Đọc truyện Cô Gái, Ăn Xong Còn Muốn Chạy? – Chương 3: Luật sư Lãnh
Mười ba năm sau
Trên con đường thời thượng tại trung tâm thành phố, một trận gió gào
thét vụt qua, chỉ thấy một chiếc xe thể thao màu đỏ với tốc độ cuồng
phong lướt qua. Màu đỏ của xe thể thao, cũng rất giống với chủ nhân
của nó, rất phô trương.
Cả con đường ấy giống như chỉ có một chiếc của cô, không thèm quan
tâm đến những chiếc xe chung quanh, cô xem con đường này như sân
huấn luyện riêng dành cho mình. Một cơn gió vù thổi qua mang chiếc
xe đứng ngay trước nhà của chủ nhân tên là Cúc Tuyên – Luật sư Sở Sự Vụ.
Bên trong xe là một cô gái đang mang một bộ mắt kính thật to được khảm
vài viên đá nho nhỏ càng làm nổi bật khuôn mặt trắng nõn mềm mại của cô. Sở hữu một mái tóc óng ả màu hạt dẻ với kiểu tóc ngắn con gợn trên
gương mặt.
Cô không thích tóc rối xù, thích kiểu cách theo quy củ phù hợp với khuôn mặt trẻ trung của cô, thể hiện sự thành đạt của bản thân.
Ngồi trên xe cô lấy mắt kính ra khỏi tầm mắt, lúc này mới nhìn thấy gương mặt thật của cô gái đó
Cô gái có khuôn mặt dài kiểu V line, lông mày dài, trán đầy đặn,
chiếc mũi mượt mà, cánh môi kiều diễm ướt át.Không chỗ nào là không
hoàn thiện, một cô gái xinh đẹp, yêu mị.
Nhất là cặp mắt trong suốt, xinh đẹp kia. Rốt cuộc không thể dùng lời để hình dung được đôi mắt ấy, đôi mắt như gợn sóng. Khi thì dịu dàng, khi thì xinh đẹp, khi thì cuốn hút.
Mặc cho ai nhìn, đôi mắt này sẽ cuốn hút người đó, như có ma lực.
Những vẻ đẹp ấy đã hình thành nên một gương mặt thiên sứ hoàn hảo.
Ánh mắt đen ấy xuất hiện trên khuôn mặt, cô không chút do dự đem ánh mắt đen láy phía trên sóng mũi, hơi thở như bị nghẹn lại khi cô phát ra
ánh mắt xinh đẹp đó.
Cô lấy một chiếc kính đen ra mang vào, che đi ánh mắt đầy dụ dỗ người ta phạm tội đó
Kỳ thật ánh mắt này là không thành vấn đề, nhưng cô không thích người
khác nhìn chằm chằm vào mặt của mình, nhìn chằm chằm vào ánh mắt của
mình, cho nên tốt nhất là phó thác cho cái kính đen, ngăn trở người khác bị cô mị hoặc.
Cô hi vọng người khác nhìn đúng vào thực lực chính mình, chứ không phải nhìn vào gương mặt thiên sứ của mình.
Đẩy cửa xe ra, cô gái lộ ra đùi ngọc trắng noãn, liếc nhìn xuống đùi
ngọc trắng noãn kia là một đôi chân ngọc đang mang một đôi giày cao gót
thuỷ tinh màu trắng. Cũng không cao, chỉ ba năm tấc, bởi vì thân hình cô đã quá đủ tiêu chuẩn.
Cô không phải loại phụ nữ thích mang giày cao gót, mà là nghề nghiệp
của cô làm cho cô phải mang giày cao gót. Hai chân chạm xuống đất, mới
nhìn đến dáng người cô gái. Cô gái có được dáng người hoàn mỹ, trước
nhô sau vểnh* (trước nhô sau vểnh, người ta hay gọi con gái có đầy đủ
điện nước), thân hình cao 1m7, cô chỉ mặc mỗi cái áo sơ mi tay dài và
một cái váy ngắn màu đỏ đồng
Cô rất thích màu hồng, tóc là màu đỏ rượu, xe cùng váy ngắn đều là màu
đỏ tươi. Màu đỏ làm hoàn thiện cá tính phóng khoáng của cô, kiêu ngạo đầy vẻ hoang dã.
Lấy ra trong xe túi công văn, khóa xe, cô liền đi nhanh đi tới phía cửa công ty.
