Bạn đang đọc Có Được Hạnh Phúc Khó Thế Nào !: Chương 1. Giấc Mơ Kì Lạ – Ẩn Khuất
– Pupu à, đi nhanh lên, nếu không anh sẽ bỏ mặt em đấy
Trên con đường mòn đất đỏ dẫn lối thân quen về nhà, một cậu bé chững chạc đi về trước, theo sau là cô bé tròn mũm mĩm. Cô bé có hai bím tóc dễ thương, khuôn mặt thanh tú tròn tròn và cái má núng đồng tiền thoắt ẩn thoắt hiện khi cô cười, nước da ngâm ngâm vì đi nắng, khoác trên vai chiếc cặp nặng nề lủi thủi theo sau
_ Đừng mà huhu, anh Puken đừng bỏ Pu mà – Cô bé mếu máo khi nghe anh nói sẽ bỏ rơi mình, hàm trên để lộ ra hai cái răng cửa sún ( đang thay răng )
_ Được rồi được rồi anh Ken cõng Pu nhé
Cậu bé biết mình không đúng vì xém chút nữa đã làm PuPu khóc, tháo cặp ra đeo đằng trước rồi PuKen cúi người để cô bé leo lên lưng
Đứa bé gái cười tít mắt nhảy chồm lên, hai người đi qua những cánh đồng lúa vàng, gió thổi ngào ngạt vi vu, mái trước của cô bé phất phơ bay tinh nghịch, bàn tay ôm chặt lấy cậu bé tưởng chừng như nếu buông tay … Cô sẽ rơi xuống ngay. Hương đồng thấp thoáng, một mùi hương quê nồng nàn sâu lắng, nằm sâu trong lòng mỗi người nông dân, những đứa bé chăn trâu khác ngước lên nhìn bọn họ, một đôi thanh mai trúc mã ngày ngày cõng nhau về nhà trên con đường này…. Cánh hoa bồ công anh từ đâu bay về, cậu bé đưa tay chụp lấy sau đó đưa sang cho cô bé
_ Tặng Pu một bông hoa tự do này
_ Nếu nó là hoa tự do, thì anh đừng bắt lấy nó
_ Thế Pu không thích sao?
_ Pu rất thích, nhưng Pu muốn nó được tự do bay lượn, tự do tìm về nơi hạnh phúc của mình, Ken thả nó bay đi ^^ nha nha
~_ PuPu lớn lên tớ sẽ lấy cậu
Cậu bé khác véo nhẹ má cô bé, PuPu hơi ngạc nhiên sau đó vội giải thích
_ Không không, mẹ Pu nói Pu sẽ lấy Puken mà, Không lấy Kin đâu
~_ PuPu, không được, không được chạy vào đó, nguy hiểm lắm, đừng
Áaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa – nắng sớm mai chiếu vào phòng, đồng hồ reo liên hồi, trên chiếc giường ấm cúng, cô bé 17 tuổi đang cố dỗ giành lại giấc mơ của mình, lăn qua lăn lại, đã bị cô bạn báo thức gọi dậy
_ Phù, chỉ là mơ thôi mà – cô lấy tay gạt những hạt mồ hôi lấm tấm trên trán.
VSCN xong xuống bếp, mẫu giấy thân quen của mẹ nằm gọn trên bàn nhắc cô ăn sáng rồi hãy đến trường, vì bà biết con gái bà thường có thói quen bỏ bữa….
Băng Nhi cười mỉm, mẹ vẫn xem cô là con nít như ngày nào, vẫn chăm sóc chu đáo cô từng chút từng chút một, tuy ba cô đã mất từ lâu, nhưng mẹ vẫn ở vậy nuôi cô ăn học đàng hoàng, Thương yêu mẹ vất vả nuôi mình, Băng Nhi cố gắng học rất giỏi, tuy hoàn cảnh sống không bằng các bạn bè cùng trang lứa nhưng xếp loại cô thường đứng nhất nhì lớp, chăm ngoan, không khiến mẹ buồn bao giờ.
Những đêm vào đám giỗ ba, cô len lén xuống phòng mẹ, nép bên khe cửa nghe thấy mẹ cô khóc, khóc rất nhỏ, không muốn để cô biết, cô nhiều lần muốn chạy đến ôm mẹ, an ủi mẹ. Mặc dù không nhớ rõ gương mặt ba như thế nào, nhưng cô vẫn luôn cảm nhận được tình thương của ba, sẽ ngoan ngoãn và hiền lành như ba vậy, cô tự hứa sẽ mãi học giỏi, hiền lành như ba, ân cần, đảm đan như mẹ.
