh vào chân của Duy, không may vào đúng chỗ bị thương. Cậu kêu lên thảng thốt :
-Ối ! Cậu làm đau chân tớ !