Cô Em Gái Tuổi Teen Của Tôi

Chương 67: Hôm nay bạn có muốn một chú mèo không?


Đọc truyện Cô Em Gái Tuổi Teen Của Tôi – Chương 67: Hôm nay bạn có muốn một chú mèo không?

Dịch giả: Lãng Nhân Môn

Đặt một con mèo vào trong chậu nước thì sẽ có hậu quả như thế nào?

Giờ phút này, Lộ Lăng cùng với Hứa Ngôn đang đứng sau lưng cô bé, xem như đã cảm nhận được.

Trong giây lát tiếp xúc tới mặt nước, chú mèo con màu đen kia lập tức giãy dụa kịch liệt, sức lực so với vài giây trước đó quả thực y như hai con mèo khác nhau!

– Meo! Meo!

Mèo con kêu la rất thảm thương, cùng với đó, toàn thân nó như dây điện cao thế, điên cuồng vặn vẹo.

Lộ Lăng dần không nắm chặt được nó nữa.

– Cerberus! Mày, mày đừng lộn xộn, việc này là vì tốt cho mày thôi!

Nhưng chú mèo đen phản kháng vô cùng quyết liệt, không chỉ thân thể nó đang vặn vẹo mà ngay cả móng vuốt cũng vung lên điên cuồng.

– Ai da!

Nét mặt Lộ Lăng thay đổi, cô bé thả lỏng tay, buông mèo con ra.

Mèo con bị đặt tên là Cerberus đã rơi tõm vào chậu nước nhưng ngay sau đó, nó đã giật mình, bật ra ngoài, dáng vẻ vô cùng mạnh mẽ.

Advertisement / Quảng cáo

Tranh thủ lúc mèo con còn chưa kịp chạy khỏi phòng vệ sinh, Hứa Ngôn đã nhanh tay nhanh mắt đuổi theo con mèo đang chạy loạn dưới đất. Vị trí cậu túm được nó khá ổn, vừa đủ để mèo con dù có vặn vẹo thế nào cũng sẽ không cào tới tay cậu, đây là bài học vừa rút ra từ Lộ Lăng.

– Em mau đi xử lý vết thương đi, để anh tắm cho bọn nó.

Chẳng cần phải nhìn, Hứa Ngôn cũng biết khi nãy chắc chắn là Lộ Lăng đã bị mèo cào bị thương.

Nhưng thiếu nữ cũng rất bướng:

– Không, ta không tin là mình không trị được nó! Giao nó cho ta!


Hứa Ngôn nhìn Lộ Lăng rồi nảy ra một kế, cậu quay đầu gào lên:

– Mẹ ơi, Tiểu Lăng bị thương rồi!

– Gì cơ gì cơ?!

Nghe thế, Lộ Thanh Mai vội vàng chạy tới.

Chỉ mất khoảng hai, ba giây là Lộ Thanh Mai đã xông vào phòng vệ sinh, kéo Lộ Lăng ra ngoài.

– Hay lắm, lần này thì yên ổn rồi.

Hứa Ngôn túm chặt lấy chú mèo con còn đang giãy dụa, đặt nó vào chậu nước ấm:

– Nào, để ông đây đấu với mày!

……

Một tiếng sau, cuối cùng thì Hứa Ngôn cũng đã tắm xong cho hai chú mèo con, cậu còn dùng khăn mặt và máy sấy để sấy khô cho chúng nữa.

Trong thời gian này, bọn mèo tiếp xúc với nước chưa tới một phần mười, đa phần thời gian đều được tiêu tốn cho trận chiến giữa mèo với người. Mặc dù kết quả là loài người đã giành được phần thắng thế nhưng trận chiến này, cậu thực sự không muốn trải nghiệm thêm lần thứ hai. Nguyên nhân rất đơn giản là quá trình quả thực hết sức gian nan.