Hôm nay là ngày nhận lớp, Băng Nhi đón xe buýt bị muộn học. Đến trường, cô không quên chào bác bảo vệ rồi mới phi thẳng vào lớp.
_ Hộc…Hộc,, em em xin lỗi cô, em đến trễ rồi – cô cúi đầu nhận lỗi
_ Ngày đầu tiên nên em về chổ đi, bàn gần cuối còn trống – cô giáo chỉ vào bàn cuối lớp
– vâng ạ
….
Đi xuống chỗ ngồi, cô phải ngang qua nhiều bàn học, chịu đựng tiếng sì sầm bàn tán về mình, những cái nhìn khinh miệt mà cô đã quen tự bao giờ…….
Độ vài phút lại có một bạn nữ bước vào, nhìn rất xinh đẹp với làn da trắng hồng, trong nhỏ như là một tiểu thư tự cao, điều cuốn hút đó là nhỏ có một đôi mắt sắc xảo………
_ À, có phải em là Vũ Xảo Yên không, ba em đã sắp xếp chỗ ngồi cho em rồi, em sẽ ngồi ở đây – cô giáo nâng gọng kính chỉ tay vào bàn đầu
_ Em thấy vẫn còn nhiều bạn phải đeo kính cận, có vẻ không nhìn xa được, hay là cô ấy bạn ấy lên đi, em có thể xuống bàn cuối ngồi
_ Ồooooooo…….- một số người trong lớp reo lên khi nghe Xảo Yên nói, một người mới vào lớp đã gây ứng tượng tốt rồi. Quả thật là một cô gái biết điều
Nhỏ đi xuống bàn cuối dưới Băng Nhi
_Chào bạn – mình là Vũ Xảo Yên mới chuyển đến – Xảo Yên đặc biệt chú ý đến cô từ khi bước vào lớp, không hiểu cảm giác mãnh liệt nào muốn nhỏ phải ngồi ở đây
Băng Nhi thoáng ngạc thiên nhưng rồi cũng đưa tay ra bắt tay với Xảo Yên
_ Mình Là Băng Nhi , rất vui được làm quen với bạn
_ Có gì khó hiểu phải cần bạn chỉ giáo rồi
_ Hi ! mình không dám
………….cuộc trò chuyện kết thúc khi cô giáo tằng hắng trật tự, tuy nhiên Xảo Yên vẫn nhìn cô bằng ánh mắt dò xét
_ Cô tên Trần Thanh Mỹ, được hiệu trưởng giao làm chủ nhiệm lớp chúng ta, cô rất vui vì nhìn sơ qua thành tích lớp ta cũng không tệ, cô mong là sau này các em sẽ hợp tác với cô thật tốt để lớp 11A này sẽ xếp vào nhất nhì top lớp ngoan ở trường nhé, rồi giờ các em tự giới thiệu mình về mình cho cô biết đi nào
_ Thưa cô, e tên Tiểu Triết Giang, sở thích đọc truyện trinh thám
_ Ồ, cô nghĩ em sẽ rất có năng khiếu làm cảnh sát, cố lên nhé, thôi được em ngồi xuống đi, tiếp theo nào..
_ Thưa cô em là Lưu Thụ Nam. Em thích họp nhóm với các bạn nữ – cậu bạn cười gian
_ cô đoán em chắc hẳn là người đào hoa nhất lớp này nhỉ, các bạn nữ cẩn thận nhé
Khi đến lượt Băng Nhi
_ Thưa cô và các bạn, em là Trần Băng Nhi
Sở thích của em là….
