Bạn đang đọc Cô Gái Đông Dương – Chương 2
Tố Phương lừ mắt:
_ Kệ tớ ! Này Xuân Thi, cậu chớ có dại rút ghế của tớ ra nhé… Không xong đâu…
Xuân Thi vội rút tay lại. Cô đang định cho Tố Phương trả giá vì đã làm cô ngã, song cô đã thất bại. Tố Phương như có… phép màu hay sao ấy nhỉ?
Lễ khai giảng kết thúc, Tố Phương thở dài khoan khoái. Ngồi vào chỗ của mình, cô uể oải định gục xuống ngủ, nhưng Nhật Duy đã nhắc nhở:
_ Thầy Minh vừa nhắc cậu đấy! Lên ngay đi!
_ Tớ không thích ngoan ngoãn như thế !_ Tố Phương lắc đầu ngún nguẩy _ Khi nào có loa gọi tớ lên cũng vừa.
Nhật Duy mỉm cười, không nói gì. Nhưng Phương Doanh thì bĩu môi :
_ Con hiệu phó cơ mà…
_ Im đi! _ Tố Phương hơi gắt lên_ Đừng bao giờ nói kiểu đó nữa nếu không muốn… tao nổi khùng lên.
Cả lớp gần như choáng vì cách xưng hô của Tố Phương.Phương Doanh xanh mặt, lắp bắp :
_ Cậu… cậu dám nói vậy ư?
Tố Phương nhếch môi :
_ Nhắc lại lần cuối, chuyện tao nghịch ngợm cái gì và chuyện tao là con ai không bao giờ có liên quan đến nhau…
_ Ai biết đâu ! _ Xuân Thi buột miệng.
Tố Phương khùng lên, vươn tay ra, nhưng Nhật Duy đã giữ lại :
_ Thôi , Tố Phương đừng gây sự nữa!
Hất tay Nhật Duy ra, Tố Phương lạnh lẽo :
_ Không liên quan gì đến cậu… Tôi sẽ cho con bé này biết tay…
Xuân Thi sợ hãi trước vẻ hùng hồn của Tố Phương. May mắn cho cô là loa phóng thanh của trường đã vang lên đòi Tố Phương lên gặp hiệu trưởng. Tố Phương hậm hực bỏ đi.
Khi đứng trước cửa phòng hiệu trưởng, Tố Phương vẫn chưa hết giận. Cô không thèm gõ cửa theo lịch sự thông thường, mà đẩy cửa lao vào trong. Thầy hiệu trưởng đang đăm chiêu suy nghĩ trên ghế sa lông, thấy Tố Phương bước vào, thầy mỉm cười :
– Cháu vẫn nghịch ngợm kiểu đó à?
Tố Phương nũng nịu ngồi vào lòng ông, nói :
_ Bố cháu cũng bảo thế nhưng cháu thích như vậy hơn…
_ Lớn rồi thì phải hiền một chút chứ? Nếu cứ như thế thì có cậu con trai nào dám kết bạn đây?
Tố Phương hơi bĩu môi :
_ Cháu chẳng thèm… À, bác này, bao giờ thì anh Hùng về
Đôi mắt thầy hiệu trưởng thoáng buồn…
_ Cuối năm nó mới chịu về… Mà…bạn của anh ấy sẽ dậy ở đây đấy !
Tố Phương cười :
_ Có phải cái anh cao cao, đẹp trai và vui tính không ạ? Chà, anh ấy dạy gì nhỉ?
_ Dạy Anh văn… Thầy sắp xếp cho anh ấy dạy lớp cháu đấy… Thôi, cháu về lớp đi !
Mà này _ Thầy gọi giật lại khi Tố Phương đã ra đến cửa _ Nghịch ngợm thì cũng đừng gây sự với bạn bè trong lớp nghe chưa?
Tố Phương hơi ngoe nguẩy đầu, cô chào thầy lần nữa rồi ra khỏi phòng. Ông trông theo dáng cô cháu gái mà lòng ngao ngán buồn. Nó còn quá nhỏ để hứng chịu những bất hạnh như thế !