Thứ nhất là vì lo đám mèo con không đủ sức khỏe để chịu được nên để phòng chúng bị cảm, Hứa Ngôn rất cẩn thận, thế nhưng đáng tiếc là trình độ không nghe lời và khả năng phản kháng của chúng hiện nay đã vượt qua sức tưởng tượng của cậu, vậy nên kết quả là như thế đấy.

Cũng may đã kết thúc rồi.

Hứa Ngôn ôm hai chú mèo con đã được tắm rửa sạch sẽ vào lòng, cậu sức cùng lực kiệt lết về phòng ngủ thì thấy cô em gái đang khoanh chân ngồi trên giường.

Lúc này, vẻ mặt của Lộ Lăng ra chiều khá bồn chồn, dường như cô bé có bất mãn, thế nhưng hình như lại có hơi… phải nói như thế nào nhỉ, tóm lại là Hứa Ngôn khó lòng lý giải được vẻ mặt kia.

Hơn nữa, bây giờ cậu chẳng có sức lực mà đi đoán suy nghĩ của người khác. Cậu chỉ ném hai con mèo con cùng với chiếc khăn lông lớn đang bọc chúng nó lên giường rồi ngồi phịch xuống ghế.

Sau nửa ngày xoắn xuýt, Lộ Lăng chỉ bình thản hỏi một câu:

– Tắm xong rồi à?


– Đúng thế, xong rồi.

Trong giọng nói Hứa Ngôn chẳng còn chút sức sống nào:

– Em thế nào rồi, đã xử lý vết thương xong chưa?

– Vết thương kia nhỏ lắm, chẳng có vấn đề gì. Nếu không vì mẹ quá hoảng thì chỉ mất vài phút là xong.

– À, ra thế.

Hứa Ngôn ngửa đầu về sau, ánh mắt mệt mỏi nhìn lên trần nhà rồi ngẩn ra:

– Thế nào cũng được, cuối cùng đã xong rồi.

– Hức, Griffin với Cerberus không cảm lạnh đấy chứ?

Khóe miệng Hứa Ngôn giật giật:

– Em nhìn mà xem, nhìn bộ dáng dồi dào sức mạnh của thần thú đi, có giống cảm lạnh không hả?

Advertisement / Quảng cáo

Lộ Lăng quay đầu lại, nhìn thoáng qua bọc khăn trên giường. Cô bé nhìn thấy hai chú mèo con đang thò đầu ra, chiếc chân nho nhỏ đang sờ bên nọ lần bên kia, dáng vẻ vừa hiếu kì lại vừa nhút nhát này đúng là làm người ta run sợ vì quá đáng yêu.

Nhưng ánh mắt của thiếu nữ không dừng lại lâu trên hai chú mèo mà nhanh chóng chuyển về phía Hứa Ngôn. Cô bé cắn môi suy tư, do dự hỏi thăm:

– Bây giờ mi… có muốn uống nước không?

– Uống nước á? Ha ha… Bây giờ anh chỉ muốn ngủ thẳng một giấc thôi.

Lộ Lăng xuống giường, nói:


– Nhường chỗ cho mi này, có muốn lên giường đi ngủ không?

– Cảm ơn.

Hứa Ngôn chống thành ghế, vất vả đứng lên rồi bổ nhào về phía chiếc giường trước mặt.

– Có cần…

Lộ Lăng mới nói một nửa thì đã dừng lại, bởi vì cô bé nghe thấy tiếng ngáy khe khẽ.

Thiếu nữ đứng bên giường một lát, nghe thấy tiếng ngáy mỗi lúc một lớn.

Hai chú mèo con lại rất tỉnh táo, chúng bắt đầu thám hiểm trên giường. Chú mèo màu đen định nhảy xuống giường còn chú mèo trắng thì leo lên lưng Hứa Ngôn.

– Đừng nghịch nữa, anh trai buồn ngủ rồi, chúng mày cũng phải ngoan nha.

Cô bé thì thào rồi đuổi theo hai chú mèo con, dùng khăn mặt bọc kĩ lấy chúng.

