Cô Gái, Ăn Xong Còn Muốn Chạy?

Chương 32: Em trốn, tôi truy (ba)


Đọc truyện Cô Gái, Ăn Xong Còn Muốn Chạy? – Chương 32: Em trốn, tôi truy (ba)

Ngước mắt, nhìn ánh mắt của Nam Cung Tước không nhịn được liền trở thành một tia sắc bén. Rồi sau đó như là nghĩ tới điều gì, hai tròng mắt tức
giận lại trở về bình tĩnh. Khóe miệng cô hơi hơi giật giật,

”Được! Muốn tôi đi cũng không phải không được! Nhưng anh cũng biết đấy tôi hiện tại là luật sư nổi danh nhất ở Kyoto, lịch làm việc của tôi
sớm đã được sắp xếp khá dày đặc? Nếu tôi theo anh đi Thái Lan như lời
anh nói, vậy tôi tiếp nhận không nổi kiện cáo nha.”

Lãnh Nặc Băng cũng chưa có đem lời nói xong, ngẩng đầu nhìn người đàn
ông này, nhìn xem phản ứng của Nam Cung Tước ra sao. Mà hắn khoanh tay
trước ngực, cười tà mị nhìn cô, trong mắt đã tràn ngập vui cười, ý bảo
Nặc Băng tiếp tục nói.

Nam Cung Tước đương nhiên biết Lãnh Nặc Băng muốn nói cái gì, nhưng
lại không có ý ngăn cản. Nhìn Nam Cung Tước cũng không có quá nhiều phản ứng, hai tròng mắt cô bình thản không khỏi nhiễm một chút ý cười. Hiện
tại không có phản ứng, nhưng hắn thử nghe lời nói của cô xem, xem hắn
còn bình tĩnh như bây giờ được nữa không. Đôi môi hé mở nói:

”Như vậy đi, tôi cũng không có công phu sư tử ngoạm, tôi muốn cũng
không nhiều, một ngày một tỷ, coi như là phí bồi thường tổn thất cho
tôi!”

Lãnh Nặc Băng nói cực kỳ nhẹ, giọng nói đạm mạc, như là một tỷ chỉ là một số tiền nhỏ vậy.

Không đợi Nam Cung Tước mở miệng, Lý Trạch Ngữ phía sau hắn liền nhịn không được.

”Lãnh tiểu thư, cô không phải có công phu sư tử ngoạm. Cô cho là một
tỷ là 100 đồng sao? Hơn nữa, cô cũng nên hỏi thăm một chút, tổng tài đại nhân của chúng tôi là ai, tôi cuối cùng cũng nhìn được bộ mặt thật của
cô, cô đừng không biết tốt xấu như vậy!”


Trong lời nói của Lý Trạch Ngữ tỏ vẻ nổi giận và đối với Lãnh Nặc Băng có sự khinh miệt. Hắn nghĩ đến tổng tài tìm một cái cô gái tốt, không
nghĩ tới cũng chỉ là một cô gái ham tiền mà thôi.

Lý Trạch Ngữ ghét nhất bị nữ nhân ham hư vinh, bởi vì bạn gái hắn
trước chính là vì nguyên nhân này mà đá hắn. Cho nên, vừa nghĩ tới nữ
nhân trước mặt cũng là như vậy nữ nhân, hoàn toàn quên cô là người của
tổng tài, liền đối với Lãnh Nặc Băng lộ vẻ châm chọc khiêu khích.

Lãnh Nặc Băng nhìn đột nhiên vọt tới trước mặt nam nhân tuấn tú kia,
cũng không có bởi vì lời nói của Lý Trạch Ngữ mà tức giận nửa phần.
Ngược lại, Lãnh Nặc Băng bởi vì lời nói của Lý Trạch Ngữ mà ý cười trong mắt càng sâu hơn.

Nàng cảm thấy Lý Trạch Ngữ nói thật là tốt, tốt nhất trước mặt nam
nhân kia cũng là cô là người như vậy đi, cho rằng cô là một nữ nhân ham hư vinh, như vậy cô sẽ không bị hắn bám theo nữa.

