Bạn đang đọc Có Được Hạnh Phúc Khó Thế Nào !: Chương 16. Giam Cầm
Một ngày học vô cùng tàn nhẫn với Băng Nhi cũng trải qua, hôm nay Xảo Yên không nói với cô dù một lời, hôm nay Xảo Yên không ngó đến cô dù một động tác, Cô biết nhỏ đã giận mình thật rồi. Nhiều lúc muốn thốt lên câu xin lỗi với cô ấy, nhưng lại sợ nhận lại một đống tuyết lạnh căm
Trong giờ cơm Tử Hàn thấy cô im lặng không như ngày thường, anh chỉ hỏi cô một câu xem như đã quan tâm rồi
_ Xảo Yên có làm khó cô không ?
_ Không có không có, chỉ là cô ấy hẳn còn đang giận tôi
~_ Con là một tiểu thư cao quý sao có thể đến làm giúp việc cho Tử Hàn, không được ta không đồng ý – Vũ Khắc Hoàng ( Ba Xảo Yên) ngồi xuống ghế sofa, ông kịch liệt phản đối chuyện này
Xảo Yên nũng nịu ôm cánh tay ông, vẻ mặt thành tâm năn nỉn như thói quen, chỉ cần nhỏ muốn là đều được chiều chuộng, nhưng trong chuyện này lại khác. Vũ Khắc Hoàng tuy là bạn thân với Cao Tử Vương và Viên Từ Đạt, nhưng ông cũng đã mấy lần tham ô của tập đoàn, có ý định muốn thành lập công ty riêng, ăn cắp bản thiết kế bán cho tập đoàn khác, Việc này vẫn còn đang được điều tra, nên ông lo sợ muốn kiếm thêm một chút vốn nữa mới rời khỏi, trong lúc này con gái ông lại đi yêu con trai nhà họ Cao.
– Ba thấy đâu nhất thiết phải là Tử Hàn, thằng nhóc đó không để ý đến con, tội gì phải vì nó như vậy, sau này ta sẽ tìm cho con một người tốt hơn nó
_ Trời ạ, con chỉ thích mỗi anh thôi, trên đời này mãi mãi và mãi mãi con chỉ thích mình Tử Hàn. Hơn nữa bác Vương đã đồng ý cho con rồi, ba không chịu thì con bỏ nhà đi đó
_ Thôi con bé muốn sao thì ông chiều theo ý nó đi, hai cha con các người cứ tranh luận hoài tôi đây cũng nhức đầu – Lan Đỉnh Mai ( mẹ Xảo Yên) nhâm nhi tách trà
_Ba thấy chưa, mẹ cũng ủng hộ con rồi – nhỏ bay qua ôm mẹ
_ Kể ra con bé cũng rất giống tôi ngày đó, một mực theo đuổi bà, ý chí kiên định thì sẽ thành công
Ông Hoàng nhìn hai mẹ con dịu giọng, nhưng lại đang suy tính thôi được, thời gian này cứ để con bé bên cạnh nó, biết đâu lại có thể giúp ông thành công, lợi dụng Tử Hàn có hiềm khích với ba nó để đánh quật công ty
_ Tất nhiên, con là con của ba sao lại không giống ba được, phải không mẹ – Xảo Yên quay sang mẹ mình, tách trà trên tay bà gần đổ xuống nhỏ liền đỡ lấy cho bà
_ Mẹ, mẹ sao vậy – Nhỏ nhìn mẹ mặt từ vui chuyển sang chang chứa nhiều tâm sự
_ Thôi hai cha con cứ nói chuyện đi, tôi hơi mệt, vào nghỉ trước đây
…….
Lẽ ra bí mật này nên chôn giấu mãi mãi, không ngờ khi nghe đến vẫn còn cảm giác chột dạ tội lỗi….