Sau đó, thiếu nữ bế mèo ra khỏi phòng ngủ, cũng nhớ đóng cửa thật khẽ.

……

Tối hôm ấy, lần đầu tiên Hứa Ngôn ngủ từ tám giờ thẳng tới mười một giờ. Sau khi cố gắng tỉnh táo để cởi quần áo rồi lại lăn vào chăn, cậu lại đánh một giấc tới hơn năm giờ.

Khi Hứa Ngôn tỉnh dậy, cả nhà vẫn còn đang chìm trong giấc mộng.

Tranh thủ ánh mắt trời ban mai, cậu đánh răng rửa mặt, mặc quần áo. Sau khi xong xuôi, cậu vẫn cứ thấy sai sai ở đâu đó.

Hình như là thiếu cái gì thì phải.

Thiếu cái gì nhỉ? Đúng rồi, mèo đâu?

Lúc này Hứa Ngôn mới kịp phản ứng lại, hai con mèo nhỏ không ở trong phòng mình, vậy thì chúng nó ở đâu?

Ngay khi cậu còn đang đứng ngẩn ngơ bên bàn ăn thì đột nhiên cửa phòng ngủ của Lộ Lăng mở ra, thiếu nữ mặc đồ ngủ, ngáp ngắn ngáp dài bước tới.

Điểm khác biệt với thường ngày là Lộ Lăng không ra khỏi phòng một mình, trên người cô bé còn có hai chú mèo con cũng đang ngái ngủ.

Mèo trắng nhỏ đang cuộn tròn trong ngực thiếu nữ, được cô bé dùng hai tay bế.

Còn mèo đen thì đang nằm ngay trên đầu cô, hình như nó đang ngủ gật nhưng lại vẫn giữ được cân bằng như một kì tích.


– Tiểu Lăng, em chờ chút đã.

Hứa Ngôn chặn trước mặt thiếu nữ.

– Anh à? A… Sao thế?

Lộ Lăng dừng bước, lại ngáp một cái.

Khi cô bé ngáp thì có khẽ ngửa đầu ra sau, thế nhưng chú mèo đen trên đầu vẫn cứ ổn định nằm ở chỗ cũ.

– Đứng đây đừng có nhúc nhích, chờ anh! Anh quay lại ngay đây!

Trong giọng Hứa Ngôn là sự kích động khó lòng kiềm chế.

Advertisement / Quảng cáo

Cậu chạy thẳng vào phòng em gái, lấy di động của cô bé ra rồi lại chạy tới trước mặt cô, mở camera.

Cậu chụp một bức ảnh.

Nhưng sau khi chụp một bức, có vẻ như Hứa Ngôn thấy vẫn chưa đủ nên lập tức mở chế độ chụp liên tục ra rồi đi quanh em gái một vòng.

– Anh trai, vẫn chưa xong à?

Lộ Lăng còn chưa hoàn toàn tỉnh ngủ, dường như cô bé cũng không ý thức được có chuyện gì không ổn mà chỉ là không kiên nhẫn thôi.

Hứa Ngôn lại đổi từ chế độ chụp ảnh sang quay phim rồi nói:

– Được rồi, em đi đánh răng rửa mặt đi.

Lộ Lăng ngáp rồi đi về phía toilet.

Hứa Ngôn cầm di động theo sau, trong màn hình từ đầu tới cuối vẫn nhắm vào một thiếu nữ tay ôm mèo, trên đầu cũng có một chú mèo khác.

Cho tới khi thiếu nữ thả cả chú mèo trên đầu lẫn trong ngực mình xuống, Hứa Ngôn mới tắt máy, quay về phòng ngủ của mình.

Sau đó, cậu dùng dây kết nối điện thoại với máy tính của mình, lưu trữ hết ảnh chụp và video khi nãy vào một file mới.

Cuối cùng, Hứa Ngôn đổi tên cho file mới này thành “Moe đến phun máu”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.