Cô Gái, Ăn Xong Còn Muốn Chạy?

Chương 33: Chuyến du lịch băng cốc (1)


Đọc truyện Cô Gái, Ăn Xong Còn Muốn Chạy? – Chương 33: Chuyến du lịch băng cốc (1)

Trên xe, Lý Trạch Ngữ ngồi ở chỗ kế bên tay lái, nhìn phía sau bộ dáng
tổng tài muốn nói mà lại thôi, muốn nói cái gì, lại nhìn đến bộ dáng
tổng tài đại nhân nhắm mắt dưỡng thần, lại không biết có nên nói không.
Phân vân lưỡng lự một hồi, Lý Trạch Ngữ vẫn là nhịn không được nói:

”Tổng tài……”

Lý Trạch Ngữ vẫn chưa nói xong, đã bị Nam Cung Tước lạnh lùng ngắt lời,
Nam Cung Tước cư nhiên biết Lý Trạch Ngữ muốn nói cái gì.

”Làm tốt bổn phận của anh là được rồi.”

Lời nói đạm bạc không chứa một tia độ ấm. Ý của những lời này chính là, chuyện của tôi không tới phiên cậu nhúng tay.

”Vâng”

Lý Trạch Ngữ bất đắc dĩ cung kính trả lời. Là nha, tổng tài đại nhân quả thật không cần tới phiên chính mình đến nhúng tay.

Nhưng vừa nghĩ tới vừa rồi ánh mắt cô gái đó tham lam nhìn, Lý Trạch Ngữ có chút ngứa ngứa hàm răng.

Hắn cũng chưa từng nghĩ, tổng tài đại nhân là người bình thường sao? Ai
có thể lừa hắn. Nếu không nói như thế nào, thịnh nộ của hắn nhất thời dễ dàng mất đi lý trí!

Mà ở phía trước Lý Trạch Ngữ đang suy nghĩ không chú ý tới, phía sau
tổng tài sớm đã mở ra con ngươi xinh đẹp kia, môi mỏng khêu gợi lơ đãng
hướng về phía trước ngoéo một cái, trên khuông mặt hoàn mỹ kia Nam Cung

Tước tỏ vẻ sung sướng.

Nam Cung Tước đã sớm nghĩ đến, muốn cho Lãnh Nặc Băng chấp nhận đi Thái
quốc, không đơn giản như vậy. Cô nhất định sẽ đưa ra nhiều vấn đề làm
cho người nào cũng có thể khó xử. Nhưng là hắn thật không ngờ, Lãnh Nặc
Băng chỉ nhắc đòi tiền mà thôi. Có thể sánh bằng việc dễ dàng hơn. Ở
trong mắt của những người này, sử dụng tiền giải quyết sự việc, thì
không có vấn đề gì không giải quyết được.

Cũng là Nam Cung Tước không đem ba tỷ làm tiền thôi! Hắn cảm thấy mọi
việc thật đơn giản, nhưng người khác lại cảm thấy khó khăn! Sáng ngày
thứ hai, Nam Cung Tước lại lái Rolls-Royce đứng trước nhà trọ Lãnh Nặc
Băng. Chậm rãi tiến tới cửa nhà trọ của Lãnh Nặc Băng.

Lần này Nam Cung Tước không còn chần chừ nữa, định gõ vài cái thì Lãnh
Nặc Băng liền mở cửa phòng. Lãnh Nặc Băng kéo vali nhỏ đi ra cửa.

Bên trong vali đều là vài bộ quần áo cần thiết cho bản thân mà thôi. Bởi vì trước kia cô cũng hay thường xuyên đi công tác, cho nên cái vali nhỏ này cô hay dùng đi. Đồ dùng gọn gàng. Ngoài ý muốn nhìn đến ngoài cửa
Nam Cung Tước đã đứng trước cửa sẵn.

Thực hiển nhiên, ngày hôm qua trời lạnh Nặc Băng cũng đã lấy lại tinh
thần. Nhìn cô gái trước mặt khuôn mặt mình cũng không thay đổi, con
ngươi đạm mạc, trong mắt Nam Cung Tước lộ vẻ ý cười.

Hắn không biết vì sao chỉ cần thấy được Lãnh Nặc Băng, tâm tình của hắn
sẽ không tự chủ được mà phấn chấn lên. Mặc kệ Lãnh Nặc Băng đối với mình lạnh lùng, mặc kệ Lãnh Nặc Băng đối với mình thực xa cách. Nhưng thực
ra Nam Cung Tước muốn gặp nàng chính là tiếp cận trái tim của cô.

Lãnh Nặc Băng không nói gì, đi theo sau Nam Cung Tước. Lần này Lý Trạch
Ngữ thông minh, không đi theo Nam Cung Tước xuống xe tìm Lãnh Nặc Băng,
bởi vì hắn thật sự là không muốn gặp lại Lãnh Nặc Băng.

Xe rất nhanh đến sân bay, bọn họ đi đến máy bay chuyên dụng của Nam Cung Tước. Trên máy bay ngoài tiếp viên hàng không ra còn có một điều khiển
viên, còn lại ba người bọn họ. Bởi vì đây là máy bay tư nhân của Nam
Cung Tước. Dọc đường đi, Lãnh Nặc Băng nếu không nhắm mắt dưỡng thần,
hoặc là mắt nhìn phía trước hoặc là nhìn xem mây trắng bay lượn bên
ngoài.

Không quan tâm tới Nam Cung Tước. Ánh mắt Nam Cung Tước vẫn thật sâu
khóa ở trên người của cô, nhưng Lãnh Nặc Băng chính là không để ý tới.