Băng Nhi, cậu giấu luôn cả mình
Các người ai cũng gạt tôi
Băng Nhi ngồi bên cửa sổ, những câu nói của Xảo Yên cứ văng vẳng trong đầu cô, 1 cảm giác tội lỗi dâng trào. Lấy quyển nhật kí trút hết bầu tâm sự của mình vào trong đó, Băng Nhi cảm thấy nhẹ nhõm đôi chút,
Ổn thôi ! Mọi chuyện sẽ ổn thôi . Nhận được tin nhắn của Thừa Hạo ” Chúc ngủ ngon nha đầu dễ thương” Băng Nhi mỉm cười phản hồi ” anh cũng vậy Cá Viên Thừa Hạo” …..
Sáng nay cô phải trực nhật, nên dậy sớm đến trường, canteen hôm nay vẫn như bình thường, vẫn xô đẩy nhau giành phần ăn, vẫn đông đúc học sinh, chỉ khác là hôm nay đến đây chỉ mình cô.
_ Có thể ngồi chung không phiền chứ?
_ Cứ tự nhiên – Cô không nhìn người đang trò chuyện với mình, đang suy nghĩ tìm cách nào làm lành cùng Xảo Yên
_ Trần Băng Nhi
– Ơ … Hả, sao bạn biết tên mình – Băng Nhi ngẫn ngơ ngước nhìn người đối diện
_ Ở thư viện, quên anh rồi sao cô bé – Hiểu Minh với đôi mắt kì vọng lẫn dò xét nhìn cô
_ À à anh Hiểu Minh, em xin lỗi nhé, em hơi mệt – Cô giải thích
~❤
~❤
~
_Nhìn cũng đủ biết em mệt rồi, buồn chuyện gì sao – Hiểu Minh cũng rất giống Thừa Hạo, tuy mới gặp lần hai nhưng thoạt nhìn anh là một người vô cùng thân thiện
_ Nhìn anh như thế mòn nhan sắc mất – Thấy cô nhìn anh đăm chiêu, Hiểu Minh giơ tay vẫy vẫy trước mặt cô
_ Haha anh tự tin thế sao – Băng Nhi bất giác nở nụ cười, hoá ra anh cũng rất khôi hài
……..
Chiều nay có tiết phải lên trường, Cô tranh thủ chạy thật nhanh về nhà, vừa thu xếp cặp sách cô nhìn thấy Xảo Yên đi về hướng nhà vệ sinh cũ, dù gì ở đây chỉ còn hai người, lựa lời xin lỗi cô ấy cũng dễ hơn ^^.
Băng Nhi đi theo sau Xảo Yên, nhỏ rẽ vào khu nhà vệ sinh nữ cũ, cô thấy có gì đó rất lạ vì Xảo Yên chưa bao giờ ra đây một mình song cô vẫn đi theo sau. Băng Nhi đứng đợi ở ngoài, một lúc sau nghe bên trong có tiếng động, kèm theo là tiếng la đau đớn, cô sợ nhỏ gặp chuyện vội chạy vào xem thử
_ Xảo Yên, Xảo Yên, cậu ở phòng nào vậy, trả lời mình đi
Bên trong khá rộng, nhưng đã cũ. Hiện tại hệ thống nước và đèn đang bị hư, cần phải tu sửa, nhưng nhà trường đã xây thêm khu Nhà vệ sinh nữ mới, lâu dần ở đây không ai đến, bên trong một màu tối đen, các cửa sổ bị bịt kín Băng Nhi men theo bờ tường phủ đầy rêu gọi bạn, dưới chân rất trơn nên cô di chuyển thận trọng từng bước vào sâu hơn. Sau lưng bỗng vang lại âm thanh cánh cửa sắt đóng chặt thật chói tai, Cô hốt hoảng chạy về vị trí lúc nãy cửa đã bị khoá trái, quay lại chạy thật nhanh nhưng vẫn không kịp, Băng Nhi đập vào cửa gọi lớn
