Bạn đang đọc Cô Dâu Thủy Thần: Chương 6
… 6 …
.
Một ánh chớp nhá lên kèm theo tiếng sấm xé toạc sự tĩnh lặng của nền trời trong xanh. Từng đàn chim xao xác bay lên từ phía rừng mai với đôi cánh chấp chới ánh nắng. Cơn mưa bất chợt kéo đến dù mặt trời vẫn rực rỡ chói chang. Cầu vòng lấp lánh sắc màu xuất hiện trong khoảnh khắc rồi tan biến cùng cơn mưa như chưa từng tồn tại. Vẻ lo lắng hiện rõ trên nét mặt mọi người. Không khí căng thẳng bao phủ khắp Thủy cung.
-Có chuyện gì vậy?
Chàng hỏi Điệp Tuyên đang lo lắng nhìn về hướng thư phòng.
-Thụy Hà Thần Nữ vừa gửi thư đến. Chắc lại là chuyện hôn nhân của Thủy thần.
Lát sau, ngài mang vẻ mặt lạnh như băng tuyết xuất hiện trên hành lang. Làn không khí giá buốt tỏa ra từ ngài đã xua tan cả ánh mặt trời. Những đám mây đen mù mịt cuồn cuộn loang rộng trên nền trời xanh thẳm thể hiện tâm trạng tồi tệ của chủ nhân Thủy cung. Những cơn gió mạnh gào thét giữa không trung từ bốn góc trời quét qua rừng bạch mai. Cơn mưa dông kéo đến như thác đổ. Màn nước trắng xóa phủ ngập không gian. Muôn ngàn cánh mai trắng mỏng manh tả tơi trong mưa gió.
-Tháng sau, chúng ta sẽ đón Lễ Hội Cúng Trăng với cha mẹ ta ở hồ Yên Ba. Các ngươi hãy chuẩn bị đi.
Nụ cười khinh mạn vẫn nở trên môi Thủy thần nhưng ánh mắt thấp thoáng nét cay đắng. Ngài bước ra ngoài rồi tan biến trong màu trắng hư ảo bất tận.
-Sao không cho người ta nghỉ ngơi gì hết vậy? Hoàng Lạc Thần Nữ mới rời khỏi có vài ngày thôi mà.
Điệp Tuyên thở dài chán ngán ngồi phịch xuống tấm nệm trên sàn gỗ. Chàng vẫn đăm đăm nhìn vào màn mưa cho đến khi Mạc Tần lên tiếng.
-Cậu không cần lo lắng đâu. Thủy thần vẫn thường như vậy khi có chuyện không vui. Cứ để ngài ấy yên tĩnh một mình…
-…
-Người cần quan tâm bây giờ là bản thân cậu đó.
-…
-Thụy Hà Thần Nữ bảo chúng ta đón Lễ Cúng Trăng cùng người chắc chắn là để kiểm tra con dâu tương lai rồi. Thông tin nhanh thế này là do Hoàng Lạc Thần Nữ chứ chẳng ai vào đây.
-…
-Lần này sẽ không dễ dàng đâu.
Anh nói vẻ am tường. Cô cũng gật đầu đồng ý.
Cơn mưa càng lúc càng nặng hạt. Vô vàn hạt nước nhỏ li ti bị gió thổi tạt vào hiên nhà. Tiếng thở dài hòa với tiếng mưa…
Lạnh…
Ngày hôm sau, cơn mưa vẫn chưa ngớt hạt. Không khí giá buốt u ám của mùa đông theo muôn vàn hạt mưa lạnh lẽo ngự trị Thủy cung. Tiếng mưa đổ rào rào trên mái ngói lưu ly, trên mặt nước hồ sen, trên những cành bạch mai khẳng khiu tơi tả… tạo thành một bản hòa ca tang thương phần nào khuấy động sự tĩnh lặng, trầm mặc và u tịch của không gian. Khiết Thảo từ sáng đã ngồi trong Tàng Thư Các với những cuộn giấy cổ về dược học ghi chi chít chữ Khoa Đẩu nhưng đầu óc chàng lại lang thang với cơn mưa ngoài trời. Bao nhiêu lần chàng cầm cây viết bằng ống trúc với ngòi nhọn đã thấm mực là bấy nhiêu lần một tờ giấy Mật Hương bị phí hoài. Chàng gõ gõ những ngón tay lên bàn gỗ nhìn dòng nước mưa trong vắt đổ từ mái ngói xuống mặt hồ ngoài cửa sổ.