Tố Phương về lớp, suýt nữa thì xô vào Xuân Anh. Mặt cậu bạn lại đỏ ửng lên, cậu ấp úng :
– Có… bị phạt không vây?
_ Không , chỉ bị khiển trách nhẹ thôi !
_ Vậy thì tốt rồi ! _ NHật Duy nói to _ Tố Phương lần sau cậu hãy cẩn thận hơn nhé?
_ Không cần cậu nhắc ! _ Tố Phương cáu cẳn trả lời.
Trống báo hiệu vào lớp. Cả lớp vừa ổn định thì thầy giáo bước vào với nụ cười tươi tắn. Vừa để cặp xuống bàn, thầy nói:
_ Các em giở giấy kiểm tra 15 phút. Thầy sẽ xem thực lực của các em … Nào nhanh lên !
Lũ học trò ngao ngán uể oải lấy giấy ra. Một vài đưa hăm hở muốn thử sức mình, khuôn mặt bừng lên sự chờ đợi lẫn lo lắng. Tố Phương nhịp nhịp chiếc bút xuống giấy, tự hỏi bao giờ mới hết giờ !
Đề bài được ra, ai ai cũng lao đầu vào làm. Tố Phương bỏ bút xuống tờ giấy trắng, đưa mắt hướng ra ngoài cửa sổ, nhưng lại chạm vào khuôn mặt của Phương Doanh và Xuân Thi nên cô lại quay trở lại với trang giấy…Mười phút trôi qua, Nhật Duy đã làm xong bài, nhìn sang bên Tố Phương, dò hỏi bằng ánh mắt ngạc nhiên chứ không nói gì. Tố Phương nhìn đồng hồ, bắt đầu uể oải cầm bút. Viết được vài dòng, Tố Phương ném bút xuống…
Thầy giáo thu bài, rồi lại cho bài tiếp theo để có thời gian chấm bài vừa rồi. Dù không thích làm bài mấy, nhưng hầu hết cả lớp vẫn còn rất nhút nhát, sợ sệt nên chăm chú làm bài lắm.Nhật Duy đọc xong đề rồi để đấy, cậu không biết làm gì khác ngoài chuyện… để ý xem cô bạn bên cạnh làm gì. Tố Phương đang hý hoáy vẽ vời trên một trang giấy, đa phần là những bộ váy áo ấy cô người mẫu dây không có mặt của cô. Quả thực Nhật Duy không ngờ nét vẽ của Phương lại tinh tế như thế. Nó mềm mại , dịu dàng… Có lẽ Phương biết vẽ rất lâu rồi thì phải ! Sau 15 phút, thầy hắng giọng để học sinh chú ý. Cả lớp hồi hộp nhìn lên ;
_ Thầy rất vui… Lớp ta có trình độ khá đồng đều, kiến thức vững. Chúng ta có hai người đứng đầu, đó là Nhật Duy và Tố Phương. Mỗi em đều có cách giải riêng, ngắn gọn lắm… Thầy rất hài lòng.
Phương Doanh buột miệng đay nghiến :
_ Hừ ! Giỏi gì mà giỏi… Bố con mà , ai biết đâu đã giải trước ở nhà rồi!
Tố Phương đập mạnh bài kiểm tra xuống trước mặt Phương Doanh, cô giận dữ quát lớn :
– Tao đã nói rằng mày đừng có nói kiểu như thế mà… Không ày một trận thì mày không chừa sao?
Thầy Minh quát lớn :
_ Tố Phương…
Tố Phương nhìn lên, như bị dồn nén quá lâu, cô nói bạt đi:
_ Bố xem… bắt con trở về có phải hại con không? Con đã nói rằng con đã chịu quá đủ chuyện của bố rồi… Con không chịu được nữa !
_ Đủ rồi ! Hãy ngồi xuống đi, đây là lớp học, con đừng ngang bướng nữa.
