Cô Em Gái Tuổi Teen Của Tôi

Chương 66: Nghe nói em muốn tắm cho mèo


Đọc truyện Cô Em Gái Tuổi Teen Của Tôi – Chương 66: Nghe nói em muốn tắm cho mèo

Dịch giả: Lãng Nhân Môn

Sáng hôm sau, vào giờ nghỉ giữa hai tiết đầu tiên, có một sự kiện khác thường đã xảy ra với Lưu Tử Hằng, không chờ cậu ta đi quấy rối Hứa Ngôn, Hứa Ngôn đã tới trước chỗ ngồi của cậu ta để chủ động quấy rối.

Lưu Tử Hằng giơ tay lên tiếng chào:

– Hey nhóc con, mày tìm lão ô sư này có chuyện gì đấy?

Hứa Ngôn ngồi lên bàn của Lưu Tử Hằng, từ trên cao nhìn xuống cậu ta, thở dài:

– Tao có chuyện nghiêm túc tìm mày đấy, có thể đừng vừa mở miệng đã nói ô không?

– Nói đi, việc gì?

– Nhà tao có nuôi hai con mèo.

Hứa Ngôn tiện tay vỗ vỗ bàn:

– Tao nhớ hình như trước đây mày có nuôi mèo cho nên mới tới xin kinh nghiệm nuôi mèo của mày đây.

Lưu Tử Hằng nhếch mép:

– Nuôi mèo thì cần kinh nghiệm gì? Cứ thế mà nuôi thôi.

– Không, tao muốn biết một số chú ý quan trọng, ví dụ như tắm cho mèo thế nào, bao lâu thì tắm một lần chẳng hạn…

Advertisement / Quảng cáo

Lời còn chưa dứt, Lưu Tử Hằng đã cười nhạo:

– Mày có bệnh sạch sẽ hả? Sao hỏi kiểu gì cũng thấy có liên quan đến việc tắm thế? Tao còn tưởng mày sẽ hỏi là phải cho mèo ăn gì cơ.

– Không, không phải là tao có bệnh sạch sẽ, chỉ là em gái tao… cũng không thể nói là bệnh sạch sẽ mà chỉ là khá thích sạch sẽ thôi. Hơn nữa bọn tao nuôi mèo nhặt được nên nếu không tắm cho chúng nó thì tao không yên tâm.

Lưu Tử Hằng nhíu mày:

– Mèo nhặt được à? Có khi trên người sẽ có kí sinh trùng đấy.

– Đúng là có thật, có rận. Nhưng mà tao đã dùng thuốc cho mèo rồi nên cũng không có vấn đề gì. Vấn đề lớn nhất bây giờ là tắm rửa chọn bọn nó. Bọn nó là mèo con còn chưa cai sữa nên tao lo không biết bọn nó đã tắm được chưa.


– Tắm được rồi, nhưng phải cực kì cẩn thận luôn. Không thể để nước vào mắt, không thể để mèo bị lạnh… Thực ra mấy thứ này còn tốt chán, vấn đề to nhất ở đây là có lẽ mày sẽ chẳng có cách nào làm cho mèo ngoan ngoãn nghe lời cả.

– Mèo không nghe lời à? Không sao, chỉ là mèo con thôi mà, dù có giãy dụa cũng không thoát khỏi lòng bàn tay tao được.

Hứa Ngôn không hề lo lắng việc này.

Nhưng Lưu Tử Hằng lại cười khá hả hê:

– Không thoát khỏi lòng bàn tay ấy à? Thiếu niên, mày chưa bao giờ nuôi mèo nên sợ là mày quá ngây thơ rồi đấy… Dù cho là mèo con đi nữa, chúng nó cũng có móng với răng đấy nhé!

Hứa Ngôn nhún vai:

– Kệ mày, cứ nói cho đáng sợ đi, dù sao đến tối nay là tao cũng biết độ khó của việc này thôi.

– Ừ, cố lên nhé chàng trai.

Lưu Tử Hằng ngáp một cái rồi sực nhớ sang chuyện khác:

– Mà này, hôm qua tao online, gọi mày nhiều lần như thế mà mày toàn mặc kệ là tại mày đang bận xem mèo đấy à?

– Thật ra ban đầu là đi khu vui chơi với em gái.

Lưu Tử Hằng ngắt lời:

– Thằng cuồng em gái vô nhân tính!

– Mẹ nó, nghe tao nói cho xong đã! Sáng sớm tao đã bị em gái dựng dậy rồi bị kéo đi…

Lưu Tử Hằng tiếp tục ngắt lời:

– Đủ rồi! Tao không nghe, tao không nghe! Mày lại còn được hưởng thụ đãi ngộ được em gái gọi dậy chết tiệt đó nữa…

Hứa Ngôn cũng không nhịn được nữa, cậu quơ lấy một quyển sách trên bàn, đập thật mạnh lên đầu Lưu Tử Hằng. Một tiếng “bốp” vang lên làm cả lớp đều nghe thấy.

– Mẹ nó nữa, mày nghe tao nói cho xong đã! Mày phiền thế nhỉ?!

Lưu Tử Hằng ngồi thẳng lên:


– Mày nói đi, tao đang nghe đây.

Hứa Ngôn cũng bình tĩnh lại, cậu giải thích:

– Chuyện là như thế này, tao bị em gái lôi đi khu vui chơi, mới đi được nửa đường thì nhặt được hai con mèo nên không đi khu vui chơi được nữa. Sau đó, suốt cả một ngày, tao bận rộn diệt rận cho mèo con, quét dọn nhà cửa, nấu cơm cho em gái. Cho nên tao không rảnh mở máy tính, mà mày cũng biết con nokia của tao không thể lên mạng được rồi đấy.

