Bạn đang đọc Cô Gái Băng Tuyết: Chương 2
vừa thấy mặt nó bà nội đã đẩy nó ra và quát cho 1 trận
– mày còn tới đây nữa hả cái đồ sao chổi kia! vì mày và cái con nhỏ ngoại quốc ôn dịch đó mà con trai tao phải chết! mày ko biết nhục nhã hay sao mà còn vác mặt tới đây. cút! cút ngay cho tao làm lễ tang! đồ con hại chết cha! đồ con bất hiếu!
vừa nói bà vừa đẩy nó ra ngoài, nó ngã bệt xuống đất nước mắt giàn giụa ko ngừng van xin. tại nó ư? đâu phải. nó đã đứng lại ẹ nó nhìn trước nhìn sau rồi mới qua đường mà! nó thấy rõ lúc đó ko có chiếc xe nào hết mà! nó thất thểu bước đi..
suy nghĩ 1 chút nó đi bộ tới nhà ông ngoại nó- nhà của mẹ nó ở lúc chưa cưới ba nó.
nước mắt ko ngừng chảy, nó bước vào nhà. ở đây cũng đang làm đám tang. nhà ngoại cách nhà nội nó 4 cây số. nó đi bộ nên tới nơi ko chịu nổi nữa mà quỳ sụp xuống. đầu nó nhức vô cùng. nó quỳ trước cửa nhà khóc rống lên. cậu nó thấy nó liền chạy ra dùng chân đạp nó ra ngoài, chửi nó ko thương tiếc, chửi ba nó nữa. nó nằm dài dưới đất ko gượng dậy nổi. bà con của mẹ nó cũng xúm vào sỉ vả nó…. nó nằm đó nước mắt tuôn rơi. người ta quát tháo đã rồi đuổi nó đi. nó cố gắng lết đi chỗ khác.
trời tối. lách tách lách tách… từng giọt nước trên trời rơi xuống…mưa
mưa ngày một lớn hơn. nó vừa mệt vừa đói vừa khát. liền cố đến trước mái hiên của nhà nào đó và ngồi xuống. mưa lớn hơn. nó lạnh quá co rúm người lại. cũng là một cơn mưa quen thuộc thôi mà sao nó thấy sợ và cô đơn đến thế. mới 2 ngày trước trời cũng mưa. nó ra trước sân nhà nghịch nước cùng với ba. vậy mà bây giờ… nghĩ đến đây nó lại khóc tiếp. mưa lớn hơn nữa. mưa gió thi nhau gào thét như xé tan trái tim nó… mặc ưa to gió lớn, mặc cho nước mưa tạt vào mặt rát buốt, nó khóc, thi khóc với mưa…