Bạn đang đọc Có Được Hạnh Phúc Khó Thế Nào !: Chương 11. (@_@)
Bàn tay Băng Nhi men theo 2 hàng hoa trên đường về nhà, đã một tuần trôi qua cô suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng cô cũng đã quyết định nói với mẹ về việc đi làm, tuy nhiên cô không thể nói công việc mà cô sắp sửa phải đảm nhiệm. Vì biết mẹ sẽ không bao giờ muốn cô làm việc này, trên danh nghĩa là người bên cạnh khuyên nhủ, nhưng thật ra cũng biết thân phận mình chỉ đơn giản là người giúp việc. Băng Nhi phải nói dối mẹ rằng cô làm tại một nhà hàng sang trọng, cô sẽ phải ở đó để tiện làm việc, vừa học vừa làm, hằng tháng có thể về thăm mẹ… Ngắm nhìn nơi này một lúc, khi đi qua công viên gần nhà, cô gặp An An – cậu bé hàng xóm 7 tuổi, An An nhìn thấy Băng Nhi liền chạy đến bên cô
_ Con chuột thế nào rồi chị – An An bịt miệng cười gian
_ À ha nhóc dám hù dọa chị
Cô véo mũi cậu bé, thì ra mục đích tặng con chuột giả của An An chỉ muốn chọc ghẹo cô, làm Băng Nhi còn tưởng…
_ Mẹ cháu nói cháu sắp đi làm à
Cô Như Bình mẹ của An An đến gần, bà hỏi thăm
_ Dạ, có lẽ là phải xa nhà. Vậy thời gian này cháu phải phiền cô để ý đến mẹ cháu rồi – Băng Nhi nhìn xuống mặt cậu bé có chút buồn, cô cũng không mỡ xa nơi này
_ Không thành vấn đề, cháu cứ an tâm đi làm, hằng ngày cô sẽ qua tám chuyện với mẹ cháu để bà khỏi buồn được chưa
Cô hàng xóm tốt bụng làm Băng Nhi cảm thấy yên tâm một phần. Cô cứ canh cánh trong lòng vì việc để mẹ phải ở nhà một mình
_ Không chịu, không chịu chị Nhi đi rồi ai sẽ giúp An An giải bài tập đây – cậu bé nhảy đong đỏng tỏ vẻ nhõng nhẽo, lay lay tay Băng Nhi
_ Chị sẽ về thăm mọi người mà, em phải ráng học giỏi đó, thành tích của em mà tuột xuống thì chị sẽ buồn lắm biết không
Cô cúi người xuống đối diện cậu bé, lời nói này là có ý cô sẽ quay lại, kiểm trả kết quả học tập của An An
_ vậy chị ngoắc tay với em đi, chị sẽ về thăm em – cậu bé giơ ngón tay út ra, Băng Nhi cũng thuận theo ngoắc lấy
” Hai ngón tay đan nhau, lời hứa không xa rời”
_ PuPu không xa rời
” Hai ngón tay đan nhau, lời hứa không xa rời”
– Băng Nhi lập lại câu nói này trong mơ hồ, cô cũng không biết rõ vì sao trong lúc ngoắc tay với An An tự nhiên câu nói ấy lại văng vẳng trong đầu cô
_ Lúc nãy có người tìm chị ở nhà đó – cậu bé lên tiếng phá tan dòng suy nghĩ của cô
_ Người đó thế nào hả em – Băng Nhi vuốt đầu An An
_ Trong cao cao, mặt đồ đen, ánh mắt hung tợn – vừa nói cậu bé vừa giơ tay kéo da mặt diễn tả trêu Băng Nhi cứ như là xã hội đen thường đến đòi nợ trong các bộ phim truyền hình
_ An An chị về trước nha, Băng Nhi quay sang chào cô Giai Cẩm rồi căng thẳng chạy về nhà
Nhận ra chiếc xe quen thuộc cùng chủ của nó khiến cô cảm thấy nhẹ nhõm, người trước nhà cô là chú Từ Đạt, ông đến đưa hợp đồng cho Băng Nhi, thấy điều kiện phù hợp nên cô liền ký vào, bên phía ông sẽ giữ một bản, cô giữ một bản, khi kết thúc hợp đồng cô sẽ được nhận tiền thưởng.
Xong xuôi ông đứng len chuẩn bị về nhà, không quen hỏi Băng Nhi
_ Cháu có muốn đi ngay bây giờ không
_ thưa không, cháu cần chuẩn bị một ít đồ – cô buồn buồn cúi đầu
_ Vậy sáng mai ta sai người đến đón cháu – Như hiểu được cô không muốn xa nhà nên ông cũng không ép buộc
– Vâng…
Khi trở về phòng thu sếp đồ đạc, mẹ cô cũng đã đi làm về, cô nói với mẹ mai phải đến thử việc, thấy con kiếm được công việc tốt mẹ cô cũng mừng, nhưng bà cứ miên man lo lắng.
