Bạn đang đọc Cô Dâu Tỷ Phú – Chương 36
– Anh quân tử quá hả, đi nhặt của thừa của thiên hạ.
Vinh đỏ mặt:
– Em ăn nói thận trọng một chút.
Rồi anh quay sang ba mẹ mình:
– Con quyết định cưới Ngọc, xin ba mẹ tán thành cho con.
– Chuyện tương lai của con, ba mẹ để con quyết định, ba mẹ là cố vấn thôi.
Vinh cảm động:
– Cám ơn ba.
Vinh vui mừng bay đến ngay với Uyển Ngọc.
– Ba mẹ đã cho phép chúng ta cưới nhau, em vui không.
Uyển Ngọc cười gật đầu:
– Em vui lắm.
Vinh ôm Uyển Ngọc vào lòng:
– Anh định làm một tiệc cưới đơn giản đãi ở nhà hàng, vì em không còn ai là người thân.
– Anh tính như thế nào cũng được mà. Em thì ngốc lắm.
– Cứ để anh lo.
Vinh mơ màng áp đầu Ngọc vào vai mình:
– Anh sẽ cho sửa nhà này lại và ở đây với em.
– Có phải Thanh Hương ghét em lắm hả anh?
– Nó vẫn thành kiến với em, nhưng đây là lỗi của Vũ Hoàng. Ngọc này, đám cưới em mặc áo trắng nghe, em mặc áo trắng trông em mới xinh.
– Vậy bây giờ em không xinh hả?
– Đâu có, em rất xinh. Anh đang mê em nè.
Uyển Ngọc phì cười:
– Vậy khi nào anh hết mê em?
– Không bao giờ, tới già tới chết cũng còn mê.
– Dẻo mồm quá đi.
– Dẻo mồm, em mới mê anh chứ.
– Ai mê anh hồi nào, người ta yêu anh thôi.
– Thì yêu rồi mơ. Cưng ơi, người ta mê nhau và yêu nhau là như thế. Ôm em trong vòng tay, anh cứ muốn hôn em hoài.
– Thôi đi, anh làm em ngộp thở muốn chết.
Uyển Ngọc nhoài người ra, Vinh ôm cô lại anh vờ trừng mắt:
– Đố em chạy trốn anh được.
– Em không chạy trốn nhưng em sẽ, dùng võ quật anh ngã đó.
– Ái chà! Đau lắm em ơi không thương, anh sao?
Vòng tay ôm cô, anh say đắm nhìn vào mắt cô:
– Thỏ Ngọc của anh, anh yêu em suốt đời.
Uyển Ngọc khép mắt lại khi gương mặt anh thật gần mặt cô, đôi môi mềm của anh tìm môi cô …
Chương 5
Anh Vinh hả?
Uyển Ngọc nở nụ cười tay kéo cánh cửa ra đón Vinh, song cô sầm mặt xuống vì là Vũ Hoàng, anh ta đưa tay giữ cánh cửa lại:
– Anh đến thăm em.
Uyển Ngọc lạnh nhạt:
– Anh đi đi! Tôi không muốn anh Vinh hay là Thanh Hương buồn tôi.
– Anh sẽ đi, nhưng sở dĩ anh tìm em là để nói cho em biết, anh yêu em.
Uyển Ngọc cười chế giễu:
– Cám ơn tình yêu của anh, nhưng tôi không cần.
– Em không cần vì em có Vinh. Anh biết, nhưng anh vẫn nói là anh yêu em.
– Anh muốn gì?