-Thật là… không thể tập trung được.
Chàng đứng bật dậy vẻ khó chịu đi tìm Điệp Tuyên. Chàng gặp cô đang vô tư cười đùa với những cung nữ trong bếp.
-Mọi người có thể lấy cho tôi một bình rượu, một cây sáo và cái gì che mưa được không?
-Anh cần những thứ đó để làm gì?
Cô ngạc nhiên nhìn chàng. Vẻ mặt chàng bình thản nhưng có chút gay gắt trong giọng nói.
-Tôi hy vọng có thể làm cho cơn mưa này ngừng lại. Tiếng mưa làm tôi không thể tập trung đọc sách được.
-À…
Điệp Tuyên kéo dài giọng vẻ hiểu biết rồi nhanh chóng làm theo. Cô thì thầm một mình khi nhìn chàng đi về phía rừng mai dưới màn mưa trắng xóa.
-Có vẻ như chuyện Mạc Tần nói là sự thật…
Chàng bước vào Mai Trà Đình khi ngài đang ngồi trầm tư bên bếp lửa. Bộ trang phục trắng bạc của ngài lấp lánh như phủ một lớp dạ quang. Không gian ảm đạm rét buốt ngày mưa và vẻ mặt lạnh băng không cảm xúc của Thủy thần làm ngọn lửa nhỏ bé hiu hắt trở thành thứ duy nhất ấm áp. Chàng đặt bình rượu cạnh bếp rồi ngồi xuống. Ánh mắt ngài vẫn vô định dán chặt vào điệu nhảy kỳ lạ của ngọn lửa theo làn gió lạnh như kẻ vừa đến không tồn tại.
Thời gian ngưng đọng trong những hạt mưa rơi rào rạt ngoài thềm.
Tiếng mưa hòa với chất giọng trầm nhẹ không biểu cảm.
-Trời đã mưa gần hai ngày rồi.
-…
-Mọi vật cần mưa để duy trì cuộc sống, nhưng mưa quá nhiều cũng không phải là điều hay. Ví dụ như cây cỏ, thiếu nước chúng sẽ chết, nhưng quá nhiều nước chúng sẽ bị ngập úng và cũng chết.
Chàng vừa nói vừa cắm cần vào bình rượu mặc kệ cái liếc nhìn khó chịu của ngài.
-Thứ gì cũng có giới hạn của nó.
-…
-Tình yêu cũng không ngoại lệ.
Câu nói thốt ra bình thản đến hờ hững. Chàng bắt đầu uống rượu, không quan tâm đến những sợi nước rất mảnh ánh lên màu lửa đỏ đang lơ lửng xung quanh như lời đe dọa. Bình rượu vơi dần trong thinh lặng. Chàng đổ thêm một sừng nước suối vào bình rồi rút cây sáo giắt nơi thắt lưng ra thổi.
Hơi rượu làm tiếng sáo thêm bay bổng du dương.
Khúc nhạc lúc tha thiết u sầu, lúc thâm trầm cay đắng, lúc nhẹ nhàng như lời thở than, lúc ai oán như tiếng hờn trách, lúc lại bi ai như những giọt nước mắt đang rơi… Nhưng tiếng sáo thần kỳ bị âm thanh hỗn tạp của gió táp mưa sa làm cho gẫy vỡ đứt đoạn.
-Ngươi đến đây làm gì? Đừng nói với ta chỉ để uống rượu và thổi sáo.
Ngài hỏi khi tiếng sáo đã ngừng, chỉ còn tiếng mưa đơn độc phủ ngợp không gian.
Chàng im lặng nhìn ngài một lúc rồi lại thổi sáo.
Từng giọt âm thanh rơi vào không gian, thấm vào tâm hồn…
Nỗi tức giận đang dâng lên trong người nhưng ngài không thể ngăn tiếng sáo. Khúc nhạc như có sức mạnh vô hình mê hoặc người nghe. Ngài bất lực để tâm hồn bị tiếng sáo cuốn đi, vô thức cảm nhận nỗi lòng người thổi sáo. Những tâm sự không ai thấu hiểu, không thể tỏ bày…
Những tâm sự của chính ngài… nhưng lại không phải là ngài…
Tiếng mưa ngoài thềm vơi dần.