_ Dù làm mệt thế nào con cũng phải giữ gìn sức khoẻ đó nghe chưa
_ Dạ, mẹ phải hứa với con là tự chăm sóc bản thân mình thật tốt, khi con không ở bên mẹ phải ăn đúng bữa, không được làm việc quá sức, thức khuya dậy sớm đó
Băng Nhi cảm thấy hai mắt mình đang chảy thứ chất mặn dài, vội lâu đi, cô tự nghĩ mình thật buồn cười “mình đi làm chứ có phải đi chết đâu mà khóc chứ :((((( đúng thật nước mắt là thứ không chịu nghe lời mà”.
Sáng hôm sau, Băng Băng Nhi mang balo ra cửa, cô nhìn mọi thứ trong nhà như lời chào tạm biệt, ra đến xe có người mở cửa cho cô, nhìn qua ô cửa thấy mọi thứ đang lướt qua rất nhanh, những thứ cô nhìn thấy trên đường mau chóng biến mất, ” có phải cuộc đời cũng trôi nhanh như vậy không” tựa đầu vào ghế Băng Nhi suy nghĩ đến tương lai sau này, cô sẽ kiếm tiền để đến Mỹ ^^ phải một ước mơ tuy lớn nhưng cô đã ấp ủ bao lâu nay, cô đến đó có thể lập nghiệp, đến đó cô sẽ học hỏi được nhiều thứ, đến đó cô có thể xoá bỏ lời nguyền mang danh “Ăn cắp” mà mọi người đặt ra, nghe mẹ kể ba thường hay nói rằng ông sẽ dẫn hai mẹ con cô qua Mỹ, sống một cuộc sống hạnh phúc, nhưng lời hứa chưa thực hiện thì ông đã……… Vì vậy cô muốn hoàn thành tâm nguyện của ba 🙂
Chiếc xe chạy chầm chậm qua cánh cổng lớn, trước mắt Băng Nhi là một căn biệt thự lộng lẫy, diện tích gấp năm lần so với nhà của cô, đối với người ngoài thì đây chẳng là gì, nhưng đối với cô như vậy là quá đủ ^^ ( nhà càng to dọn dẹp càng mệt chứ sao ==!)
Khuôn viên hai bên trồng nhiều hoa rực rỡ chạy dọc đến biệt thự, trong đám đó có vừa nhìn Băng Nhi đã muốn nhảy khỏi xe ngay ^^ là hoa Bồ Công Anh đây mà, không ngờ nơi này cũng trồng loại hoa đơn sơ như vầy, quả thật là không xứng. Nhưng như vậy cô lại càng thích :))))) xe dừng lại, tài xể mở cửa cho cô, xuống xe thở hắt ra, nhìn ngắm thứ đồ sộ trước mắt, sẽ gắn bó cùng cô trong một thời gian dài, một nơi thật rộng rãi, khang trang. Lấy tinh thần cô sách balo tiến vào trong cánh cửa lớn hé mở, một khi cô đã bước vào đây thì khi trở ra nhất định phải hoàn thành xong hợp đồng… nội thất trong nhà đều trang trí rất đẹp, tinh tế, ngăn nắp, sờ tay vào hiển nhiên không lấy một chút bụi bặm, có thể thấy người trong nhà rất ưa sạch sẽ, gọn gàng.
Kiến trúc biệt thự gồm ba dãy lầu, lầu một là chỗ của bác quản gia, vì tuổi đã cao nên bà không tiện lên xuống, lầu ba là nơi ở của thiếu gia…. nhà tuy rộng nhưng ngó trước ngó sau chỉ có một người quản gia, lúc chưa đến cô cứ nghĩ sẽ có rất nhiều người làm ở đây, dòng suy nghĩ này giúp cô thoải mái biết chừng nào, không ngờ lúc đến lại hoàn toàn trái ngược :(( bà thấy cô khó hiểu nên ôn tồn giải thích, những người làm trước không vừa ý đã bị thiếu gia đuổi đi hết rồi. Qua câu nói này của bà cô cũng đã phần nào đoán ra được tên thiếu gia mà cô sắp phải chạm mặt chắc chắn không dễ gần…….
Xảo Yên không thấy Băng Nhi đến lớp, cô cũng không được vui, Băng Nhi bị bệnh? không không không, Xảo Yên xua ngay ý nghĩ của mình. Tan học cô quyết định ghé qua nhà Băng Nhi định hỏi thăm thế nào, người lần này mở cửa là mẹ của Băng Nhi, vừa mở cửa Xảo Yên đã hốt hoảng, cô nhận ra bà, mặc dù đã nhiều năm nhưng bà vẫn không hề thay đổi tay cô che miệng tưởng chừng như mình đang trở về từ nhiều năm trước, lúc cô còn bé, chạy long nhong trong sân, lúc vấp ngã đã có người đỡ cô dậy, ánh mắt bà triều mến, tính tình hiền hậu biết bao, nhìn vào đôi mắt ấy có cảm giác khiến tim cô như rất gần, rất thân thiết. Giờ đây đứng trước mặt cô cũng là bà ấy, ánh mắt trông hao gầy đi nhiều sau bao năm làm việc vất vả….
.facebook.com/tuhanlovehantran
Page của truyện nha mọi người ^^ có chương mới mình sẽ post link lên đây