Cô Gái Băng Tuyết

Chương 1


Bạn đang đọc Cô Gái Băng Tuyết: Chương 1

ba mẹ nó đến với nhau ko được sự đồng ý của 2 bên gia đình. bên mẹ nó thì nói lấy chồng việt nam ko xứng, lại nhà nghèo. bên ba nó thì nói lấy vợ nước ngoài sống ko hạnh phúc… nhưng cuối cùng họ bất chấp tất cả đến với nhau.
thế là 2 bên gia đình ko gặp nhau lấy 1 lần. đám cưới cũng chỉ có mấy người bạn. họ tự kiếm nhà, sống 1 cuộc sống thoải mái hạnh phúc. ko dư thừa tiền của nhưng cuộc sống tương đối dễ dàng ko thiếu thốn. 1 thời gian sau, họ sinh 1 bé gái, đẹp như thiên thần vì sở hữu nhan sắc từ mẹ. cuộc đời lại tiếp tục bình yên cho đến khi…
nó 8 tuổi
1 ngày nó cùng ba và mẹ đi chơi. chợt nhìn thấy xe kem, nó kéo tay mẹ sang bên kia đường, miệng ríu rít:
– mẹ ơi kem kìa kem kìa mua kem cho con
– từ từ đã con gái,… băng qua đường đã nào thấy thế mẹ nó mới dẫn nó qua đường. nhưng…
1 chiếc ô tô đen lao tới. ba nó lập tức chạy ra ” đừng!”

“A!!!!!!!!” “oạch!” “vù!”
1 mớ âm thanh hỗn tạp. nó mở mắt ra. lúc chiếc xe lao tới, ba nó ráng chạy tới đẩy 2 mẹ con ra nhưng ko biết sao mẹ nó vấp cái gì đó và ngã xuống. ba nó ngã theo chỉ đẩy được nó ra ngoài và…!!!!!!!!!!
nó mở mắt ra thì thấy người ba mẹ nằm chồng lên nhau, bê bết máu. ko thấy chiếc xe đâu. chiếc xe chạy vụt qua cán luôn ba me nó ư! ko! ko thể nào!
nó vội vã chạy tới, lay lay ba mẹ nó:
ba mẹ ơi! hai người sao thế? sao nằm im vậy… đừng mà! đừng bỏ con đi mà! -nó nhìn xung quanh la lên- cứu với! có ai ko? cứu với!!
mọi người xung quanh chạy tới giúp nó, 1 người đang ông tôi nhìn qua rồi thoáng lắc đầu. nó hỏi:
mấy bác ơi, sao thế? cho ba mẹ con vào bệnh viện đi!! đi mà con xin bác đấy!!

nó bò lê bò lết trên đường, nước mắt giàn giụa trên gương mặt xinh xắn, người dính đầy bùn đất nhưng nó ko quan tâm. người lớn thấy vậy cũng đem ba mẹ nó tới bệnh viện, đem nó theo. làm vậy thôi chứ họ nhìn là biết… chết rồi. ba mẹ nó chết ngay lúc xe chạy qua rồi. nhưng nó ko biết,.. cho tới bệnh viện cho nó khỏi trách mình vô tâm thôi… ai cũng nhìn nó xót xa, 1 số chị ko cầm được nước mắt, ôm lấy nó an ủi…
trong bệnh viện, nó ngồi chờ cùng với mọi người…. khóc sướt mướt… đầu nó đau buốt. lúc nãy té xuống đầu đã hơi ê rồi. khóc nãy giờ làm đầu nó càng đau thêm. nó tự an ủi:
“ko sao đâu… ko sao đâu… ba mẹ sẽ tỉnh lại như bình thường thôi… ko sao hết…”
nó hi vọng giống như trong phim hoạt hình, có bị xe cán hay như thế nào cũng tỉnh dậy đi bình thường… nó nào biết… cuộc sống ko phải là phim hoạt hình…
bác sĩ bước ra với vẻ mặt vô cùng thảm. bác sĩ nói gì đó với người đàn ông cho ba mẹ nó vào… nhìn mặt ai cũng buồn hết… tại sao vậy? sao vay? ba mẹ nó chết thật ư? hay chỉ là 1 giấc mơ? ko ko phải giấc mơ, là thật rồi! ba mẹ bỏ nó đi rồi! làm sao có thể được? mới lúc nãy còn cười đùa với nó mà! ba mẹ nó đi mà ko kịp nói gì với nó, dặn dò gì nó…. nó chỉ muốn chết đi để được gặp ba mẹ…huhuhu
mọi người an ủi nó, cho nó về nhà….
căn nhà mới đi khỏi lúc sáng thôi mà sao bây giờ hiu quạnh đến thế…. nó ngồi xuống ghế sa lông ko ngừng khóc… căn nhà im lặng chỉ có mình tiếng nó khóc… tiếng nói của ba, tiếng cười của mẹ… đâu hết rồi?… nó khóc mãi cho tới khi thiếp đi…
sáng hôm sau, nó nhờ chị nhà kế bên chở nó tới nhà bà nội. ở đó đang làm đám tang cho ba nó…. nó khóc sướt mướt bước vào. nhưng…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.