Thang máy dừng ở lầu 7, côbước từ trong thang máy đi ra. Một tay mang
theo văn kiện,cô gái kia liền chạy về phíahướng cô, đó là thư ký Tiểu
Lý.
Từ thang máycô bước đi chậm rãi, Tiểu Lý đi theo sauliền nói với côlịch trình công việc hôm nay đã được sắp xếp.
”Luật sư Lãnh, chín giờ sáng nay cô có hẹn với Trương tổng bàn chuyện,
mười một giờ đến ngoại ô đi thu thập một ít tư liệu để để chuẩn bị lên
toà. Hai giờ chiều cô sẽ chủ trì hội nghị của Hội Luật gia, …”
Thư ký Tiểu Lý cúi đầu lải nhảinói, ngay cả mình chạy tớicửa phòng làm việc của Lãnh Nặc Băng mà cũng không biết.
”Được rồi, cô đem văn kiện này để trên bàn làm việc, tôi sẽ nhớ.” Lời nói lạnh lùng không chứa một chút ấm áp.
”Vâng, luật sư Lãnh.”
Tiểu Lý cảm thấy như mình được đại xá, khẩn cấp đem tài liệu trong tay
bỏ trên bàn làm việc củaLãnh Nặc Băng. Mỗi một lần cô cùng Lãnh Nặc Băng nói chuyện đều cảm nhận được luồng không khí áp bức mạnh mẽ đè
nặng chính mình.Không thoải mái chút nào.Nháy mắt văn phòng chỉ còn lại
có Lãnh Nặc Băng lạnh lùng một mình. Lãnh Nặc Băng vừa hoàn thành xong
khoá học ba năm cho học vị Tiến sĩ Luật ở San Francisco, Mỹ. Hai năm
trước cô về tới thành phố. Ở Mĩ, cô cùng với học trưởng Tạ Cúc Tuyên mở
một văn phòng luật sư Sở Sự Vụ. Đứng tên ở Sở Sự Vụ cũng là hắn.
Kỳ thật lúc ấy Tạ Cúc Tuyên muốn lấy tên Lãnh Nặc Băng, nhưng Lãnh Nặc Băng không đồng ý.
Thời gian hai năm ít ỏi, Lãnh Nặc Băng cùng Tạ Cúc Tuyên đem Sở Sự Vụ chuyển về trung tâm thành phố.
Sở Sự Vụ đã trở thành cái tên nổi tiếng nhất ở thành phố, mà Lãnh Nặc Băng là luật sư được kỳ vọng nhất.
Tạ Cúc Tuyên đã đi công tác một tuần, bởi vì Tạ Cúc Tuyên đi công tác,
Sở Sự Vụ không ai quản lý, cho nên Lãnh Nặc Băng mới bị bắt mỗi ngày đều phải đến công ty để chủ trì các cuộc họp.
Áp lực cuộc sống thật khiến cho người ta cảm thấy phiền muộn. Đứng sát
cửa sổ to hướng mặt tiền, Lãnh Nặc Băng khoanh hai tay ở trước ngực, hai mắt nheo lại, phát ra ánh mắt đăm chiêu, quan sát phía dưới đường xe cộ tấp nập.
Lãnh Nặc Băng cứ như vậy nhìn chăm chú trong thời gian ngắn, mà không nhìn lịch trình công việc được đặt trên bàn làm việc
Công việc của cô do chính cô sắp xếp, không cần người khác chỉ đạo.
Đột nhiên cô xoay người, đi nhanh ra văn phòng.
Tiểu Lý đang ngồi ở vị trí của mình, ngước lên nhìn Lãnh Nặc Băng đột
nhiên xuất hiện tại trước mặt mình như ma quỷ, quả nhiên là dọa không
nói được, câu nói đầy đủ trong lời nói đều nói không được.
”Luật, luật sư Lãnh, xin hỏi cô có gì muốn phân phó?”
Tiểu Lý tim đập cuồng loạn bắt buộc chính mình nhìn xuống dưới, run run lắp bắp hỏi.
Tiểu Lý cũng không biết tại sao mình mỗi lần vừa thấy hình bóng Lãnh Nặc Băng lại sợ hãi như vậy.
Cho dù Lãnh Nặc Băng có gương mặt của một thiên sứ vô hại, nhưng khí chất cả người cô phát ra vẫn luôn làm cho người ta sợ hãi.