_ Giả bộ ngoan hiền lấy lòng thầy cô – những bạn nữ sinh cướp lời cô
Cô cúi đầu xuống, môi trên cắn môi dưới khó xử, những bạn nữ ấy lại được phen cười đùa
_ Em ngồi xuống đi……… Các em khác cô không biết các em có xích mích gì nhưng từ nay trong tập thể lớp này cô không cho phép bất cứ em nào có hành vi sỉ nhục, gây bạo lực với bạn mình biết chưa – cô giáo giải vây cho Băng Nhi rồi quay lại bàn giáo biên trịnh trọng
Xảo Yên lúc nãy cũng cảm thấy khó chịu thay cô, muốn lên tiếng phản bác lại, nhưng vì là ngày đầu chuyển đến nên nhỏ không muốn gây sự với những người ở đây
Tan Học
~Băng Nhi rảo bước trên sân trường, Xảo Yên đi sau nhìn thấy những người khác có nhóm, có đôi có cặp đi chung tám chuyện còn cô bạn mới quen chầm chậm sải bước một mình
_ Băng Nhi – Xảo Yên gọi
_ Ơi, chuyện gì vậy – Cô quay lại
_ Là chuyện lúc nãy trong lớp ấy, sao bạn không chửi lại họ, chắc hẳn cậu là người hiền nhất lớp phải không? – Xảo Yên hỏi
Hai người vừa đi vừa nói chuyện. Một thân thiện, âu sầu. Một quan tâm, tìm hiểu.
Băng Nhi và nhỏ đi song song nhau
_ À haiz! Chuyện này mình đã quen rồi ^^ – cô cười ngặt nghẻo
Chợt có hai người bạn trong lớp đi ngang qua
_ Chào – Xảo Yên cười vẫy tay
Họ không nói gì, sau khi quay lại thấy Băng Nhi liền phớt lờ bỏ đi, cô hơi hụt hẫng, còn Xảo Yên chau mày
_ Người gì vậy chứ – Nhỏ giọng hơi bực
_ Thôi bỏ đi, mình quen rồi – Băng Nhi can
Xảo Yên thật sự cũng không ngờ người trong lớp học của nhỏ có vẻ hơi vô tâm sao ấy, nhất là đối với cô bạn này
_ Các cậu ấy thấy cậu đi với mình sẽ ghét lây đấy
_ Vì sao ?
_ Là tại nhà mình không được khá giả như các cậu ấy,, mẹ mình giúp việc cho gia đình Thanh Thanh là người lúc nãy cậu chào ở bên trái ấy , Kế bên là nhã Uyển em gái song sinh, nhà Thanh Thanh liên tục bị mất đồ, nên gia đình họ nghi ngờ mẹ mình lấy, rồi lên trường ………
Băng Nhi cúi đầu để tránh rơi nước mắt tủi thân 🙁 tâm sự này ngoài cuốn nhật kí là bạn đồng hành ra cô chưa từng nói cho ai nghe kể cả mẹ minh. Vì cô sợ mẹ sẽ buồn lòng
_ Thôi kệ đi, họ nói gì mặc họ, sống tốt ình là được rồi, ^^
_ Bạn không sợ lây xui xẻo từ mình sao
_ Mình không sợ, dù gì mình cũng mới chuyển đến, chưa quen ai, mình sẽ xem cậu là bạn tốt của mình, ok không?
_ Dĩ nhiên rồi – Băng Nhi phấn khởi đồng ý ngay
_ Vậy đi ăn trưa nàoooooo -Xảo Yên Khoác vai Băng Nhi, trông hai cô bạn tung tăng chạy nhảy như rất thân từ lâu………..
~~Trở về nhà Cô lại chăm chú viết nhật kí, mỗi lần viết xong một cuốn, cô lại đem đi đốt , một phần cô sợ mẹ đọc được sẽ lo lắng vì những chuyện buồn của cô, những thứ phiền muộn đốt đi sẽ làm cô thanh thản hơn, đó như là động lực của Băng Nhi vậy.
ngày…tháng…Năm
Ba à! Cuối cùng hôm nay con cũng đã tìm được người bạn thân rồi, con gái của ba sẽ cố gắng học tốt để báo đáp ân tình của ba và mẹ, con gái nhớ ba, yêu ba nhiều lắm, con cũng sẽ làm những việc tốt như ba vậy, mặc dù con không nhớ được gương mặt của ba ra sao, nhưng con vẫn cảm nhận được tình thân ba cho con…
Lâu nước mắt, Băng Nhi tình cờ thấy chiếc vòng trên tay mình có khắc chữ
TH♥HT
Cô từng hỏi, nhưng chỉ nghe mẹ nói đây là quà tặng của bà con xa nhưng dịp cô tròn 5 tuổi, lúc đó còn nhỏ có lẽ cô không nhớ, ngắm một lúc để xem có ấn tượng gì hay không , đến khi có tiếng mẹ gọi, Băng Nhi vội vã nhét nó vào học bàn……..
Chiếc vòng vẫn nằm trọn trong ấy, là chờ đợi, hay hi vọng một ngày chủ nhân đích thật của nó xuất hiện……..