Tố Phương bước ra khỏi bàn, giọng lạnh hẳn đi.
_ Con về bên mẹ !
_ Phương! _ Thầy Minh kêu lên, bước xuống bục giảng, gấp gáp nói _ Bố biết từ nhỏ tới giờ con bị áp lực nhiều… nhưng hãy cho bố được chăm sóc con… Chỉ cần bố biết mọi nỗ lực đều do con cả, thế thôi, nhé con?
Tố Phương cúi xuống, gật đầu :
_ Con xin lỗi!
Cô trở vào chỗ ngồi, lặng lẽ hẳn đi. Phương Doanh xám ngắt cả mặt vì sợ và ngượng. Thầy MInh bước lên bục giảng, trở lại bàn, gần như kiệt sức vì xúc động. Thấy luôn sợ con mình phản ứng như vậy. Đã quá lâu không được ở gần đứa con yêu… nhớ thương biến thành nỗi sợ hãi mỗi khi Tố Phương phật ý đòi về bên mẹ… Gia đình đã không cho con ông một tình yêu thương trọn vẹn… Lỗi của ông lớn biết bao !
Trống ra chơi đã điểm, hành lang lại ồn ào tiếng nói cười của học sinh. Bảo Quốc và Quốc Bảo như đã đợi sẵn Tố Phương ở hành lang. Họ cười tươi và đồng thanh hỏi :
_ Hôm qua không sao chứ?
_ Không sao _ Tố phương mỉm cười gượng gạo _ Chỉ cần đánh một giấc là ngon liền. Nè, sao lại nói dối là nghỉ học rồi… Mỹ Phương sợ chết khiếp đấy !
Quốc Bảo châm chọc :
_ Nghịch như cậu mà Mỹ Phương còn kết bạn nữa là tụi tớ…
Mắt Tố Phương hơi đỏ , cô quay mặt đi, trả lời bâng quơ ;
– Tớ á? Cũng tệ ! Ai cũng chẳng hiểu mình, toàn chuyện rắc rối…
Bảo Quốc và Quốc Bảo thay nhau kể những chuyện vui ở lớp Hóa cho Tố Phương nghe. Lòng cô dịu lại… Tiếng cười trong veo hòa cùng nắng ấm. Ngày khai giảng đầu tiên thật tệ hại biết bao… Cô biết Phương Doanh chỉ vì ganh tỵ mà vô tình động vào chỗ đau sâu kín nhất trong lòng mình. Muốn đánh nó một trận… nhưng cô cũng tự thấy mình quá tệ. Đã bao không bao giờ thèm để ý đến những lời nói kiểu thế, mãi mà không quen… nhạy cảm quá thì càng khổ mà thôi…
Buổi học trôi qua, cô thong thả đạp xe về nhà.Mấy ngày nay không gặp lại mẹ mà cũng không nghe thấy tiếng mẹ. Chắc mẹ lại có công việc gì bận rộn lắm. Mẹ cô thật vất vả và cũng thật kiên cường. Cô yêu mẹ và yêu cả bố nữa… Vậy mà tình yêu đó không được thể hiện dưới cùng một mái nhà… Đã 5 năm rồi, cô không thể nào quên được cái ngày mà bố mẹ bắt cô lựa chọn, bắt cô đong đo tình yêu của mình dành cho cả hai… Sự lựa chọn nào cũng có nỗi đau đớn… Nó đã vạch trong lòng cô một vết thương, vĩnh viễn không lành lại được. Về ở với mẹ, Phương, nhớ bố nhưng không dám nói… Mẹ lặng thầm trong cuộc đời cô đơn, cớ gì làm mẹ thêm khổ vì những đòi hỏi của cô?
Bây giờ, dù về ở với bố nhưng Phương vẫn thường xuyên trở về nhà mẹ, dọn dẹp và để ngửi những hương thơm còn quanh quất trong nhà của mẹ… Nhớ mà không biết làm thế nào giữa hai người… Phương chỉ còn biết khóc lặng thầm trong những giấc mơ…
……………………………. Dậy, dậy đi con gái… Muộn rồi!”