_ Ai ở ngoài đó xin mau mở cửa đi, có người đang ở trong này, mở cửa, đừng nhốt .. Đừng nhốt tôi.. Mau mở cửa – tiếng cầu cứu của cô được đáp lại bằng sự im lặng tĩnh mịch, Phải rồi, nơi này âm u như vậy ai dám đến chứ Băng Nhi ơi Sao mày có thể ngốc như vậy, trưa nay ai làm việc nhà đây , thể nào lại bị mắng ột trận nên thân >-~_ Tử Hàn à, Băng Nhi thường xuyên về trễ như vậy sao – Xảo Yên nói như giễu
Anh nhìn vào đồng hồ, lạ thật, con nha đầu này ngày thường đâu về trễ đến vậy. Lát nữa anh phải dạy dỗ cho cô ta một trận
_ lúc sáng em thấy cổ nói chuyện rất thân thiết với cậu bạn nào đó, chắc là hợp nhau nên đi chơi đâu đó thôi, anh đừng lo
_ Trông anh như quan tâm cô ta sao, người không có tinh thần trách nhiệm gì cả – Tay anh bấm gọi cho Băng Nhi, trật chờ cô mà bắt máy sẽ ăn một trận chửi nên thân. nhưng bên kia chỉ truyền lại một câu nói huyền thoại *Thuê bao quý khách….. *
~❤
~❤
~
* ục ục.. Ọc* cái bụng bướng bỉnh vì đói lại sôi lên ngay lúc này, lúc sáng cô đã không ăn, trời ơi, nếu biết sớm sẽ bị nhốt trong này mình đã ăn cho thiệt no rồi :((((( thôi bỏ đi bây giờ than thân trách phận cũng không phải là cách, nhưng… Xảo Yên đâu nhỉ? Băng Nhi nhìn xung quanh ngoài cô và bóng tối ra không còn gì cả. Tại sao lại như vậy … Nếu có ai đó bên cạnh chỉ cần nói với cô một câu Băng Nhi đừng sợ thì có lẽ cô sẽ đỡ hơn nhiều….
Giờ học vào biểu chiều đã tới, trong lớp vắng mặt bốn thành viên, một có phép và ba không phép, Xảo Yên và Băng Nhi & hai người nữa. Cặp của Băng Nhi vẫn còn ở trong lớp. Giờ giải lao hai học sinh trốn tiết trèo rào phía sau nhà vệ sinh ( đang hẹn hò) lén lút, Băng Nhi nghe có tiếng người bên ngoài, cô mừng rỡ như bắt được vàng phấn khởi đứng lên đập cửa
_ Cứu tôi, cứu tôi với, có người ở đây…..( cánh cửa sắt cách âm nhưng bị rò rỉ nên âm thanh truyền ra không rõ ràng) Tiếng bước chân song song như trở nên vội vã, có tiếng chạy, Băng Nhi La càng lớn hơn
_ Đừng sợ, đừng chạy mà, – tia hi vọng cuối cùng của cô cũng bị dập tắt Không lẽ mình phải qua đêm ở đây sao cơ hội cuối cùng cũng đã vụt mất, cô buồn bã ngồi gục mặt vào đầu gối, người đầu tiên cô nghĩ đến là anh, Tử Hàn vì những lúc cô gặp nguy hiểm anh là người đã cứu cô, ước gì bây giờ cũng vậy, anh vẫn sẽ đến đây, nhưng có lẽ là không bao giờ…. hai tay ôm lấy vai lạnh lẽo, sao lại lạnh đến như vậy Băng Nhi nhìn về phía phòng wc thứ sáu, truyền đến một dòng ánh sáng nhỏ, thu hút ánh nhìn của cô, đi về hướng đó, cánh cửa phòng không khoá. Tay run run cô nắm lấy tay cầm. Nhiệt độ ở đây so với bên ngoài thấp rất nhiều
Áaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa – Cô gái yếu ớt ngã xuống nền đất mông quạnh, có lẽ ngất lúc này là biện pháp tốt nhất cứu cô thoát khỏi nỗi sợ hãi, khắp phòng truyền đến những tràn cười ma mị.