Cô Gái, Ăn Xong Còn Muốn Chạy?

Chương 4: Nam cung tước


Đọc truyện Cô Gái, Ăn Xong Còn Muốn Chạy? – Chương 4: Nam cung tước

Ở thành phố phồn vinh, rộng lớn có một khu phố yên tĩnh kéo dài, khu
phố Lục Liễu, đây là con phố hạng trung tọa lạc tại khu nhà cao cấp loại nhất chiếm diện tích ước chừng năm nghìn m².

Khu nhà cấp cao này từng là một tòa vương phủ, thời gian bị người đời
sau cải biến thành tòa biệt thự to lớn. Cùng một chỗ liên tiếp nhau.

Nhưng có nhiều chỗ vẫn là bảo tồn diện mạo của vương phủ ở thời điểm
ban đầu, cũng không hề cải biến. Vẫn là có một chút hương vị cổ điển.
Chỉ là sửa lại một vài vị trí quan trọng nhất mà thôi. Hiện nay
nó đã không còn gọi là vương phủ riêng biệt nữa mà đã trở
thành Ngự Cảnh viên.

Mà chủ nhân của khu nhà cấp cao này chính là nhà của thương gia nổi tiếng nhất thành phố này, Nam Cung gia.

Một chiếc Rolls-Royce xuất hiện đứng trước ở của Ngự Cảnh viên. Vệ sĩ thấy được xe chủ nhân, lập tức cúi chào mở cửa chào đón.

Xe chậm rãi liền hướng bên trong chạy tới.Trong viện, tất cả con đường
đều được trải thảm thượng hạng, gạch men sứ trắng như tuyết, có thể
thấy được nơi này là khu nhà cấp cao của một chủ nhân xa xỉ.

Hai bên đường tất cả đều là hàng liễu xanh mượt, tạo ra khung cảnh đầy phép tắc.

Hơn nữa gạch men sứ thượng hạng kia không có một cọng cỏ dại, bụi bẩn,
ngay cả một chiếc lá rụng cũng không dám ló dạng. Có thể thấy được nhà
Nam Cung đối người hầu yêu cầu rất cao, đối với con đường bước vào
nhà mà cũng yêu cầu cao đến thế, cho thấy xa xỉ đến cỡ nào!

Phía sau hàng liễu cao cao tất cả đều là một mảng cỏ xanh thẫm. Xe
chạy qua con đường bằng gạch men sứ, chậm rãi tới gần phía trước toà
đại trạch.


Phía trước đại trạch có một cái bể phun nước to, chiếm diện tích cũng
mấy trăm mét vuông, ao bên cạnh tất cả đều đủ loại kiểu dáng, đủ loại
hoa với đủ màu sắc. Đây là một hoa viên nhỏ.Toàn bộ khu biệt thự
đều lấy màu xanh của thiên nhiên làm chủ đạo, màu xanh của hoa cỏ là màu chính.

Xe ngừng bên cạnh bể phun nước, lái xe lập tức xuống xe mở cửa xe, mời
nam nhân bên trong bước ra. Người đàn ông đi xuống xe, sửa sang lại
một chút bởi vì ngồi ở bên trong xe không thể chỉnh Âu Phục được.

Hôm nay người đàn ông mặc một bộ âu phục màu đen. Hắn cao ước chừng
một mét tám tám, khoảng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, nuôi một mái
tóc dài. Mái tóc dài hơi rối xõa tùy ý thật giống như tính cách của hắn, kiêu ngạo ương ngạnh, kiệt ngạo bất tuân.

Người đàn ông có một đôi mày dài rậm đen như mực, bên dưới một đôi mắt ưng sắc bén lãnh đạm. Đáy mắt của hắn tựa như là hồ băng vạn năm,
sâu không thấy đáy.

Mũi cao thẳng, đôi môi đỏ mọng mỏng vô cùng gợi cảm, nhất là khi ngũ
quan tuấn mỹ cùng nhau hợp lại cùng một chỗ, thì trông chẳng khác nào
tác phẩm hoàn mỹ của Thượng Đế.

Hắn chính là Nam Cung Tước.