Tiếng bố hốt hoảng kéo Tố Phương ra khỏi giấc ngủ. Cô nhìn đồng hồ, 7h kém 20 và nhoáng nhoàng chạy vào phòng tắm. Bố cũng đang đánh răng… Thấy vậy, Tố Phương cau mày :
_ Sao bố không gọi con dậy sớm?
_ Thì bố cũng vừa mới dậy. Thôi, ra ăn sáng nhanh rồi bố đưa đến trường.
Tố Phương hơi cười. Cô làm mọi cái thật nhanh chóng rồi quánh quàng ăn vội chiếc bánh mì đã có sẵn trên bàn.
Mặc dù đã cố gắng hết sức, nhưng Tố Phương vẫn bị muộn. Sân trường đã vắng hoe. Chạy thục mạng vào lớp, Tố Phương bĩnh tĩnh hẳn khi không thấy thầy cô nào ngồi trên bục giảng.
Chưa kịp ngồi được vào chỗ, cô đã bị nghe tiếng chì chiết của Phương Doanh. Bỏ qua con bé, cô ung dung ngồi xuống, tựa lưng vào bàn dưới, và bắt đầu thở…
Nhật Duy rời mắt khỏi quyển sách, nhìn sang…
_ Lại đến cậu phiền trách chuyện chậm chễ chút xíu của tớ đó hả? _ Tố Phương hỏi phủ đầu.
_ Không _ Nhật Duy nói nhỏ _ Chuyện của cậu không liên quan gì đến tớ…
_ Kể cả chuyện lớp bị trừ điểm? _ Tố Phương ngạc nhiên hỏi lại _ Cậu là lớp trưởng mà…
Hơi cười, Nhật Duy vừa nhìn vu vơ ra ngoài cửa, vừa trả lời:
_ KHông quan trọng chuyện đó. Một mình tớ bảo vệ lớp thì cũng không ăn thua gì… Chi bằng… chờ đợi để có người cùng giúp mình.
Tố Phương biết Nhật Duy ám chỉ đến mình, nhưng cô lờ đi. Phương Doanh và NHật Duy, mỗi người một kiểu trấn áp cô… thật muốn điên cái đầu. Gương mẫu thì cũng vừa vừa thôi chứ?
Vào lớp rồi mà không thấy thầy Minh lên. NHật Duy lên văn phòng hỏi thì được nhận câu ” thầy bận đột xuất, lớp tự học “… Kể ra cũng lạ… Cậu vừa mới thấy thầy cũng Tố Phương đến trường xong, chẳng lẽ đã có chuyện gì?
Tố Phương cũng thấy lo ra. CÔ biết bố mình không có bận việc gì cả. Tự nhiên lại bận? Tim cô mách bảo có chuyện gì đã xảy ra… rất dữ! Cắn nhẹ móng tay, TỐ Phương im lìm suy nghĩ.
_ Chắc không có gì đâu! Cậu đừng lo lắng quá như thế!
_ Có phải bố cậu đâu mà…
Tố Phương im bặt. Cô không nên nói như vậy với một người đang quan tâm đến mình, nhưng… Nhật Duy mỉm cười, cậu phẩy tay như bỏ qua.
_ Đúng là không phải bố tớ nhưng là thầy giáo tớ, chẳng lẽ tớ không lo?
Không nói được gì hơn, Tố Phương nhún vai. Bây giờ thì cô biết Nhật DUy không phải là tầm thường. Cậu ta ít nói, ngoan ngoãn nhưng không có nghĩa là chỉ biết im lặng khi người khác nói sai hay nói bướng. Cậu ta biết cách khống chế người khác một cách tuyệt đối, bắt người ta nhận ra sự sai trái của mình và im lặng đi.
_ Nếu lo lắng quá thì hãy lên gặp bác cậu xem !
_ Ừm…
Tố Phương nhìn sang Nhật DUy, ngạc nhiên. Sao cậu ta biết quan hệ đó?
