Bạn đang đọc Có Được Hạnh Phúc Khó Thế Nào !: Chương 12. Bớt Đi Một Người Bạn Có Chăng Sẽ Thêm Một Kẻ Thù?
Băng Nhi thay bộ đồ đồng phục của người giúp việc được Hồng quản gia cung cấp, tóc buộc cao bằng dây ren màu tím nhạc, cộng với mái thưa, 2 lọn tóc thả xuống hai bên má. Chiếc áo đen nối váy, tay phồng, sau thắt lưng được đính một chiếc dây nơ trắng xinh ^^ toát lên vẻ ngây thơ, linh hoạt của cô. Ngắm mình trông gương, Băng Nhi càng tăng thêm quyết tâm nhất định sẽ làm được. Sau đó cô đi xuống lầu, công việc nhà hôm nay đa số đều đã hoàn tất trước khi cô đến, bà quản gia kêu cô lại dạy cô một số món ăn, Băng Nhi biết nấu một số món gia dụng như mì gói, trứng chiên, trứng luộc, mì xào………>-1. 6 giờ sáng thiếu gia đã ngủ dậy và xuống đây ăn sáng
2. Bữa sáng gồm một li sữa nóng, phần sáng quản gia sẽ phụ trách
3. 7 giờ tưới cây ở khuôn viên sau
4. 8 giờ lên dọn dẹp phòng thiếu gia, nghiêm cấm “Không động vào các vật riêng trong phòng”
5. 9 giờ mang quần áo thiếu gia đi giặc
6. 9 giờ 30 , xuống tắm cún ………
_ Khoan khoan khoan, nghe đến đây, Băng Nhi lập tức dừng bút, mặt nhăn mày nhó nhìn quản gia “Cháu … Cháu cũng phải tắm cho cún nữa sao” vừa nói xong, từ ngoài có một chú chó lùn, lông xù đốm trắng đen ( không đụng hàng ==! ), khắp mặt toàn lông, lộ hai mắt to tròn đang nhìn Băng Nhi té lửa, nó bay tới khịt khịt, ngửi ngửi dưới chân cô, Băng Nhi hơi sợ lùi ra sau bà quản gia thấy vậy cười cười kêu “Tiểu Bảo Bối mau lại đây” dường như con chó chịu nghe lời đi đến bên bà.
_ Trông nó rất đáng yêu phải không – bà vuốt ve chú cún
_ Cháu thấy nó giống con bò sữa, vậy sau này cháu gọi nó là Bò Sữa nhé,- Băng Nhi tươi cười cũng đến vuốt ve làm quen
_ công việc tắm nó cháu chỉ cần một tuần 2 lần là được rồi. Thiếu gia không thích nuôi động vật, nhưng tiểu cún này là do cậu ấy nhặt bên ngoài về, lúc đó trông nó rất tội nghiệp, mình mẫy ướt sũng, bụng đói rất tội nghiệp. Có lẽ là bị người ta bỏ rơi ngoài đường, thiếu gia cho nó ăn, cho nó sống chung ở đây còn căn dặn ta chăm sóc tốt cho nó….
Băng Nhi ngầm hiểu ra
_ Nghe bác nói như vậy, thiếu gia cũng không đến nỗi xấu tính – Băng Nhi tò mò
_ Không hẳn như vậy, cậu ấy rất ít nói, ngữ khí phát ra rất lạnh nhạt, chỉ cần thấy việc không vừa mắt mình sẽ bị….. Ngoài cửa bỗng có tiếng xe chạy vào, Băng Nhi nghĩ người mà cô muốn gặp cuối cùng đã về, hít thở sâu, sau đó đi ra cùng quản gia viện kiến ông chủ
~~
Xảo Yên ngồi cạnh bà Đình, hai mắt bà giờ đã đỏ hoe thắm đầy lệ
_ Nếu cô là Tăng Thiếp Đình, vậy Băng Nhi là… Cô ấy là Hân Trân … phải không cô – Xảo Yên không thể tin trợn mắt nhìn vào bà, ngay cả cô cũng đang hồi hộp chờ đợi câu trả lời
_ Bà chỉ gật đầu nức nghẹn – Nhưng nó đã bị mất trí nhớ rồi, cô xin cháu, cô xin cháu đừng nói ai biết nó là Hân Trân – Bà nắm tay Xảo Yên cầu xin
Xảo Yên đứng hình một lúc lâu, Sao có thể như vậy được, sao trái đất lại có thể nhỏ như vậy được chứ cả thế giới như tối sầm lại trước mặt nhỏ
– Năm đó cô dẫn nó đi khỏi bệnh viện, nó đã quên hết tất cả, ta cứ tưởng cả đời này sẽ không còn gặp lại …. Giờ thì ta đã tin Trái đất hình tròn, nhưng cũng may là nó không nhớ gì hết, nếu không chỉ thêm đau buồn – Bà lấy tay quệt những giọt nước mắt lăn trên má, nỗi khổ của một người mẹ hiền, một lúc sau bà nói tiếp
_ Và ta cũng không giờ muốn để nó biết, mọi thứ ở quá khứ nên bỏ đi thì hơn, cháu cũng đừng nói chuyện hôm nay ta nói với cháu cho bất kì ai, kể cả Băng Nhi cũng không được.
