Có Được Hạnh Phúc Khó Thế Nào !

Chương 2. Khoảng Cách Gần Nhưng Cũng Rất Xa


Bạn đang đọc Có Được Hạnh Phúc Khó Thế Nào !: Chương 2. Khoảng Cách Gần Nhưng Cũng Rất Xa

Hôm nay Băng Nhi phải đến trường ôn thi đầu năm, được lớp trưởng phân công trực nhật, nên cô dậy từ rất sớm để chuẩn bị. Ở ngoài trời thật yên tĩnh, se se cái lạnh của sự chuyển mùa, tiếng bước chân cô đều đặn lăn dài trên con đường, khép hờ mi mắt, dang rộng đôi tay đón nắng sớm, hít một hơi thở sâu dễ chịu Băng Nhi thấy thật yên bình, tự tại.
Bỗng từ đâu, có hai chiếc mui trần lao ngang qua khiến cô giật mình, theo bản năng cô lập tức mở mắt chạy né sang bên, nhưng cô chỉ kịp nhìn thấy làn khói trắng mịt mù
_ Hụ….hụ, tên tên tài xế đáng ghét – Băng Băng dị ứng với khói nên bịt miệng ho không ngớt, trách chủ chiếc xe lúc nãy chạy như ăn cướp, chỉ tội cho những ai bị họ hù như vậy
~Tại Bar Lively
Hai chiếc xe mui trần dừng trước cổng, hai người trong xe bước ra, một lạnh, một ấm áp, nhan sắc rất khó so sánh được vì trời ban cho hai người vẻ handsome ngang nhau, và đó là Cao Tử Hàn & Viên Thừa Hạo Tử Hàn là phó chủ tịch công ty kinh doanh đá quý. Còn Thừa Hạo là bạn chí cốt của anh, hai anh được hai người cha yêu quý bổ nhiệm làm việc tại công ty khi mới 18t ( trẻ quá ) tuy vậy nhưng trong công việc hai người cũng rất hay đối đầu nhau ^^ lý do là 1 bên quá nghiêm túc, 1 bên quá phóng khoáng ( hết thời gian quảng cáo 10s ).
_ Tử Hàn, khá lắm, kỹ thuật chạy xe của cậu hơn tôi rồi đấy – Thừa Hạo nói móc để đỡ quê
_ Có lúc nào tôi thua cậu sao? – Anh cũng không vừa
_ Này, tôi phải đến trường rồi, không đôi co với cậu – Thừa Hạo vừa nói vừa đến bên xe mình
_ Viên thiếu gia hôm nay đi học, trời có mưa rồi – Tử Hàn trêu
_ Phó chủ tịch còn phải đến trường, lẽ nào giám đốc như tôi lại không? , lần sau có dịp rãnh, chúng ta lại so tài…………
_ Được, nếu cậu không sợ thua tôi lần nữa -Tử Hàn nhếch môi
~ Tại Canteen, mỗi khoá học đều có quy định thời gian, mỗi học sinh có 3 ngày trong tuần được dùng buffet sáng ở trường, Thường thì Băng Nhi sẽ ăn sáng ở nhà nhưng hôm nay cô đã có bạn cùng ăn với mình nên …….trong lúc chờ đợi nhà bếp nấu xong phân phát thấy Xảo Yên cứ thẫn thờ nhìn mình, Cô đưa tay vẫy vẫy trước mặt nhỏ
_ Cậu nhìn mình chăm chú quá vậy – cô chớp chớp mắt nhìn Xảo Yên
_ À, càng nhìn cậu mình càng thấy rất gần gũi – nhỏ cười
_ Ồ, Mình cũng thấy như vậy đấy hihi ^^