Là người thừa kế chính thức của Nam Cung gia.Hắn vẫn đứng ở cửa biệt
thự,thật lâu cũng không có ý nhấc chân vào. Tròng mắt thâm thúy hơi
híp lại, đôi môi khẽ nhếch, tản ra hơi thở nguy hiểm.

Ông già gọi hắn về nhà không biết lại có chuyện gì? Trong lòng nghĩ. Nam Cung Tước nhíu mày.

Nam Cung Tước là Phú Nhị Đại nổi danh của thành phố.Tổ tiên Nam Cung
Tước là Vương gia, bởi vì chiến tranh nên dần suy sụp, sau lại bắt đầu làm kinh doanh, từ từ làm giàu, mới có thành tựu huy hoàng như hôm nay.


Ngự cảnh viên này là nơi Nam Cung gia được truyền lại.Tới thế hệ Nam
Cung Tước, Nam Cung Tước lại làm cho xí nghiệp gia tộc Nam Cung càng
cường đại hơn.Từ khi giao cho Nam Cung Tước thì chủ yếu là đầu tư, cũng
đem tập đoàn Nam Cung biến thành một công ty lớn ngoài thị trường, rồi
lại sửa tên thành tập đoàn YJ.

Nam Cung Tước quả nhiên không để người trong gia tộc thất vọng, trong
vòng năm năm ngắn ngủi đã đem tập đoàn YJ đưa lên một tầm cao.Tập đoàn
YJ hiện nay đã trở thành một trong 100 tập đoàn lớn nhất trên thế giới.

Trên bàn cơm, ba người im lặng ăn cơm chiều, sự im lặng quá mức này không khỏi làm cho mọi người ngạc nhiên.

Nam Cung Danh ngồi ở chủ vị ăn cơm với vẻ mặt nghiêm túc. Mà Nam Cung
Tước lại im lặng ngồi ở vị trí của mình, cũng không ngẩng đầu lên, chậm
rãi gắp đồ ăn, chậm rãi nhai nuốt.

Trên bàn cơm im lặng cũng chỉ còn lại thanh âm chiếc đũa đụng tới bát
đĩa. Còn có Nam Cung phu nhân thỉnh thoảng giúp con trai gắp chút thức
ăn

Nhìn qua bàn ăn rất hài hòa, kỳ thật chỉ cần nhẹ nhàng châm một chút
lửa, lập tức liền mây đen dầy đặc hẳn lên. Ngón tay thon dài buông bát
đũa trong tay đứng lên, Nam Cung Tước mặt không chút thay đổi nói:

”Con ăn no rồi, không có việc gì con đi trước, công ty còn có rất nhiều chuyện phải xử lý.”

”Làm càn.”

Nam Cung Danh nghe được lời Nam Cung Tước liền hung hăng đem chiếc đũa ném lên bàn cơm, lớn tiếng quát Nam Cung Tước.


Đứa con trai này càng ngày càng làm càn, càng ngày càng không đem mình
để vào mắt rồi. Khó khăn lắm mới chịu về nhà một lần, đến bây giờ
ngay cả cha đều không có kêu qua một tiếng mà đã đòi rời đi, Nam Cung
Danh có thể không tức giận sao?

Nam Cung Tước nghiêng đầu nhìn cha mình đang nổi trận lôi đình, đôi mắt chim ưng sắc bén lạnh lùng cũng không hề có một tia gợn sóng, Nam
Cung Danh phát giận là trong vòng dự kiến của hắn.

Trên thực tế, Nam Cung Tước biết mỗi lúc mình nhìn thấy Nam Cung Danh,
luôn sẽ bị Nam Cung Danh mắng,tập mãi thành thói quen. Cho nên khi không có việc gì, Nam Cung Tước rất ít về nhà, kỳ thật cũng là vì tốt cho Nam Cung Danh, sợ hãi ông bị mình chọc giận quá sẽ không tốt cho sức
khỏe.

Nam Cung Danh phẫn nộ trợn trừng mắt nhìn Nam Cung Tước, trong đôi mắt dấy lên một ngọn lửa hừng hực, có đôi khi ông thật sự hoài nghi Nam
Cung Tước có phải con của mình hay không, sao lại vô tình như thế.