_ Tớ biết vì nhìn thầy MInh giống với thầy hiệu trưởng
Tố Phương đứng dậy. Không thể không công nhân cậu ta quá tài tình… Cô bước qua Duy, không 1 lời cảm ơn.
Gần như choáng váng khi nghe tin từ bác mình, Tố Phương lao vào lớp, dọn dẹp sách vở, rồi lại lao ra. Ngoài sân, thầy hiệu trưởng đã chờ sẵn bên xe.
_ Bình tĩnh đi cháu ! Mẹ cháu không sao đâu!
Tố Phương òa khóc, gục đầu vào lòng ông.Mẹ bị thương trên đường truy bắt tội phạm… Lúc nào cô cũng có cảm giác như thế này mỗi khi mẹ đi công tác. KHông ngờ nó xảy ra thật…Làm thế nào nếu như…
Không thể nghĩ tiếp được, Tố Phương lại nấc lên. Ông hiệu trưởng xoa nhẹ mái đầu của cháu. Đau lòng thương xót, nhưng biết mình bất lực. Tình yêu của ông không thể bù đắp nổi nỗi trống trải trong lòng đứa cháu tội nghiệp. Nghiệp chướng thay!
Mẹ đã được chuyển vào phòng chăm sóc đặc biệt, tình hình nguy kịch đã qua. Tố Phương gặp bố đang lo lắng đứng nói chuyện với một sỹ quan cảnh sát. Thấy cô, ông lại gần, ôm vào lòng, an ủi :
_ Mẹ không sao đâu con! Con đừng lo lắng quá như thế…
_ Bao giờ thì mẹ tỉnh hả bố?
_ Mẹ cháu sẽ tỉnh sớm thôi ! _ Chú cảnh sát xoa đầu cô_ Còn bao nhiêu người đang lo lắng cho Trung tá nữa cơ mà…
Tố Phương khẽ cúi đầu. Công việc của mẹ quá nguy hiểm, nhưng mẹ không từ bỏ được, mẹ đã quá đam mê. Nỗi đau mê thứ hai sau nõi đam mê cao nhất không được đến đáp… Mẹ lấy nó để che giấu con người mình. Làm một người đàn bà cứng rắn, còn hơn là một người phụ nữ yếu đuối, sống tầm gửi vào người không bao giờ yêu mình…
Phương chỉ hiểu điều đó khi bước vào tuổi 16, tình cờ đọc được một trang nhật ký của mẹ. Từ bỏ sự nguy hiểm này chỉ có thể khi mẹ không còn thở được nữa… Tố Phương âm thầm thương mẹ, âm thầm gửi những lời cầu bình an theo bước chân mẹ mỗi khi mẹ đi xa… Giá mà bố hiểu được tấm lòng mẹ… Tố Phương nhìn theo bóng bố đi ra khỏi bệnh viện. Bố chỉ ở đó theo bổn phận, và cô chấp nhận điều này không một chút ngạc nhiên. Vì lẽ này mà mẹ yêu bố, yêu đến mức không thể tìm được tình yêu thứ hai sau khi mất bố… Cô đi vào phòng bệnh, nhìn mẹ thiêm thiếp trên giường, xung quanh bao bọc bời một màu trắng thê lương… May mà mẹ còn ở đây…”Mẹ đừng bao giờ đầu hàng vì còn có con ở bên cạnh !”. Tố Phương thì thầm. Cô nhớ đến hôm chuyển từ nhà mẹ về nhà bố, mặc ẹ nhìn theo lo lắng và đau buồn, cô vẫn bước đi với một tâm nguyện sắt đá. Đã 5 năm rồi, cô đã lớn, và có thể trở thành một cầu nối vững chắc cho bố mẹ…. Ngôi nhà sẽ lại có ba người cùng vui vẻ bên bàn ăn… Chẳng phải là mơ ước của mẹ sao?
