Bạn đang đọc Cô Dâu Tỷ Phú – Chương 60
– Cũng được. À, anh thông báo với làng cô nhi Hòa Bình giùm em chưa?
– Chưa anh nghĩ đâu cần vội dữ vậy. Em nên thay đổi quyết định. Em có một mình, số tiền đó cần cho em. Em còn phải lập gia đình, em hãy còn quá trẻ, tương lai còn phía trước.
– Ừ, có lẽ em sẽ suy nghĩ lại.
Vũ Hoàng mừng rỡ:
– Như vậy mới là quyết, định thông minh.
– Chúng ta đi ăn sáng đi.
Uyển Ngọc bước theo Vũ Hoàng. Hôm nay cô không giữ vẻ xa cách với anh nữa. Vũ Hoàng mừng thầm. Bé ngốc ạ, em đâu phải cứng cõi gì mà không cần có một người đàn ông bên em, bảo vệ em và cho em sự yêu thương.
Nhưng xe chưa kịp chuyển bánh, hai ba người rồi bốn năm người ào ra vây kín xe Vũ Hoàng. Vũ Hoàng nhăn nhó:
– Gì đây các bạn?
– Luật sư Vũ Hoàng! Có phải anh và nhà nữ tỉ phú Uyển Ngọc sẽ kết hôn?
Cô Uyển Ngọc, nghe nói để tìm tình yêu chân thật cô sẽ hiến hết số tiền thừa kế năm triệu USD cho làng cô nhi Hòa Bình?
Trước những câu hỏi tới tấp, Uyển Ngọc cười duyên dáng:
– Vâng, tôi tặng hết năm triệu USD đó cho làng cô nhi Hòa Bình.
– Cô đúng là mạnh thường quân. Xin cho chúng tôi được chụp ảnh cô.
– Vâng.
Vũ Hoàng nghiến răng thầm nguyền rủa. Vậy mà lúc nãy Uyển Ngọc nói với anh, cô sẽ suy nghĩ lại. Hiến hết năm triệu USD, cô ta còn cái gì để anh đeo đuổi hay quỵ lụy để cô chịu làm vợ anh?
Uyển Ngọc tươi như hoa, cô ôm bó hồng to của Vũ Hoàng đứng cho cánh nhà báo chụp ảnh cô. Phải mười lăm phút sau, đám ký giả mới chịu tan ra. Vũ Hoàng hết còn hứng thú để mời Uyển Ngọc đi ăn. Tuy nhiên anh ta còn cố vớt vát:
– Sao lúc nãy em bảo sẽ suy nghĩ lại?
– Em đã quyết định thì không muốn thay đổi. Em đã báo với văn phòng luật sư của anh rồi mà.
– Em đã báo?
– Vâng. Chậm lắm là ngày mai số tiền đó không còn là của em.
– Em điên rồi! Không ai ột số tiền kếch xù như thế.
– Thôi, em đói rồi, muốn đi ăn, không đưa em đi à?
– Anh vừa … nhớ có một cái hẹn, hay em đi ăn một mình đi nhé.
Nói như vậy xong, Vũ Hoàng hằn học quay xe lái, nổ máy phóng đi ngay, anh không cần giữ lịch sự với một kẻ điên và ngu ngốc nữa.
Uyển Ngọc mỉm cười nhìn theo, lòng cô nhẹ nhàng, cô không còn là nhà nữ tỉ phú trẻ nữa, mà cô sẽ là cô sống một cuộc đời bình thường, không ai nghĩ chuyện bắt cóc cô hay giết cô.
Đặt bó hoa hồng xuống bên vệ đường, Uyển Ngọc bước đi. Nắng đang lên, màu nắng nhẹ nhàng trong trẻo, phía trước dường như có Vinh đứng đợi. Tất cả chỉ còn là kỷ niệm, một kỷ niệm không dễ dàng quên.
Uyển Ngọc chạy bộ lúp xúp. Từ nay cô không phải sợ bị bắt cóc đòi tiền chuộc mà cô là con người bình thường. Một ngày mới đang lên, vầng hồng ló dạng phía trước, tiết trời dịu nhẹ.
Sau lưng Uyển Ngọc là con MiMi, nó chạy theo Uyển Ngọc, cái vòng lục lạc đeo cổ rủng lẻng tiếng leng keng nhỏ thành một âm thanh vui tai. Chợt nó hực sủa rồi quay ngược đầu lại không sủa nữa mà vẫy đuôi mừng rỡ.
– Gâu gâu …
Uyển Ngọc ngạc nhiên dừng lại, cô lên tiếng gọi con MiMi:
– MiMi! MiMi làm gì vậy hả.
Đằng kia, con MiMi chồm cả hai chân của nó lên người Vinh, nó lè lưỡi liếm lên mặt Vinh. Còn Vinh thì sung sướng ôm lấy nó mắng yêu.
– Gượm đã nào MiMi, mừng gì dữ vậy?
Uyển Ngọc ngây người ra nhìn. Không ngờ con MiMi của có mừng Vinh đến như vậy Vinh ôm nó lên tay, tiến đến trước mặt Uyển Ngọc:
– Chào em! Em cũng đì tập thể dục buổi sáng à.
– Anh trả con MiMi lại đây!
Uyển Ngọc ôm lại con MiMi, cô mắng nó:
– Mày hư lắm.