”Danh,ông trước đừng nóng giận, có lời gì ngồi xuống từ từ nói.”

Nam Cung phu nhân kịp thời khuyên can làm cho hai cha con hòa hoãn một
chút. Lời nói ôn nhu của Nam Cung phu nhân nháy mắt liền hóa giải nỗi
giận của Nam Cung Danh.

Thôi, thôi, Nam Cung Danh ngồi xuống, hạ thấp thanh âm của mình, nhưng vẫn là mệnh lệnh nói:

”Chiều mai dành ra chút thời gian, ba mang con đi gặp thiên kim Phạm gia một chút. Nghe nói thiên kim Phạm gia vừa mới du học trở về, tướng
mạo cũng rất tao nhã hào phóng. Rất thành thục. Gặp mặt một lần rồi hai đứa cũng nên định ngày đi.”

Lời nói của Nam Cung Danh không thể nghi ngờ chính là mệnh lệnh, gặp
mặt một lần liền định ngày, có thể thấy được Nam Cung Danh sốt ruột với
hôn sự của Nam Cung Tước đến cỡ nào.

Nam Cung Tước năm nay đã 29 tuổi, từ sáu năm trước xảy ra chuyện kia
tới nay, Nam Cung Tước không từng có qua một người bạn gái, tuy rằng
Nam Cung Tước ngẫu nhiên cũng sẽ có tin tình cảm, nhưng đều là nghệ sĩ,
người mẫu gì đó, căn bản là không vào được cổng chính nhà Nam Cung.

Loại phụ nữ đó chơi đùa là được, nếu muốn bước vào nhà Nam Cung, mơ cũng không có đâu


Nghe được lời nói của cha, Nam Cung Tước khẽ nở nụ cười lạnh, vốn
đã biết ông già kêu mình trở về luôn không có chuyện gì tốt mà, hóa
ra lại là bức chính mình xem mắt.

Hừ ~, Nnghĩ Nam Cung Tước hắn là gấu bông sao, mặc cho người định đoạt.

Ngẩng đầu nhìn cha của mình, đôi mắt ưng lợi hại nheo lại đầy nguy hiểm,đôi môi mỏng khêu gợi bày ra một câu không có tia độ ấm:

”Ông nghĩ rằng tôi sẽ nghe ông?”

Đôi mắt thâm thúy nhìn thẳng Nam Cung Danh, không hề sợ hãi nói.

”Cái gì?”

Nghe được lời Nam Cung Tước, Nam Cung Danh đập bàn đứng dậy quát

Nam Cung Danh phẫn nộ từ trên ghế đứng bật dậy, tay hung hăng vỗ vào
bàn, dùng sức rất mãnh liệt, thanh âm cực lớn, như là muốn một chưởng
đem cái bàn đập bể.Lửa giận trong lòng vừa mới bình ổn, lại một lần nữa
bốc lên, hai mắt phun lửa,

”Đây là thái độ mày nói chuyện với cha sao? Nhà Nam Cung đã dạy mày như vậy sao?”

Nghe cha mình nói, Nam Cung Tước vẫn bình thản không kinh sợ, mắt ưng lợi hại bình thản đón nhận ánh mắt phẫn nộ của cha mình:

”Vậy ông cảm thấy tôi nên trả lời ông như thế nào?”

Thanh âm mặc dù nhẹ, nhưng có thể nghe ra bên trong có sự giận dữ của Nam Cung Tước.

”Mày,mày, thằng khốn này, mày nói chuyện với cha mày như vậy à? Mày
cho là mọi người trong thành phố này gọi mày Tước gia, là mày có thể ở trước mặt cha mày trở thành ông này ông nọ rồi sao?. Tao cho mày
biết, cha mày còn chưa chết đâu, đừng có ở trước mặt tao sĩ diện xưng
hùng, mày ở trước mặt cha mày vẫn chỉ là đứa con nít còn hôi
sữa thôi, qua không khỏi đầu cha mày đâu.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.