Cô Gái Băng Giá Và Chàng Trai Lạnh Lùng

Chương 58.


Đọc truyện Cô Gái Băng Giá Và Chàng Trai Lạnh Lùng – Chương 58.

Trong lúc này nó lại khó nhọc tiếp xúc với ánh sáng. Mở mắt ra, nó ngạc nhiên khi thấy quanh phòng đều màu trắng và nồng nặc mùi thuốc. “Đây là bệnh viện? Sao mình lại ở đây?” Nó cố suy nghĩ, phải rồi hôm qua nó ra ngoài có chúc việc chợn bụng nó nhói đau, đầu óc choáng váng và nó mất nhận thức.
– Ai đưa tôi vào đây chứ? Công ty…..Phải…Hôm nay là ngày …..- Nó nói một mình liền lấy vội chiếc áo khoác hôm qua của nó được để kế bên giường và chuẩn bị ra ngoài mà quên mất rằng nó đang mặc đồ bệnh nhân.
“Cạch” nó mở cửa thì gặp một bác sĩ và cô y tá. Người bác sĩ còn rất trẻ khoảng 20 tuổi rất điển trai, anh phụ trách ca của nó. Còn cô y tá với bề ngoài ưa nhìn rất có trách nhiệm và vẻ mặt thân thiện quan tâm đến bệnh nhân của mình.
– Cô à…cô mới tỉnh dậy sức khoẻ của cô còn rất yếu, xin cô hãy nghĩ ngơi. – Cô y tá ân cần nói.
– Tôi có việc cần làm. Ai đã đưa tôi vào đây.
– Là tôi. Tôi thấy cô ôm đầu mình rồi ngất xỉu trên đường nên tôi đưa cô vào đây. – Anh ta nói.
– Tôi sẽ trả ân này của anh. Nhưng giờ tôi có việc gấp tôi cần…”AH..”- Nó chưa nói hết câu, cơn đau đầu lại tới khiến nó bắt đầu đứng không vững.
– Hiện tại không được. Tôi là bác sĩ điều trị của cô, hiện giờ cô cần nghĩ ngơi. – Anh đang lo lắng cho nó. Thật sự chưa có một bệnh nhân nào cố chấp như nó.

– Hôm nay là ngày quyết định…Tôi phải đến đó…Tôi hứa với anh, xong việc tôi sẽ đến để cho anh điều trị gì đó được chứ. – Những lời nó nói ra, nó vẫn chưa suy nghĩ kĩ vì thời gian quá gấp.
– Được. Với điều kiện, tôi sẽ đi cùng cô. Nếu cô có chuyện gì, lương tâm của người bác sĩ biết để đâu đây? – Anh nói cho nó hiểu.
Nhưng hiện tại nó chẳng nghĩ gì về chuyện này cả, chỉ nghĩ đến cuộc họp đang diễn ra hôm nay mà thôi, nên nó gật đầu cho nhanh lẹ.
Nhận được cái gật đầu từ nó, anh cũng nhanh chóng thu xếp công việc của mình, còn nó được cô y tá giúp nó đến phòng thay đồ.
Khi mọi thứ đã sẵn sàng, nó vừa ngồi vào xe liền có nét hoảng hốt trên khuôn mặt. Nó nghĩ chắc có lẽ Tuấn đã cho bắt đầu cuộc họp để đánh nhanh rút gọn,nhưng một số tài liệu quan trọng cần cho cuộc họp nó lại bỏ lại phòng làm việc vì nghĩ nó chỉ ra ngoài một chúc rồi quay về nhưng đâu ngờ có sự cố thế này chứ. Chỉ còn cách nhờ Mary và Mark ngăn cản và kéo dài thời gian giúp nó thôi. Nhưng điện thoại của nó, nó không thấy, không lẽ mất sao? Nó lay hoay tìm kiếm trong suốt chặn đường nhưng vẫn là con số 0.
– Bác sĩ, anh có thấy điện thoại của tôi không? – Nó k biết tên anh nên gọi như vậy.
– Không có.
– Nếu cô có việc cần dùng điện thoại cứ lấy của tôi đi. – Nó gật đầu rồi nhận lấy điện thoại từ tay anh.
“Mary, cô và Mark đến ngay The World và tìm cách kéo dài thời gian chờ tôi tới. Được chứ.// Ok, mọi việc trong cậy vào cô và Mark” Những gì nó nói, anh đều nghe cả và đặc biệt là “World” đập vào tai anh, chẳng phải World đứng đầu thế giới sao?
– Trả bác sĩ. – Nó lạh lùng. Nó thầm cầu mong mọi chuyện ổn thoả.
– Chúng ta đến đâu đây.
– Trầm thị. Bác sĩ lái nhanh chút đi. – Nó nói có vẻ thúc giục.