Trên đường trở về nhà vào trưa hôm đó, Phương gặp một trục trặc lớn. Số cô quả là không may mắn khi gặp một lũ du côn bên quán nước lề đường. Lẽ ra thì cũng không đến nỗi nếu như Phương bỏ qua những gì lọt vào tai mình. Chúng cười cợt bàn bạc về vụ… giao tranh giữa cảnh sát và nhóm tội phạm buôn ma túy vừa mới xảy ra. Vừa buông lời tục tĩu về những người cảnh sát, vừa cợt nhả với những người qua đường, chúng lấy làm sung sướng vì làm mấy cô bé đi qua sợ sệt. Tố Phương không thể kìm nén được lửa giận trong lòng. Lẳng lặng đi theo bọn chúng, và khi chúng rẽ vào con hẻm nhỏ thì cô lên tiếng lạnh lùng :
_ Chúng mày dừng lại đi, tao có chuyện muốn nói !
Cả bọn gồn bốn tên, dừng lại, và quay hẳn đầu lại khi thấy Phương. Chúng cười phá lên, ngạc nhiên lẫn thú vị. Một thằng bước lên, vừa tiến lại gần Phương , vừa nói :
_ Cô em xinh đẹp ! Có chuyện gì cần tới bon anh sao? Một mình anh là đủ rồi mà !
Cả lũ lại cười. Và khi thằng kia tiến lại thật gần mình, Tố Phương rút tay từ túi quần ra, vung mạnh tay lên , thằng kia tự nhiên lăn ra ngã khiến đồng bọn được phen hoảng hồn. Tố Phương nghiến răng :
_ Tao không cho phép chúng mày nói như thế về những chiến sỹ công an. Chỉ vì chúng mày mà người ta không thể sống yên bình được. SAo không chết hết đi?
TỐ Phương vung tay lền nữa, và hắn lại ngã sấp xuống như vừa bị một thế lực siêu nhiên trừng trị vậy. Mấy thằng còn lại lao về phía Tố Phương như bị cơn kích động chi phối. Tố Phương tung chân đá vào háng một tên khiến hắn rú lên, lăn lộn trên đất vì đau. Tên khác có vẻ thông minh hơn, vừa lé những cú đá của Phương, vừa tìm cách sáp vào cô. Phương định dùng ngón dây cước của mình để làm hắn ngã ,nhưng chưa kịp ra tay thì đã bị một tên đá trúng lưng… Loạng choạng suýt ngã, Tố Phương lui lại một bước phòng thủ…
_ Nhóc con cũng khá quá nhỉ?
Ba thằng từ từ tiến lại, rồi chúng rẽ ra làm ba hướng, bao vây Phương. Tố Phương tung chân đá. Trúng một đứa… Đấm thêm một quả nhưng bị hụt… và cô bị một cú đá chí mạng vào bụng… khi không kịp phòng thủ. Ngã sóng xoài xuống đất, bụng quặn lại vì đau, Tố Phương cố vùng dậy nhưng đã bị một tên khóa tay lại. Định đá hậu vào thằng đó, nhưng một tên đã dự đoán trước được, nó đấm thêm một cú nữa vào mặt cô. Máu trào ra khoé miệng, mằn mặn…
_ Giữ nó chăt vào ! _ HẮn ra lệnh _ Cần cho nó một bài học mới được ! NHìn cũng ngon ra phết đấy!…
NÓi rồi hắn nhìn xung quanh. Giữa trưa, đường vắng không một bóng người, cả bọn cười âm lên đắc chí.
_ Đai ca… ” dùng ” trước đi… Nhưng nhớ nhanh lên … còn tụi em !
_ Yên tâm !
Phương ném cái nhìn căm thù về phía tên đại ca. Cô bị một tên bịt miệng, một tên khóa chặt tay… Không thể làm gì được cả ! AI có thể cứu cô đây? Hiện lên trong đầu Tố Phương là một thứ ý nghĩ cam chịu… Cô ghét ý nghĩ này nhưng chẳng còn gì trong đầu cô nữa cả….