Nam Cung Tước rõ biết Lãnh Nặc Băng đang bực tức cái gì. Bởi vì giữa
trưa ngày hôm qua, Lãnh Nặc Băng vừa ngủ dậy, đi ra phòng ngủ liền nhìn
đến tấm chi phiếu trên bàn trà, cô cũng đã nhớ lại chuyện vừa phát sinh
không phải là nằm mơ.


Ngồi trên sô pha ghế sô pha mềm mại, Lãnh Nặc Băng lẳng lặng nhớ lại tất cả những chuyện vừa mới phát sinh. Tinh tế cân nhắc một phen, Lãnh Nặc
Băng chợt phát hiện ra, chính mình bị Nam Cung Tước cáo già này bày kế.

Nhưng lời cũng đã từ miệng nói ra, chi phiếu cũng đã nhận lấy, Lãnh Nặc
Băng ngay cả muốn cự tuyệt cũng đã không thể nói ra được. Hơn nữa cô
nghĩ trước mặt người đàn ông này cũng sẽ không cho phép cô cự tuyệt. Hắn nhất định sẽ dùng tất cả biện pháp đem cô đi theo.

Nghĩ thông suốt hết thảy, Lãnh Nặc Băng từ từ nhắm lại đôi mắt đẹp của chính mình lại. Muốn chợp mắt một chút.

Mà bên cạnh Nam Cung Tước vẫn nhìn Lãnh Nặc Băng, đem tất cả biểu tình
của Lãnh Nặc Băng thu hết vào mắt. Sủng nịch cười cười, cũng nhắm lại
con ngươi đen của chính mình, muốn nghỉ ngơi một chút.

Đêm qua, Nam Cung Tước vì đến Băng Cốc ba ngày, hắn đã bỏ một đêm không
ngủ, để xử lý lịch trình trong ba ngày tới. Hiện tại ở trên máy bay, Nam Cung Tước mới có thời gian nghỉ ngơi.

Ở phía sau Lý Trạch Ngữ sớm đã ngủ say, bởi vì hắn đêm qua cũng thức cùng tổng tài bỏ nguyên đêm qua.

Máy bay không biết bay bao lâu, Lãnh Nặc Băng chỉ biết là, lúc cô mở mắt ra, máy bay đã dừng. He hé mở đôi mắt, vì vừa mới tỉnh ngủ, trong đôi
mắt còn có một tia mông lung, rồi sau đó rất nhanh thư thái đứng lên.
Mắt đẹp vẫn là đạm mạc.

Vừa xuống máy bay, sớm đã có người đứng đợi ở bên ngoài. Xe rước bọn họ đến nơi ở.

Vừa xuống xe, Lãnh Nặc Băng liền nhìn đến một tòa nhà cổ Châu Âu, tòa nhà đặt ở trước mặt mình.

Nơi này rất lớn, lớn đến Lãnh Nặc Băng liếc mắt một cái cũng không xác
định được phạm vi của nó. Màu xanh um tươi trước mắt như một mảnh tường
hòa lục sắc.

Bọn họ đến không ai biết cả, chủ nhân nơi đây vì hôm nay có việc cho nên không thể tới tiếp đãi Nam Cung Tước. Mà chủ nhân coi như là tri kỷ, hễ gặp là sẽ nói tiếng Trung Quốc đến làm hướng dẫn du lịch, mời bọn họ du lãm phong cảnh nơi này.


Nơi này đúng là một Băng Cốc xinh đẹp!

Quản gia mời bọn họ tiến vào toà nhà, ba người đều bố trí các phòng liền nhau. Hơn nữa trong phòng từ lâu đã chuẩn bị quần áo để họ tắm rửa.

Trở lại phòng, Lãnh Nặc Băng liền tắm sạch một chút, dòng nước trong
suốt không ngừng chảy theo những sợi tóc đỏ Lãnh Nặc Băng từng giọt chảy xuống dưới.

Ngồi xuống bàn trang điểm cầm máy sấy tóc, Lãnh Nặc Băng liền sấy tóc
một chút. Rồi sau đó mới chú ý tới trên giường một bộ quần áo nữ truyền
thống của Thái Lan. Quần áo nữ truyền thống của Thái Lan cùng với quần
áo của người Tây Song Bản Nạp* ở Trung Quốc rất giống nhau. (Tây Song Bản Nạp: Tây Song Bản Nạp là quê hương của tộc người Thái (tiếng
Trung: 西双版纳, Xishuangbanna), là huyện tự quản của dân tộc Thái ở phía
tây nam tỉnh Vân Nam, Trung Quốc, giáp giới với Lào và Myanma)

(Nguồn wikimedia)

Rất sớm trước kia, Lãnh Nặc Băng cũng đã muốn đến Băng Cốc du lịch, nàng học tiếng Thái cũng là vì điều này. Nhưng khỗ nổi là không có thời
gian, cho nên vẫn đều bị trì hoãn.

Không nghĩ tới hôm nay giấc mộng của mình trở thành sự thật rồi. Lãnh
Nặc Băng rất nhanh liền thay quần áo. Sau đó đi ra ngoài. Ở bên ngoài
tòa thành Nam Cung Tước từ lâu thay xong quần áo chờ ở bên ngoài. Nghe
được tiếng bước chân phía sau, Nam Cung Tước liền quay đầu. Nhìn đến
Lãnh Nặc Băng, Nam Cung Tước trong đôi mắt lộ vẻ hài lòng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.