_ Thật ra lúc đầu trông thấy cậu, mình đã muốn làm quen ngay rồi, cậu biết không, cậu trông…..
Có tiếng loa trong canteen,buffet đã được chuẩn bị, các học sinh nhanh đến nhận phần ăn sáng.
_ Đi nào – cô nắm tay Xảo Yên
Quy tắc ở đây là phải xếp hàng nhận để nhận phần ăn thế nhưng học sinh cả nam lẫn nữ, giành giật, xô đẩy nhau, không ai nhường ai, Xảo Yên nhăn mặt, Băng Nhi thì nhìn cô bạn cười trừ vì cảnh này đã xảy ra thường xuyên
_ Áaaaaaaa cậu làm gì zậy, bỏ chân ra
Xảo Yên mặt như mếu, suýt xoa ôm lấy cái chân đang xưng tấy lên của mình, còn Thanh Thanh cố ý để giày của nhỏ dẫm mạnh vào chân Xảo Yên
Băng Nhi thấy vậy vội chạy đến đỡ bạn, gương đầy vẻ mặt lo lắng, cô nhìn sang thấy Thanh Thanh không có vẻ gì là hối lỗi
_ Thanh Thanh, cậu mau xin lỗi Xảo Yên đi, ở trường quy định không được mang giày cao gót cậu không biết sao?
_ Thì đã sao, Mày lấy tư cách gì dạy đời tao hả – Thanh Thanh kênh kiệu
_ Là bạn học, mình chỉ muốn chúng ta tôn trọng nhau mà thôi, cậu có thể mặc kệ hoặc không quan tâm những gì mình nói, nhưng mong cậu đừng hành xử với người khác như vậy
_ Mẹ sao thì con như thế, còn bày đặt cáo giả nai – cô ả mỉa mai khoanh tay thách thức Băng Nhi
_ Nhìn từ bề ngoài trông cậu có vẻ như một tiểu thư danh giá, cao quý, nhưng những ngôn từ mà bạn phát ra chỉ khiến cho người khác đánh giá phẩm chất mình không tốt thôi, còn nữa mẹ của tôi có làm sao thì bà ấy vẫn là người tôi kính yêu nhất, không mượn đến lượt bạn phán xét gia đình tôi – Băng Nhi nói một tràng những gì ức chế bấy lâu nay, có lẽ đã bị cô bạn này hiếp đáp khá lâu nên hôm nay Băng Nhi không đủ kiên nhẫn để nhịn nữa (Tức nước thì vỡ bờ).
Bị Băng Nhi nói trúng tim đen, mặt nhỏ nóng bừng, số học sinh trong trường vây quanh, ả sợ mất mặt với bạn bè nên giơ tay tiến tới tát Băng Nhi một cái thật mạnh để thoã cơn giận, bị đánh bất ngờ. Cô chưa kịp tránh đã nhận ngay năm ngón tay in hằn trên má, một cảm giác rát tê ập đến
_ Băng Nhi, Cậu có sao không? – Xảo Yên sốt ruột nhìn Băng Nhi tha thiết sau đó
quay sang xô Thanh Thanh ngã ra sau

_ Nãy giờ tao nhịn hết nổi rồi, mày dám đánh bạn Xảo Yên này hả
Thanh Thanh được Nhã Uyển từ sau đỡ lấy, ả lại lao đến chuẩn bị dạy dỗ Xảo Yên nhưng.. Bàn tay vừa đưa lên đã bị một bàn tay khác chụp lấy, ánh mắt lạnh tanh, gương mặt trẻ trung vô cảm như ngàn nhát dao đâm vào tim nhỏ
_ Thừa Hạo, Là anh – Xảo Yên vui mừng nhìn người con trai trước mặt
Thừa Hạo gật đầu rồi quay sang hất tay nhỏ ra nhìn Thanh Thanh bằng ánh mắt đầm đầm sát khí
_ Bạn của Viên Thừa Hạo này cô cũng dám đụng – Thừa Hạo nhìn nhỏ không một chút cảm tình, nhưng ngay từ cái nhìn đầu tiên nhỏ đã bị anh hớp hồn
Nhã Uyển lay lay tay Thanh Thanh ra hiệu bỏ đi, cô ả trông vẫn còn ấm ức bất đắc dĩ rời khỏi một cách hậm hực
Thanh Thanh và Nhã Uyển bỏ đi, không quên tặng Băng Nhi và Xảo Yên 1 cái liếc cháy bỏng, trả lại sự yên bình cho canteen, đám đông cũng tảng ra bớt, lúc này Băng Nhi mới lên tiếng :
_ Cậu quen người này sao?
_ Ừ phải, anh ấy lớn lên với mình từ nhỏ – Xảo Yên giới thiệu
_ còn đây là bạn em, Băng Nhi -Xảo Yên nhanh chóng chỉ tay về hướng cô bạn
Băng Nhi gật đầu – giọng khe khẽ *Chào anh*
_ Yehhhhhhhh từ nay có anh em không sợ bị ăn hiếp nữa – Xảo Yên đập vào vai Thừa Hạo hất hàm
_ Nhóc lấu cá vừa thôi, ai ăn hiếp được em chứ
_ Dám nói em là nhóc sao? Nock out anh bây giờ – Xảo Yên giơ nấm đấm hù Thừa Hạo, liền nhận ngay cái nhéo mũi rõ đau

_ Ây da – nhỏ xoa xoa mũi
_ Để xem anh nói bác Vũ trừng trị em thế nào, mới vào học đã gây chuyện
_ Em có đâu, cô ta gây sự em trước, không tin anh hỏi Băng Nhi đi, anh mà không tới kịp em đã bị nhỏ Thanh Thanh kia ăn thịt rồi – Xảo Yên chu môi ấm ức cầu cứu pồ
Thế là bốn ánh mắt đổ dồn về phía Băng Nhi, Không có Xảo Yên nhắc, Thừa Hạo cũng quên sự có mặt của cô nãy giờ
Bị hỏi bất ngờ Băng Nhi chỉ cười trừ
_ Thực ra anh cũng đừng trách Xảo Yên, cô ấy vì muốn bảo vệ em nên mới……à chân của cậu sao rồi – Băng Nhi nhìn Xảo Yên triều mến
_ Mình không sao, cậu thì sao? – Xảo Yên hỏi lại rồi sờ lên chỗ bị đánh của Băng Nhi
_ Mình cũng vậy – Cô nặn ra nụ cười bình an
Thừa Hạo lặng lẽ quan sát cô nãy giờ, có vẻ tình bạn giữa Băng Nhi và Xảo Yên rất tốt
Trong lúc ăn, Thừa Hạo vẫn chăm chú nhìn chằm chằm vào Băng Nhi, khiến cô hơi ngượng, mặt đỏ vì lúc nãy bị đánh cộng thêm cái nhìn khó hiểu của anh làm cho cô có cảm giác khó chịu, cô đành đứng lên diện lý do ăn xong rồi phải về lớp trước chuẩn bị bài, Thừa Hạo vẫn còn ngước nhìn theo dáng cô khuất dần
_ Anh làm bạn em ngại bỏ về lớp rồi kìa -Xảo Yên trêu
_ Vậy sao? Không ngờ em lại có cô bạn…..
_ ?????
_ À
_ Em cũng nghĩ thế?
_ Lúc đầu em cũng nghĩ như anh vậy, nhưng mà không phải đâu, anh đừng nghĩ nhiều
_ Sao em biết không phải, lỡ như

