Đọc truyện Cô Gái Băng Giá Và Chàng Trai Lạnh Lùng – Chương 48.
Nó nhanh chóng cùng Ren lên xe và đến nơi cần đến. Ren thì đổ mồ hôi với cách lái xe của nó, cộng với sự khó chịu từ trên người cô, đồng phục cô vẫn còn trên người, cũng may là hôm nay cô mang giày búp bê nếu mang giày cao gót thì không ổn rồi.
– Chúng ta đến đâu đây Fasmin. Tớ tin chắc việc này có liên quan đến Wu thị. – Ren nói trong tình trạng nó chẳng chịu mở miệng. Cuối cùng nó và Ren cũng đến nơi nhanh chóng. Trước mắt nó vẫn là một the World huy hoàng nhưng sự khác biệt ở đây là cách cư xử của nhân viên và bảo vệ khá gáu gắt và tự cao. Nó lạnh lùng bước thẳng vào trong, mặc nhiều lời chua ngoa ở phía sau.tất cả nhân viên ra ngăn việc làm của nó. Một người kéo nó lại. Không ai có thể đoán lúc này nó đang nghĩ gì nhưng thấy sắc mặt nó thật đáng sợ, đanh lại với đôi mắt như xoáy sâu vào họ. Bọn họ lần lượt không rét mà run trước cái nhìn của nó, nên tự động buông nó ra. Nhưng cũng không quên chỉ trích nó đủ điều. Nó bước đến trước mặt một cô nhân viên đang nhiều lời với mọi ngừi về chủ mới của họ.
– Chủ của các người đâu? – Nó lạnh lùng. Hàn khí toả ra như khống chế tất cả.
– Thì….Tổng giám đốc chúng tôi ra ngoài rồi. Nghe nói là qua Wu thị gì đó. – Cô nhân viên có vẻ như không sợ nó bởi lúc nào cô cũng né tránh cái nhìn từ nó.
– Vậy, tổng giám đốc các người tên gì? – Ren thắc mắc hỏi, cô muốn biết rốt cuộc chủ mới là Tuấn hay là ông ta.
– Tôi không biết, chỉ biết là giám đốc rất đẹp trai và thân thiện với tôi. Không phải một giám đốc mà là hai lận đó. – Người khác lên tiếng khoe khoang. Ren nghe cô ta nói thì lập tức khẳng định suy nghĩ của cô lúc đầu là đúng, đúng là do Tuấn làm. Nó thì giờ đã lên xe và lao đi từ lúc nào cả REn cũng không hay, chỉ biết rằng khi Ren bước ra ngoài thì chẳng còn thấy dấu vết gì của nó nữa. Lấy điện thoại ra gọi cho nó nhưng cô quên mất điện thoại cô đã hết pin, thở dài một cái rồi Ren đành bắt taxi về nhà chờ tin của nó.
Về tới nhà, Ren thấy mọi người vô cùng mệt mỏi, nét mặt tràn ngập lo lắng, và thấy sự lo lắng không ít trên gương mặt đang lấm tấm mồ hôi của hai người lúc nãy theo nó về.
– Sao rồi mọi người, có tin gì của hai bác và Sany chưa? – Ren lên tiếng hỏi.
– Haizzz, vẫn chưa định vị được. Mà sao có mình cậu về vậy Fasmin đâu. – Zeny mệt mỏi trả lời, tâm trạng vô cùng lo lắng cho ba mẹ và cả em dâu cô nữa. Kon thì có vẽ ổn hơn vợ của mình, anh ngồi an ủi Zeny và cũng thầm mong cho ba mẹ cùng em gái anh bình an vô sự.
………………………….
Tại Wu thị, cô gái xuất hiện với đôi giày trắng hồng của Unigiay, áo dạ ngắn đen mái tóc xoã ra che mất đi khuôn mặt của người con gái ấy nhìn cách ăn mặc thì mọi người có thể nghĩ rằng nó chạy nhảy phá phách nhưng không, những bước chân của nó rất chắc rất bình tĩh. Thong thả bước vào Wu thị, điều nó không thích lại xuất hiện trước nó.
– Xin lỗi, cô đến đây có việc gì ạ. – Chẳng cần nghe nhân viên nói hết nó đã nhanh chân đến phòng Tuấn. Mọi người ai cũng nhìn nó với ánh mắt lạ, rất lạ tại sao nó lại tự nhiên như vậy.
– Wuker, anh đã làm gì ba mẹ cùng em tôi rồi hả. – Nó nói thẳng vào mặt Tuấn cũng chẳng cần gõ cửa gì cả. Bởi lúc này nó sắp kiềmm không nổi nữa rồi.
– Oh, Fasmin, em nói gì tôi không hiểu gì cả. Mời ngồi, Đức lấy hộ tôi hai tách caffe. – Tuấn thong thả nói như chẳng có chuyện gì xảy ra.
-Nói đi, ba mẹ tôi đang ở đâu? – Nó lạnh lùng nói.
– Việc gì cũng phải có qua có lại chứ. Dường như FJA vẫn chưa kí hợp đồng hợp tác với Wu thị thì phải. – Tuấn nói trong tư thế một tay đặt lên bàn, người hướng ra cửa sổ. Nó đành mạo hiểm thử xem sao, nhẹ nhàng ở đôi găng tay đặc biệt của mình ra lộ ra những ngón tay thon dài đẹp đẽ, tay nó cũng đặt xuống bàn. Ba phút sau, không gian im lặng đến đáng sợ, chẳng ai nói ai tiếng nào, nhưg biểu hiện của nó rất lạ, hai mắt nhắm chặt, trên trán lại đổ rất nhiều mồ hôi không hiểu nó đang làm gì nhưng nhìn nó có vẻ như đang chống lại gì đó. Không trụ được nữa, nó mở mắt ra loạng choạng bước về sau vài bước và thở gấp. Đôi môi đẹp đẽ của nó đang tái đi.
– Đọc suy nghĩ của người khác không tốt đâu Fasmin. Xem ra, hai bác và cô gái xinh đẹp kia chắc không trụ nổi đến ngày mai đâu. – Tuấn nói mang rất nhiều hàm ý trong đó.
– Rốt cuộc anh muốn gì chứ? The World đã thành công, vậy còn giữ họ làm gì nữa. – Nó nói trong có vẻ ổn hơn.
– Từ từ em sẽ biết, anh muốn hợp đồng sẽ kí nhanh một chút, được chứ. Nếu không, anh sợ……. – Tuấn nói kéo dài như đang đánh vào tâm lí nó và anh đã thành công.
– Được rồi, 9h tối nay tôi sẽ kí. Nhưng anh phải đảm bảo an toàn cho họ. Nếu không, dù the World trong tay anh, tôi sẽ đòi lại cả vốn lẫn lời đấy. – Nó nói rồi bước thẳng ra ngoài chẳng để lại một lời nào thêm nữa. Tuấn và Đức thích thú nhìn nó tức giận ra ngoài.