Vừa nghĩ tới đây, Lãnh Nặc Băng liền vô cùng hài lòng, cho nên là chút không có trách cứ Lý Trạch Ngữ đối với mình bất kính. Nếu dựa theo tính cách xưa nay của Lãnh Nặc Băng, chỉ sợ hiện tại Lý Trạch Ngữ cũng sớm
đã là một khối thi thể rồi. Nam Cung Tước đương nhiên chú ý tới đôi mắt
thoáng hiện tian sáng kia của Nặc Băng, biết cô gái này trong lòng nghĩ
cái gì. Liền lớn tiếng quát Lý Trạch Ngữ:

”A Trạch, cậu lui ra cho tôi, chuyện của tôi tới phiên cậu nhúng tay vào sao.”

Thanh âm lạnh lùng để lộ sự trách cứ, tàn nhẫn đối với Lý Trạch Ngữ.
Nữ nhân của hắn chỉ có hắn mới có quyền‘ khi dễ ’, người khác nói nhiều
một câu cũng không được.

Lý Trạch Ngữ nhìn vào ánh mắt u ám, nguy hiểm của Nam Cung Tước, tự

biết chính mình nên ngoan ngoãn lui xuống. Nhưng cũng không thể nào
giảm sự phá hư trong lòng hắn đối với Lãnh Nặc Băng được. Nói đơn giản,
hắn không thích cô gái trước mặt này. Nam Cung Tước khoanh tay trước
ngực động tác vẫn như cũ không hề thay đổi, quay đầu, nhìn Nặc Băng nói:

”Cô gái, em xác định một ngày một tỷ ư?”

Ngữ khí lãnh đạm, bình thản, đôi mắt làm người ta không phán đoán được là vui hay đang giận.

Mà Lãnh Nặc Băng hiển nhiên cũng không có nhìn ra, nhưng nghe câu hỏi
bình thản của Nam Cung Tước, cô lại có một loại cảm giác gì đó không
đúng. Đầu của cô đong đưa rất nhẹ, Lãnh Nặc Băng âm thầm tự nói với
mình, nhất định là chính mình nghĩ nhiều quá rồi, làm sao có thể muốn
như vậy, một tỷ đồng một ngày, cho dù là thủ tướng Chính phủ thanh tra
cũng không có giá như vậy.

Thế nhưng, lần này Lãnh Nặc Băng không chỉ có sai lầm, hơn nữa còn là
thập phần sai lầm. Cô sao có thể nghĩ mọi việc có thể đơn giản như vậy.
Chính là, cô đang đánh giá thấp suy nghĩ của người đàn ông trước mặt,
đây căn bản không phải người bình thường nha.

Bỏ lại đầu óc suy nghĩ rối loạn ở phía sau, Lãnh Nặc Băng ngước mắt
đón nhận ánh mắt như chim ưng của người đàn ông kia, liền kiên định đáp:

”Đúng“.

Tuy rằng, đôi mắt trong veo của Lãnh Nặc Băng trông có vẻ rất bình

thản, nhưng trong nội tâm lại mừng thầm, người đàn ông này nhất định sẽ
không đến dây dưa nữa.

Mặt đối mặt, ánh mắt của Nam Cung Tước không dời người Lãnh Nặc Băng
nửa bước, thậm chí cả những động tác rất nhỏ của cô, còn có đôi mắt lấp
lánh như sao của Nặc Băng, tất cả đều khoá vào đôi mắt đen của hắn. Ánh
mắt như chim ưng của Nam Cung Tước lộ vẻ cười tà mị, đôi môi mỏng khêu
gợi hơi hơi hướng về phía trước ngoéo một cái, hai tay khoanh trước
ngực dần buông xuống, hướng về phía sau – Lý Trạch ngữ nói:

”A Trạch, kẹp chi phiếu.”