_ Đã lâu lắm rồi, ngoại hình cô ấy ra sao anh có thể hình dung được không? -Xảo Yên hơi bực vì bị anh nghi ngờ phán đoán của mình
Thừa Hạo không nói gì thêm nữa, nhỏ lại thấy trong lòng thật mông lung, mâu thuẫn đến khó tả :((((((
Về lớp , lúc cô đang giảng bài. Nhỏ khều khều Băng Nhi đưa cô mẩu giấy
– Anh Thừa Hạo có vẻ Chấm cậu rồi đấy
Băng Nhi cũng viết trả lại
– Cậu đừng nghĩ bậy, mình mới gặp lần đầu sao có thể?
– Cậu chưa nghe nói đến tiếng sét ái tình sao
– Cô bạn ơi, cậu xem phim hay đọc truyện nhiều quá rồi – Băng Nhi bó tay với cô bạn
– Để xem Băng Nhi nhà ta sẽ thích Thừa Hạo đến mức nào – Xảo Yên cười giòn tan ở dưới
Băng Nhi không ném giấy nữa, mà chăm chú vào bài giảng, tuy vậy nhưng trong lòng luôn cảm thấy rối bời ………………..
~Trên toà công ty đồ sộ, nơi đó có một người con trai cao ráo, đứng nhìn qua lớp kính mỏng, trận mưa réo rắc kéo dài. Gương mặt thanh tú phản phất vẻ u sầu, ở ngoài cái vỏ bọc lạnh lùng của anh chỉ là để xua đuổi những cô gái có tham vọng muốn làm Cao phu nhân phải dẹp bỏ ý định, bởi vì vị trí đó , anh chỉ dành ột người con gái, là cô ấy, mặc dù không biết cô ấy giờ thế nào, sống ra sao? nhưng anh vẫn đang cố tìm, anh tìm cô đã 12 năm rồi
_ Pupu à, em muốn chơi trốn tìm với anh đến bao giờ nữa đây, em đang ở đâu, sống có tốt không? Tại sao không để anh có cơ hội chăm sóc cho em, bù đắp những gì em phải chịu? đựng. Em hận anh cũng được, xa lánh anh cũng được nhưng có thể để anh biết em hiện giờ như thế nào không ?………….
_ Aaaaaaa xì
Hôm nay trời mưa, mưa rất to, Sấm sét như muốn nổ tung cả bầu trời. Trong căn phòng nhỏ bé nơi đây, có một người con gái vẫn đang chăm chỉ viết nhật kí như ngày nào, nhìn qua ô cửa sổ bỗng cô nhớ đến những lời hôm nay Xảo Yên nói.
_ Mặc kệ Hôm nay có biếc bao nhiêu chuyện xảy ra, cô mệt mỏi không muốn suy nghĩ nhiều nên leo lên giường cuộn mình trong chăn, vừa thiếp được một lúc thì cái giấc mơ ấy lại bao trùm lấy cô, lần này vẫn là người con trai cõng bé gái đi trên cánh đồng lúa vàng, vẫn chụp lấy hoa bồ công anh bay lượn. Nhưng hôm nay lại có thêm một tình tiết khác, trước mắt Băng Nhi là 1 cảnh tượng hoả hoạn, lửa cháy rất lớn, rất lớn, tất cả bị thiêu rụi thành tro tàn. Căn nhà nhỏ chỉ đủ để dung thân cho ba con người trong gia đình phút chốc đã lụi tàn… Mặc dù côi tung hô mọi người đến nhưng cũng đành bất lực vì mọi người không ai thấy cô. Băng Nhi giật mình tỉnh dậy, mồ hôi đỗ ra như tắm, nỗi sợ hãi đan xen những nghi vấn mập mờ…………..
Rốt cuộc họ à ai? Sao lại thương tâm đến như vậy, sao lại để cô mơ thấy chứ? Chuyện này là như thế nào? Một dấu chấm hỏi lớn hiện ra trong đầu Băng Nhi, ai có thể giải đáp giúp được đây?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.