Cô Dâu Tỷ Phú

Chương 35


Bạn đang đọc Cô Dâu Tỷ Phú – Chương 35

– Dạ.
– Em vẫn đi học?
– Dạ.
– Bây giờ em ở đâu?
– Về nhà ngoại.
– Lên xe anh chở đi.
Uyển Ngọc ngoan ngoãn ngồi lên xe. Gặp lại anh, cô nghe lòng mình rung động bồi hồi. Nếu như hôm đó cô không nói với anh, hai người không buồn và xa cách như thế này, nhưng không nói ra thì khó chịu quá:
Chờ Uyển Ngọc đóng cửa xe lại, Vinh cho xe chạy đi. Anh tìm chỗ đậu rồi quay sang nhìn cô:
– Có lẽ em cho anh là một người hẹp hòi, nên đi mà chẳng để lại một lời cho anh?
– Em không dám. Chỉ tại … em không biết mình nói gì nữa.
– Em có muốn anh tha thứ cho em?
– Em đã làm gì đâu?
Nét mặt khờ khạo của cô làm Vinh vừa buồn vừa giận:
– Anh biết đòi hỏi sự trong trắng ở em dành cho anh, anh sẽ mất em. Anh yêu em thật sự Ngọc ạ. Mấy ngày qua em biết anh đau khổ như thế nào không?
Uyển Ngọc ấp úng:
– Chính em cũng buồn khi xa anh.
– Em có yêu anh không?
– Có.
– Còn với Vũ Hoàng?

– Không.
– Thật chứ?
– Thật.
– Anh tin em nói thật, anh tha thứ cho em. Chúng mình quên hết chuyện cũ nghen?
– Dạ.
– Có điều anh không hiểu, em bảo với Vũ Hoàng, nhưng lần đầu tiên anh hôn em, chừng như em không biết hôn là gì cả. Tại sao thế?
– Em không biết.
– Anh điên lên được với em, càng điên với em, anh càng yêu em.
– Anh hết giận em rồi hả?
– Nếu còn giận em, anh đã không đi tìm em. Mấy tuần nay anh nhớ em lắm.
– Em cũng nhớ anh.
Bốn tiếng “em cũng nhớ anh” khiến Vinh xúc động kỳ lạ, anh với tay kéo Uyển Ngọc vào lòng:
– Nhớ anh mà làm khổ anh như thế này sao?
– Em cũng đâu có muốn. Xưa nay em ghét chuyện gì cứ để trong lòng.
– Nhưng cũng có những sự thật không nên nói ra em hiểu không?
– Em hiểu rồi.
– Chưa có ai làm khổ anh như em vậy. Anh phải trừng phạt em mới được, cô bé ngốc của anh.
Vinh say đắm đi tìm môi người yêu, nụ hôn xóa tan tất cả những hờn giận đau khổ. Sau cơn mưa trời lại sáng.

Chờ ọi người ngồi hết vào bàn ăn, Vinh mới trịnh trọng nói:
– Ba mẹ! Con vẫn quyết định cưới em Ngọc.
Ông Thành nghiêm mặt:
– Con suy nghĩ kỹ chưa?
– Dạ rồi. Con không quan trọng chuyện Ngọc còn trong trắng hay không, điều quan trọng con và Ngọc yêu nhau và hạnh phúc là được.
Vừa nghe xong, Thanh Hương ngẩng phắt đầu lên, giọng cô giận dữ:
– Em phản đối! Một con người xấu xa không thể nào là chị dâu của em.
– Uyển Ngọc không xấu, cô ấy chỉ bị Vũ Hoàng lợi dụng.
– Lợi dụng? Không phải nó cũng thích mã đẹp trai của anh ấy sao. Ba, con phản đối?
Bà Thành xen vào:
– Con cũng nên suy nghĩ cho kỹ đi.
– Con đã suy nghĩ kỹ rồi mẹ. Con yêu Uyên Ngọc và con không thể thiếu cô ấy.
Thanh Hương hằn học:
– Anh đã yêu đến thành mù quáng ngu ngốc rồi.
Ông Thành nạt khẽ:
– Thanh Hương! Con không được hỗn!
Thanh Hương vùng,vằng đứng lên:
– Nhà này nếu có nó sẽ không có con. Con không bao giờ tha thứ cho tội nó cướp người yêu của con.
– Con chỉ biết kết tội Uyển Ngọc, sao con không kết tội Vũ Hoàng. Nếu yêu thương con thật lòng, nó phải biết chung thủy với con chứ.
– Chính Uyển Ngọc quyến rũ anh Hoàng. Làm bộ ngờ nghệch, nhưng lại là yêu tinh đó.
Vinh thấp giọng:
– Em chớ nên có thành kiến với Ngọc, cổ đâu được có cha mẹ dạy dỗ, còn bà ngoại quá già, Ngọc chỉ còn nơi nương tựa là chúng ta.
Thanh Hương mai m****:


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.