-Nhìn mưa tôi lại nhớ đến mẹ, đến Khiết Dược và người đó. Bởi vì những giọt mưa này mà tôi phải rời xa gia đình và người mình yêu thương.
Chàng nói với giọng ngà ngà say.
-Khi đến đây, những thứ tôi có là chiếc vòng tay của mẹ, chiếc túi thơm đựng trầu của khiết Dược và… nỗi nhớ về một cây sáo.
-…
-Cây sáo đang nằm đâu đó trong lòng hồ Tĩnh Dạ. Cây sáo mà chính tay cậu ấy chạm khắc cho tôi. Cây sáo kỷ niệm về tình yêu đơn phương vô vọng của tôi.
Chàng bật cười nhìn ngài qua ngọn lửa bập bùng trên bếp. Khi ánh mắt hai người chạm nhau, thời gian như ngưng đọng lại. Vẻ đẹp thuần khiết và trong sáng của chàng trở nên mong lung qua bóng lửa liêu xiêu nhảy múa. Lần đầu tiên từ khi đến Thủy cung, vẻ đẹp bình thản và đôi mắt tĩnh lặng thấp thoáng nét buồn thảm nao lòng. Ngài nhìn chàng rất lâu. Toàn bộ tâm trí như bị hút vào đôi mắt nâu trầm trong như thủy tinh đang phản chiếu ánh lửa, cảm nhận sâu sắc nỗi đau đọng trong đáy mắt. Ngài bất giác muốn chạm vào chàng…
Chạm vào quá khứ của chính ngài… nhưng lại không phải là ngài…
-Chuyện tôi yêu một người con trai làm ngài ngạc nhiên sao?
-…
-Tôi không những yêu một người con trai mà cậu ấy còn là em rễ của tôi nữa.
-…
-Hàn An.
Tiếng sáo lại dìu dặt vang lên giữa không gian tĩnh lặng.
Mưa đã ngừng rơi từ khi nào. Từng giọt nước đọng trên mái ngói tí tách thả mình xuống nền đá rắn lạnh lát dưới mặt đất cỏ mọc xanh rì. Những mảnh vỡ li ti của giọt nước bắn tung xòe rộng như một đóa hoa mong manh trong khoảnh khắc.
Những cành bạch mai rũ nước rào rào sau cơn mưa dông.
Muôn vàn cánh hoa đẫm nước lả tả rơi.
.
.Giấy Mật Hương
Giai thoại thứ nhất được kể trong sách Nam Phương Thảo Mộc Trạng của Kê Hàm, soạn năm 304: “ Mật hương chỉ làm bằng vỏ và lá của thứ cây có mùi mật. Giấy màu nâu. Nó có những vân hình trứng cá. Giấy rất thơm, bền và mềm. Khi thấm mực nó không bị mủn. Năm Thái Khang thứ 5 (đời Tấn, năm 284) sứ bộ La Mã dâng đến 30.000 tờ. Hoàng đế ban cho Đỗ Dự là Bình Nam tướng quân và Đan Dương hầu 10.000 tờ để viết Xuân thu thích lệ và Kinh truyện tập giải dâng lên vua. Nhưng Đỗ dự chết trước khi giấy được gởi đến. Theo chỉ dụ, giấy đó được ban cho gia đình.”
Lễ vật của sứ bộ và nhà buôn La Mã đem đến không phải xuất xứ từ đế quốc La Mã mà đến từ bán đảo Đông Dương ( Hậu Hán thư nói rõ, phái bộ đến từ Nhật Nam, tức là Việt Nam khi bị nhà Hán chiếm và chia tách thành Giao Chỉ, Cửu Chân, Nhật Nam). Tên gọi cây mật hương đó là để chỉ cây Aquilaire Agalloche (tên tiếng Pháp), mà người ta vẫn thường sử dụng cả vỏ cây. Bản thảo cương mục của Lý Thời Trân (1518_1593) gọi cây này là cây Trầm Hương, được biết nó có mọc ở Việt Nam và Ấn Độ .