Anh cố gắng theo lời nó lái nhanh hết sức nhưng kết quả vẫn là do nó lái.
– Dừng xe. – Nó lạnh lùng làm anh một phen bất ngờ, giờ này nhìn nó nhợt nhạt nhưng vô cùng nghiêm túc và uy quyền. Anh cũng k biết làm gì hơn, nhưng vẫn k hiểu ý nó tiếp theo định làm gì, nó đang gấp nhưng sao bảo dừng xe.
Nó xuống xe và qua ghế lái một cách nhanh chóng “Bác sĩ qua kia” xem ra nó vân còn nhân nhượng đối với anh.
Tốc độ nó lái thật kinh hồn, chỉ trong chốc lát đã đến Trầm thị, lấy được những thứ mình cần nó nhanh chóng ra ngoài nhưng bụng nó lại nhói đau, cái đau ấy khiến nó khuỵ xuống, mồ hôi thi nhau đổ, nhưng nó vẫn gắng gượng cho đến khi ngồi vào ghế lái.
– Cô ổn chứ. Cô nên uống thuốc.. – Anh thấy nó thở gấp và mồ hôi đổ nhiều trên khuôn mặt đang tái mét không còn chút sắc hồng kia nên lo lắng kêu nó uống thuốc mà anh chuẩn bị. Nhưng anh tưởng nó nghe lời nhưng không, nó lại điều khiển vô lăng, dùng hết tốc độ mà lái, những lời anh nói nó đều bỏ ngoài tai. Anh cũng lắc đầu với nó, đợi nó xong công việc sẽ ngoan ngoãn để anh chữa trị mà.
……………………………………………………………………………………………………………………………
“Anh hai, Win nhờ chúng ta…….Ok….kế hoạch F9……….” ……………………..
……………………………………
Quay lại với phòng họp tại World.

– Nào, nếu không còn ai phản đối hay ý kiến gì nữa thì tôi tuyên bố….
– Chúng tôi phản đối. – Cả hai cùng đồng thanh phản đối khi Tuấn chuẩn bị mở miệng.
Tiếp đó, mọi người trong phòng họp đều đổ mắt về hai con người đang lên tiếng phản đối kia. Một nam và một nữ. Nam nhân kia rất đẹp có lẽ là con lai trong bộ comple xanh đen, nữ nhân kia cũng không thua kém gì đâu, bộ váy màu vàng nhạt, mái tóc dài xoã ngang eo, nhưng cả hai cùng có điểm chung đó là đôi mắt. Có một đôi mắt vàng nhạt rất đẹp, thu hút ánh nhìn.
“Chẳng phải hai người này cùng nó về nước từ mấy ngày trước sao? ” Hắn và Jesty cùng Rin Min, Jeny có cùng suy nghĩ.
“Mary và Mark có liên quan gì đến chuyện này chứ? Nó đâu? ” Zeny thầm nghĩ, nếu hai người này đã đến thì tại sao lại thiếu nó.
” Họ là ai, sao nhìn quen quá. Thôi mà kệ, có người phản đối là được rồi, xem ra World vẫn còn hi vọng. ” suy nghĩ của Jackson.
Mọi người trong phòng họp đều âm thầm đánh giá Mary và Mark, xem họ là ai. Nhưng riêng Tuấn có lẽ anh biết đây là người của nó vì anh đã từng nghe Sin nói về S.P.K và nói về điểm mạnh, yếu của từng người. Và mới năg lực, khả năng ngoại cảm của mình, anh biết nó sẽ không chịu thua, nhưng anh chẳng cảm nhận được gì về kê hoạch của nó. Nhưng có một điều, anh cảm nhận được rằng, có một điều gì đó bất an, giống như quả bom chậm vậy, nó sẽ nổ bất cứ lúc nào khi hai con người trước mặt anh vừa xuất hiện sẽ mang lại.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.