Tên đại ca khoái trá cười, bàn tay thô ráp của hắn toan đưa lên… nhưng hắn đã rụt tay về, kêu như bị bỏng :
_ Cái gì vậy hả?
Hắn nhìn xuống tay… Bàn tay bị một viên đá nhỏ găm vào, đỏ rực lện Cả bọn hướng ánh mắt nhìn ra. Bên ngoài con hẻm, hình ảnh một người con trai đứng cạnh chiếc xe đạp hòa lẫn với ánh nắng buổi trưa… đẹp một cách kinh ngạc. Tố Phương đờ người vì ngạc nhiên.
_ Thả cậu ấy ra đi !
_ Hừm… ranh con… mày ăn gan hùm chắc?
Rời khỏi xe, người con trai ấy tiến lại gần, gương mặt thản nhiên như thể mọi chuyện đang diễn ra không có gì nghiêm trọng cả. Tố Phương khẽ lắc đầu như ra hiệu. Cô không muốn cậu bị liên lụy, dù gì thì cũng là bạn bè và… chính cô cũng đã gây họa cho cậu một lần rồi đấy thôi!
Tên đại ca rút viên đá ra, cười nhạt khi vết thương rỉ máu. Hắn nhìn Nhật DUy như đo lường rồi bất ngờ tung một cú đá mạnh và nhanh. Nhật Duy lé nhẹ nhàng, cậu xoay người, vung một nắm đấm vào ngay tên đang giữ tay Phương. Hắn bị bất ngờ thật, buông tay ôm mặt. Tố Phương đợi thế, đá ngay vào bụng tên còn lại. Cả bọn xông vào vừa đánh vừa chửi tục. Tố Phương gần như đuối sức khi hạ gục được một tên… và vì thế, một mình Nhật Duy phải cáng đáng hết… ba tên còn lại. Nhìn cậu vừa tấn công, vừa phòng bị… nhanh đến nỗi chóng mặt, Phương chợt thấy mình may mắn… Nếu không có cậu ấy thì…. Tiếng còi hụ của cảnh sát vang lên đúng lúc Nhật Duy cảm thấy đuối sức. Bọn du côn hơi hoảng, và ngay lập tức tên đại ca bị một cú đá mạnh của Nhật Duy vào bụng. Hắn chệnh choạng ngã, khi dậy được cũng là lúc cảnh sát ập vào.
Tống tên cuối cùng vào xe, chú cảnh sát mỉm cười chào hai đứa, rồi cũng lên xe. Con hẻm yên tình trở lại. Tố Phương ngồi bệt xuống đường, thở mệt nhọc. Nhật Duy nhìn cô chăm chăm, rồi yên lặng quay đi.
_ Đưa cánh tay đây nào…
Nhật Duy nhìn xuống tay mình… máu thấm qua chiếc áo trắng…đỏ thẫm một vùng. Cậu không thấy đau nên ngạc nhiên không biết bị thương từ lúc nào.
_ Tớ xin lỗi ! _ Tố Phương nói nhè nhẹ , cô rút một chiếc mùi xoa trong túi ra, luồn khéo léo qua cánh tay bị thương của Nhật Duy _ Về nhà cậu phải xem xét lại cẩn thận nha… Không biết vết thương có bị sao không nữa !
_ Đừng lo! _ Nhật DUy mỉm cười _ Cùng là dân nhà võ mà không biết sao? Bị thương là chuyện bình thường thôi mà.
Buộc nhẹ hai đầu khăn, Tố Phương ngước nhìn Nhật Duy, không thấy cậu nhăn mặt nên yên tâm hơn. Cô nhìn lại con hẻm, vẫn vắng lặng như nó vốn có. Vậy sao Nhật Duy xuất hiện đúng lúc?
_ Tình cờ đi qua thôi ! _ Nhật Duy nói như thể hiểu được cô nghĩ gì _ Tớ thấy cậu ở quán cóc, vẻ mặt cậu lúc đó đáng sợ lắm. Tớ biết chắc có chuyện rồi, nên đi theo cho chắc ăn…
_ Thế sao cậu không cứu tớ ngay lúc đầu?