Lý Trạch Ngữ nghe được lời nói của tổng tài đại nhân, không khỏi sững
sờ một chút, chẳng lẽ tổng tài đại nhân thật sự cấp cho cái cô gái này
tiền sao?

Vươn tay ra để nhận chi phiếu mà thật lâu không lấy được thứ mình muốn, Nam Cung Tước bắt đầu không kiên nhẫn,

”Kẹp chi phiếu.”

Không đủ kiên nhẫn để lập lại lần nữa, lần này ngữ khí so với trước có phần nặng nề hơn một chút. Lý Trạch Ngữ ngơ ngơ ngác ngác đem kẹp chi
phiếu trong cặp đưa cho tổng tài đại nhân, vẫn còn không quên cầm bút
lên, chẳng qua là hết thảy các động tác lúc đó, Lý Trạch Ngữ từ đầu đến
cuối vẫn biểu lộ sự ngơ ngác đó, bởi vì hắn vốn không có kịp phản ứng.

Lấy tập chi phiếu ra, Nam Cung Tước cũng không…chút nào do dự nào
buông nét chữ rồng bay phượng múa viết tên mình cùng vài con số. Động
tác vô cùng anh tuấn không hề thấy sự không dứt khoát và do dự của hắn.
Hiện tại, chỉ nghe thấy âm thanh:

”Rẹt… rẹt”


Nam Cung Tước liền đem chi phiếu đã được điền xé xuống, đưa tới trước mặt Lãnh Nặc Băng, sung sướng nói:

”Đây là ba tỷ. Sáng sớm ngày mai tôi sẽ đến đón em.”

Trong đôi mắt chim ưng đen của Cung Tước biểu tình lại vô cùng vui vẻ
nha, còn có ẩn dấu ánh mắt sáng ngời, dảo hoạt như hồ ly. Sau đó, hắn
liền xoay người rời khỏi nhà trọ.

Lãnh Nặc Băng nhìn tấm chi phiếu trong tay, đúng là làm cô ngu ngơ đi
mà, một ngày một tỷ, ba tỷ chính là ba ngày. Người đàn ông này sao có
thể dễ dàng liền đem tiền cho cô chứ? Đây là ba tỷ nha? Không phải ba
đồng tiền lẻ? Người nam nhân này liền cho cô sự sung sướng, sảng khoái
như thế này là do đâu? Hơn nữa, ghê tởm nhất nhất là, hắn thậm chí còn
không chút do dự.

Lãnh Nặc Băng không biết là, cho dù cô có muốn nhiều hơn thế đi nữa,
Nam Cung Tước cũng sẽ cấp. Thậm chí là toàn bộ giá trị của con người
hắn. Trong mắt Nam Cung Tước, hắn coi trọng người con gái này, muốn mạng của hắn, hắn cũng không chút do dự mà trả giá. Hắn chính là người đàn
ông như vậy.

Nhìn vào tấm chi phiếu trong tay, rồi lại nhìn đến bóng lưng nam nhân
vừa rời đi, Lãnh Nặc Băng thế nào lại cảm thấy mình đang suy tính điều
gì đây?

Đóng cửa phòng lại, Lãnh Nặc Băng vẫn ngu ngơ bị vây trong những suy
nghĩ về hắn, người đàn ông này có thể nào lại phá sản? Bất quá, Với năng lực của hắn có thể kiếm được 3 tỷ đâu phải chuyện khó chứ!

Tùy ý đem chi phiếu ném lên bàn trà, có thể thấy được Lãnh Nặc Băng
cũng không đến ba tỷ đồng này. Sau đó, cô đi nhanh đến phòng ngủ của
mình, bổ nhào vào giường lớn mềm mại, thơm tho. Lãnh Nặc Băng tự huyễn
hoặc mình sáng sớm chỉ là làm một giấc mộng mà thôi. Sau khi tỉnh lại sẽ nhất định không có chuyện gì. Nói xong, cô liền nhắm mắt lại, chuẩn bị
thu hồi cảm giác bất an lại.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.