– Hóa ra là như thế, đã hiểu.

Lưu Tử Hằng nghiêm trang gật đầu.

Hứa Ngôn hỏi:

– Thế hôm qua mày tìm tao là như nào? Có việc gì?

– Chia sẻ chút tâm đắc thôi ấy mà. Cả ngày hôm qua tao đều ghi chép về phim, ngộ ra nhiều điều lắm.

Lúc nói những lời này, biểu cảm của Lưu Tử Hằng không hề lộ ra chút dơ bẩn nào mà còn nghiêm túc, thậm chí là có khí chất của người làm nghệ thuật.

Nghệ sĩ ấy à? Hứa Ngôn mau chóng xua đuổi ý nghĩ đáng sợ này ra khỏi đầu mình.

Cùng lúc đó, Lưu Tử Hằng nói:

Advertisement / Quảng cáo

– Tao đã xem đi xem lại bộ phim kinh điển Casablanca kia mười mấy lần, mỗi một cảnh, mỗi một nhịp điệu, mỗi một hình ảnh quan trọng đều được tao phân tích kĩ càng một lượt, viết hết nửa quyển vở!

– Phân tích phim… Mà này, mày quyết tâm làm đạo diễn đấy à?

Hứa Ngôn hỏi.

Lưu Tử Hằng bỗng nở một nụ cười quý ông đích thực:

– Đúng thế, như vậy tao có thể quy tắc ngầm nữ diễn viên…

Hứa Ngôn thở dài:


– Đúng là học Bất Hủ Ô Vương có khác, bây giờ mày cũng ba câu không rời “hoàng”!

– Đúng thế đấy, chúc tao thành công đi.

Lưu Tử Hằng lộ vẻ mơ ước.

Hứa Ngôn gật đầu:

– Chúc mày thành công, thành công trở thành một đạo diễn phim hoạt hình.

– Phim hoạt hình…

Lưu Tử Hằng trợn tròn mắt.

– Chẳng phải mày bảo là gái 2D còn nóng bỏng hơn gái 3D à? Cho nên là đạo diễn phim hoạt hình thì mày thoải mái quy tắc ngầm gái 2D rồi.

Lưu Tử Hằng khó chịu:

– Mày đủ rồi đấy!

……

Buổi tối, Hứa Ngôn và Lộ Lăng cùng nhau về nhà, lúc này Lộ Thanh Mai cũng đã nấu nướng xong.

Gia đình bốn người cùng ăn cơm tối.

Đột nhiên Hứa Vọng Hải lơ đãng nhắc một câu:

– Hứa Ngôn, con với em nuôi mèo à?

– Có vấn đề gì ạ?

– Không có vấn đề gì, nhưng các con phải tự phụ trách quét dọn, quan tâm chăm sóc tốt cho thú cưng của mình là được.

Lộ Lăng cưới lời:

– Bọn con sẽ quan tâm chăm sóc tốt cho Griffin với Cerberus!

Hứa Ngôn lập tức nghẹn cơm. Khó khăn lắm mới nuốt xong cơm, cậu đặt đũa xuống, khinh bỉ nói:

– Em đặt cái tên quỷ quái gì đấy?

Lộ Lăng nghiêm túc nói:

– Không phải tên quỷ quái mà là tên thần thú đấy.


– Anh biết là thần thú, Griffin là sư tử lai đại bàng, dùng để đặt tên cho mèo thì anh không có ý kiến gì, nhưng mà Cerberus là chó! Là chó ba đầu của địa ngục!

– Không sao cả, dùng tạm thôi.

– Là do em quy định chắc!

Cứ thế, Hứa Ngôn và Lộ Lăng làm ầm ĩ trong bữa cơm.

……

Hai mươi phút sau.

Lộ Lăng hả lòng hạ dạ đứng trong phòng vệ sinh, cầm vòi hoa sen xả nước ấm vào một cái chậu.

Advertisement / Quảng cáo

Hứa Ngôn đứng sau lưng cô bé, hỏi:

– Em chắc chắn là không có vấn đề gì chứ?

– Hừ, đương nhiên là bản thần chẳng có vấn đề gì cả. Mặc dù Griffin và Cerberus cũng có thần tính nhưng chúng vẫn hoàn toàn ở trong trạng thái mông muội, chúng nó không có khả năng phản kháng ta.

Hứa Ngôn thở dài:

– Đừng tự tiện quyết định như thế được không hả? Hơn nữa đặt tên chó cho mèo như thế được thật chứ?

Lộ Lăng quay lại nhìn Hứa Ngôn, hỏi vặn:

– Vậy mi đặt tên thử đi xem nào.

– Ừm… Tiểu Hắc với Tiểu Bạch.

Lộ Lăng lắc đầu than thở:

– Còn bình thường hơn cả Tiểu Tịch nữa, mi làm cho bản thần quá thất vọng rồi!

– Đúng thế, anh có bệnh bất lực về việc đặt tên, xin lỗi em ha.

Lúc này nước trong chậu đã đủ độ sâu và độ ấm, vậy là Lộ Lăng tắt vòi, mở chiếc lồng bên cạnh rồi bắt chú mèo đen ra. Có lẽ đã cảm nhận được một dấu hiệu chẳng lành mãnh liệt nào đó, chú mèo con bắt đầu uốn người, vùng vẫy, thế nhưng do quá yếu nên nó không thể quấy nhiễu nhiều tới hành động của Lộ Lăng.

Thiếu nữ dùng hai tay đỡ mèo con, từ từ đặt nó vào chậu nước.

Đột nhiên, có biến xảy ra!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.