Nhìn thẳng vào đôi mắt đang ngạc nhiên của Phương, Nhật Duy cười nhẹ :
_ Bởi vì cậu không bao giờ biết sợ, cũng chẳng biết nghe lời ai… Một bài học cũng có khi không đủ…
_ Đồ ác man! _Tố Phương kêu lên, cô gục mặt vào cánh tay Duy, tự nhiên òa lên khóc _ Có biết tớ sợ đến thế nào không hả? Cậu đáng ghét lắm….
Nhật Duy bối rối. Không ngờ Tố Phương lại khóc… Không bao giờ cậu muốn làm tổn thương ai cả , đặc biệt là Tố Phương… Vụng về vuốt nhẹ tóc bạn, Nhật Duy thì thầm như một kẻ đang mắc lỗi lắm :
_ Tớ xin lỗi…. Không bao giờ có chuyện xảy ra như thế nữa đâu.
Tố Phương ngẩng đầu lên, mỉm cười qua làn nước mắt. Hình ảnh đó đẹp đến nỗi làm trái tim Nhật Duy run nhẹ…Chuyện gì kỳ lạ thể nhỉ?
Gạt nhẹ những giọt nước mắt còn vương trên má, Tố Phương đứng dậy. Nhật DUy cũng đứng lên, tay cầm luôn chiếc túi sách của Phương. Lại gần chiếc xe của Duy, Phương ngạc nhiên :
_ Xe mới à?
_ Không hẳn ! _ Duy mỉm cười _ Cái xe kia là của thằng bạn, tội nghiệp, nó khóc quá trời đấy !
Phương biết Nhật Duy nhắc đến vụ tông xe, nhưng cô chỉ cười:
_ Ừm… Cậu đưa tớ về nhé?
_ Nhưng đi ăn trước đã, ok?
_ Ok.
Thấy Phương cười vui, Nhật Duy cũng vui lây. Cậu chở Phương dưới cái nắng vàng mùa thu dịu dàng, dười hàng hoa sữa xanh nhàn nhạt. Tiếng Tố phương đều đều vang lên từ phía sau… Tất cả dịu dàng, tinh khiết đến nỗi Nhật Duy không muốn thở mạnh. Quả thật cậu sợ tan vỡ những cảm xúc mới mẻ này…
Xe dừng lại ở cuối con đường, nơi có một cửa hàng ăn nho nhỏ được sơn màu hồng nhẹ nhàng. Tố Phương thích không khí quán ngay lập tức khi bước vào. Trong quán rất ít khách. Họ ăn nhỏ nhẹ trong tiếng đàn ghi ta độc tốc nhẹ nhàng. Tố Phương bất giác nhón nhẹ chân vào một bàn sát cửa sổ, nơi có một chiếc rèm trắng vả vài cành hoa ti gôn rủ xuống tự nhiên. Nhật Duy lại quầy hàng, cười tươi với người đàn ông đã đứng sẵn ở đó.
_ Cậu Nhật Duy ! Hôm nay lại không ăn cơm nhà à? Như thường lệ hả?
Nhật Duy lắc đầu :
_ Không ạ ,Cháu đi cùng bạn _ Vừa nói cậu vừa nghiêng người để ông chủ nhìn thấy.
Ông ta cười đầy ẩn ý. Nhật Duy làm lơ, nói tiếp :
– Bác cho hai suất đặc biệt nhé?
_ Được thôi ! Chà, bất ngờ quá cậu Nhật Duy…
Nhật Duy phì cười, rời khỏi quầy hàng. Tố Phương đang ngắm nhìn ra ngoài khung cửa sổ, đôi mắt cô mơ màng như thể đang chìm vào một cõi mộng riêng tư. Không muốn phá vỡ không khí ấy, Nhật Duy nhẹ nhàng kéo ghế, nhưng Phương đã quay vào, mỉm cười :