Không nhìn bộ dáng thất kinh, sợ hãi của Tiểu Lý, đôi mắt đạm mạc cũng
không có bởi vì người khác mà sợ chính mình có một chút gợn sóng, từ đôi môi đỏ mọng thản nhiên bay ra một câu:
”Hủy bỏ lịch trình công việc hôm nay của tôi”
Lãnh Nặc Băng nói xong liền đi nhanh về hướng thang máy.
Thản nhiên nói ra một câu chính là phân phó, cũng không hề giải thích
vì sao mà ra đi.Cho dù Tạ Cúc Tuyên có ở đây cô cũng sẽ không giải
thích.
Bởi vì cô là Lãnh Nặc Băng, lịch trình của cô chưa bao giờ cần sự cho phép của bất kỳ ai.
”Dạ, dạ, luật sư Lãnh.”
Lãnh Nặc Băng đã đi xa, Tiểu Lý mới kịp phản ứng. Tiểu Lý cảm thấy làm
thư ký Lãnh Nặc Băng thật sự rất khổ hạnh, rất khổ hạnh đó!
Ở thành phố phồn vinh, rộng lớn có một khu phố yên tĩnh kéo dài, khu
phố Lục Liễu, đây là con phố hạng trung tọa lạc tại khu nhà cao cấp loại nhất chiếm diện tích ước chừng năm nghìn m².
Khu nhà cấp cao này từng là một tòa vương phủ, thời gian bị người đời
sau cải biến thành tòa biệt thự to lớn. Cùng một chỗ liên tiếp nhau.
Nhưng có nhiều chỗ vẫn là bảo tồn diện mạo của vương phủ ở thời điểm
ban đầu, cũng không hề cải biến. Vẫn là có một chút hương vị cổ điển.
Chỉ là sửa lại một vài vị trí quan trọng nhất mà thôi. Hiện nay
nó đã không còn gọi là vương phủ riêng biệt nữa mà đã trở
thành Ngự Cảnh viên.
Mà chủ nhân của khu nhà cấp cao này chính là nhà của thương gia nổi tiếng nhất thành phố này, Nam Cung gia.
Một chiếc Rolls-Royce xuất hiện đứng trước ở của Ngự Cảnh viên. Vệ sĩ thấy được xe chủ nhân, lập tức cúi chào mở cửa chào đón.
Xe chậm rãi liền hướng bên trong chạy tới.Trong viện, tất cả con đường
đều được trải thảm thượng hạng, gạch men sứ trắng như tuyết, có thể
thấy được nơi này là khu nhà cấp cao của một chủ nhân xa xỉ.
Hai bên đường tất cả đều là hàng liễu xanh mượt, tạo ra khung cảnh đầy phép tắc.
Hơn nữa gạch men sứ thượng hạng kia không có một cọng cỏ dại, bụi bẩn,
ngay cả một chiếc lá rụng cũng không dám ló dạng. Có thể thấy được nhà
Nam Cung đối người hầu yêu cầu rất cao, đối với con đường bước vào
nhà mà cũng yêu cầu cao đến thế, cho thấy xa xỉ đến cỡ nào!
Phía sau hàng liễu cao cao tất cả đều là một mảng cỏ xanh thẫm. Xe
chạy qua con đường bằng gạch men sứ, chậm rãi tới gần phía trước toà
đại trạch.
Phía trước đại trạch có một cái bể phun nước to, chiếm diện tích cũng
mấy trăm mét vuông, ao bên cạnh tất cả đều đủ loại kiểu dáng, đủ loại
hoa với đủ màu sắc. Đây là một hoa viên nhỏ.Toàn bộ khu biệt thự
đều lấy màu xanh của thiên nhiên làm chủ đạo, màu xanh của hoa cỏ là màu chính.
Xe ngừng bên cạnh bể phun nước, lái xe lập tức xuống xe mở cửa xe, mời
nam nhân bên trong bước ra. Người đàn ông đi xuống xe, sửa sang lại
một chút bởi vì ngồi ở bên trong xe không thể chỉnh Âu Phục được.
Hôm nay người đàn ông mặc một bộ âu phục màu đen. Hắn cao ước chừng
một mét tám tám, khoảng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, nuôi một mái
tóc dài. Mái tóc dài hơi rối xõa tùy ý thật giống như tính cách của hắn, kiêu ngạo ương ngạnh, kiệt ngạo bất tuân.