_ Cô yên tâm, cháu.. Cháu nhất định sẽ giữ kín bí mật này giúp cô, Gia đình Tử Hàn và Thừa Hạo đã qua nước ngoài định cư rồi, cô đừng quá lo lắng, cháu sẽ làm bạn tốt của cô ấy, sẽ không làm Băng Nhi tổn thương đâu – Xảo Yên ôm bà trấn an……
Trở về nhà, vào phòng Xảo Yên ném mạnh cặp xuống nền, chiếc bình cầu thuỷ tinh cũng bị cô đập vỡ rơi xuống đất nát tan tành, Xảo Yên bực tức trút giận lên từng món đồ trong phòng
_ Tại sao ông trời lại chớ trêu như vậy, tại sao lại để Hân Trân lại một lần nữa xuất hiện, tại sao Băng Nhi lại là cô ta…… Tại sao…. Tại sao lại như vậy chứ – Xảo Yên hét lên vò đầu bức tóc, hồi tưởng lại những ngày làm bạn cùng Băng Nhi, Xảo Yên mâu thuẫn” giá như cô ấy không phải, giá như Hân Trân đã chết rồi, ….. Sau những suy nghĩ cô bước vào phòng tắm, Xảo Yên nhìn trong gương, “12 năm trước cô đã cướp đi trái tim Tử Hàn, 12 năm sau thì cô đừng mơ ” bàn tay Xảo Yên nắm chặt vòi nước đến bật máu, ánh mắt căm hờn hiện lên những tia dữ tợn :((( ….
_ Chào … Chào thiếu gia – mặc dù có chuẩn bị từ trước nhưng không hiểu sao Băng Nhi cứ run run cúi chào lắp bắp, cảm giác này sao lại quen thuộc đến vậy?
Tử Hàn vào trong lướt qua cô, hôm nay lại có thêm một người lạ, ba anh rốt cuộc không biết ông ta đang nghĩ gì, muốn thử thách lòng kiên nhẫn của anh ? Vậy được, ông ta đem đến đây một người, anh sẽ tìm đủ mọi cách đuổi đi một người.
_ Tử Hàn nhìn quản gia, hiểu được ý cậu chủ, bà nhanh nhẹn giới thiệu
_ Đây là người giúp việc mới mà lão gia sắp xếp cho cậu cô ấy là Trần Băng Nhi
Nghe đến cái tên này quả thật là có chút ấn tượng đối với anh
_ Ngước mặt lên – Tử Hàn lạnh nhạt
_ Là anh sao, Băng Nhi mắt chữ A, miệng chữ O, tay chỉ về anh, bà quản gia vội đẩy tay cô xuống vì chỉ tay vào người khác là đắc tội, huống chi đây còn là….
_ Là ông ta kêu cô tới đây – anh vẫn không thay đổi sắc thái
_ Ông ta, ý anh là lão gia – không ngờ người cô phụ trách khuyên nhủ lại là anh
Tử Hàn đi thẳng lên phòng, quản gia nhìn Băng Nhi rồi buông lại một câu ” Sau này cháu nên cẩn thận thì hơn”…
Bữa tối cũng trải qua với những phút căng thẳng, hôm nay Băng Nhi chưa phải nấu ăn, cô chỉ đứng bên cạnh quản gia học hỏi, khoá học của cô một tuần nữa sẽ kết thúc 🙂 lúc đó cô sẽ bắt đầu nấu cho thiếu gia.
Dọn dẹp xong bếp thì trời cũng đã tối, cô đi ra khuôn viên, ngắm những hoa bồ công anh bay trong gió, cô đứng giữa vườn hoa ^^ như một bức tranh sinh động. Nơi đây phong thái như một cuốn tiểu thuyết hoa bồ công anh mà cô đã từng đọc, mỗi cây con khi lớn lên hoa sẽ lìa khỏi cây mẹ, bay đến những miền đất mới tìm chỗ cư ngụ, rồi sẽ lại sinh ra hoa con….. vòng đời của hoa luôn luân phiên như vậy. Cô đến bên một cây hoa, thổi chúng bay lên, bỗng cô cảm nhận có một lực kéo từ tay truyền đến ném cô qua bên, mất tư thế cô ngã xuống đất
_ Ây da thiếu gia, anh làm gì vậy
_ Không phải trong nội quy có nói không được phép tôi không ra đây tuỳ tiện sao
_ Có, nhưng mà tôi chỉ định…- lời còn chưa dứt, tay tử Hàn chỉ về phía cô
_ Đừng tưởng tôi không biết cô tới đây là có mục đích, tôi cũng sẽ không nhân nhượng cô là người ông ta phái tới mà đuổi cô đi bất kì lúc nào đâu – nói xong, anh đi thẳng vào nhà, không để Băng Nhi kịp giải thích.
Lúc nãy khi trong vườn hoa nhìn thấy cô qua cửa sổ, anh lại nghĩ tới Hân Trân, anh cho xây dựng khuôn viên này cốt để nhớ về cô ấy, ngoại trừ anh thì người quản gia được phép đi vào tưới cây, chưa ai dám tự ý ra vào. Thế nhưng cô gái kia dựa vào đâu lại xông vào nơi đó…..
Băng Nhi xoa cánh tay, oan cho cô quá, trấn an lòng phải ráng nhịn ” nhịn, nhịn, Băng Nhi à cố lên”