Cô Dâu Tỷ Phú

Chương 75


Bạn đang đọc Cô Dâu Tỷ Phú – Chương 75

– Nôn đầy nhà mà miệng cứ luôn bảo không sao? Tại sao lúc nào cũng cứng đầu và có lời nói khiến người khác dễ phật lòng vậy?
– Đúng là tôi như vậy, cho nên cuộc đời tôi mới khổ. Nhưng tôi không cần anh lo cho tôi đâu.
Vinh nhìn Uyển Ngọc đăm đăm:
– Em có thai đúng không?
Uyển Ngọc giật bắn người:
– Ai bảo với anh như thế?
– Không ai bảo nhưng anh biết.
– Anh chẳng biết gì cả. Bây giờ tôi không muốn làm kẻ thứ ba chen vào giữa anh và chị ấy đâu.
– Ai bảo em là kẻ thứ ba?
– Vui vẻ ở Mũi Né lắm mà.

Giọng Uyển Ngọc đầy hờn dỗi:
– Anh vui vẻ, còn tôi khổ sở. Tôi đúng là ngu ngốc khi bị anh bắt cá hai tay.
Giận tôi anh đến với chị ấy và giận chị ấy, anh đến với tôi. Lúc có anh một bên, tôi cứ nghĩ những điều hồ đồ trót gầy tổn thương cho anh, được anh bỏ qua, nhưng không phải thế. Tôi căm ghét anh.
Uyển Ngọc đứng lên định đi vào phòng, nhưng được mấy bước, chóng mặt quá, cô phải chụp tay vào thành ghế và nếu như không có Vinh đứng sát phía sau, cô đã ngã. Anh đưa tay đỡ ngang qua người cô, rồi không thèm một lời, anh bế bổng cô lên đi vào phòng.
Cảm giác được bế trên đôi tay chắc khỏe sao thật sung sướng. Uyển Ngọc khép mắt lại, mặt có cô quay vào cho chạm với ngực anh, vùng ngực rộng quen thuộc. Uyển Ngọc muốn khóc lên được. Cô khao khát được anh ôm ghì lấy và vùi mặt anh vào cổ cô, mọi giận hờn tổn thương đau đớn sẽ đi qua.
Nhưng cái cảm giác ấm hạnh phúc tan mau, khi anh đặt cô lên giường:
– Nằm yên đó, để tôi đi lấy thuốc cho.
Vinh quạy ra ngoài, anh cúi nhặt giấy lúc nãy bị Uyển Ngọc giật lại xem.
Có thai bốn tuần lễ, vậy mà vẫn bướng không chịu nói. Anh vừa giận vừa thương, cầm cả tờ giấy và thuốc đi trở lại:
– Em uống thuốc chưa vậy?
– Rồi, nhưng nôn ra hết, không muốn nôn vẫn cứ bắt buồn nôn, tức dễ sợ.
– Bác sĩ nói bệnh gì vậy?
– …
Bây giờ uống thuốc nữa nhé, uống với sữa nóng không sao đâu. Em có biết tại sao em bệnh nhiều vậy không?
– …
– Tại em cứ muấn gây gổ với anh.
Uyển Ngọc quay mặt vào trong lầm bầm:
– Tôi có muốn đâu, nhưng tôi không chịu nổi lúc nào cô ta cũng bên cạnh anh. Anh bảo không cưới, thế mà chụp ảnh tình không chịu nổi.

Vinh muốn cười mà không dám cười. Anh lấy thuốc và pha ly sữa nóng, xong bắt cô ngồi dậy, nghiêm mặt:
– Uống đi!
Nhìn ly sữa đầy và mấy viên thuốc, Uyển Ngọc nhăn nhó:
– Phải uống hết sao? Vô ích, vừa vào đã nôn ra hết ngay.
– Em không được để cho nôn, nôn hoài … có hại cho cái, thai hiểu chưa?
– Gì, ai nói với anh …
– Mau uống đi!
Trước cái trừng mắt của Vinh, không hiểu sao Uyển Ngọc lại ngoan ngoãn chịu uống và cũng, thật ngoan là không nôn ra. Uống xong, cô nằm xuống, mắt nhấm lại:
– Anh có về thì về đi.
– Em nói câu này có thật lòng không? Nếu như anh bỏ em trong hoàn cảnh này, em có khóc không? Tại sáo lúc nào cũng tự làm khổ em và làm khổ anh vậy? Anh mới là người có lý do để giận em và bỏ em kia, lời lẽ của em có lúc như xối nước lạnh vào mặt anh vậy.
Uyển Ngọc bặm môi làm thinh, cô sợ mình nói ra chọc giận anh và anh lại bỏ cô lại chạy đi tìm Thu Cúc. Cô vừa cần anh, vừa ghét anh quá đi mất, đồ con người có hai trái tim.
– Em ngủ hả Ngọc?

Uyển Ngọc nằm thin thít. Vinh thở dài cầm lấy bàn tay cô đưa lên môi mình:
– Nếu mà anh không yêu em, anh đã bỏ mặc em.. Huống chi bầy giờ em đang mang thai con của anh. Em làm mẹ lúc vẫn dại khờ nông nổi, anh lo cho em.
Nước mắt Uyển Ngọc chảy ra, cô khóc nức nở. Vinh cúi xuống hôn cô:
– Mình quên chuyện cũ nghen em.
Uyển Ngọc vòng tay qua cổ anh, cô nhủi mặt vào ngực anh mà khóc, anh lau khô nước mắt trên gương mặt cô bằng đôi môi ấm nồng.
– Anh Vũ Hoàng!
Vừa trông thấy mặt Đản là Vũ Hoàng sầm mặt, xẵng giọng:
– Gì nữa! Tôi đã bảo anh đừng có bao giờ tìm tôi mà.
Đản lạnh lùng:


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.