Bạn đang đọc Cô Dâu Thủy Thần: Chương 17
… 17 …
.
Điệp Tuyên thẩn thờ ngồi bệt trên sàn, gương mặt khả ái hiện rõ nét bàng hoàng, toàn thân đông cứng nhuộm sương đêm lạnh giá, nỗi đau trong lòng kết thành dòng lệ khô hằn lên má. Trên tay cô là chiếc túi thơm đựng trầu, cây sáo gỗ trầm hương vào chiếc hộp đồng cẩn ngọc mà Khiết Thảo trao lại làm kỷ niệm trước lúc rời đi. Vở tuồng ngỡ đâu thành công mỹ mãn không ngờ chỉ là thuận lợi hão huyền. Thụy Hà Thần Nữ vẫn đáng sợ như bao lần gặp gỡ, vẫn thích xem kẻ khác diễn tuồng đến lúc hạ màn. Khi nhìn vẻ hài lòng mãn nguyện trên gương mặt bà chẳng ai có thể cảnh giác hoài nghi. Nhưng sự việc tốt xấu khó lường, suy nghĩ thần linh càng khó đoán biết. Lần này thần nữ không rộng lượng tha thứ bỏ qua, không cho chàng cơ hội sống sót như những kẻ khác mà Thủy thần từng lựa chọn.
Bởi vì Thủy thần đã thật lòng yêu thương Khiết Thảo.
Hoa trắng mỏng manh bay tan tác ngoài trời. Những cánh hoa tinh khiết bị vùi dập tả tơi bởi mưa sa gió táp.
-Điệp Tuyên. Khiết Thảo đâu?
Tiếng nói trầm lạnh đầy uy quyền âm vang trước mặt. Cô ngẩng lên nhìn ngài, đôi mắt đông đầy phẫn uất bi thương, chỉ có thể lắp bắp mấy tiếng.
-Bị bắt đi rồi.
-Lặp lại.
Thủy thần không quát tháo, mệnh lệnh chỉ đủ nghe nhưng âm sắc lạnh băng, lạnh đến thấu xương xuyên cốt.
-Dạ thưa…
Điệp Tuyên sợ hãi quỳ sụp khấu đầu. Những giọt nước mắt vô thức lăn dài trên má cô.
-Khiết Thảo bị người của Thụy Hà Thần Nữ bắt tối qua, ngay sau khi ngài và Mạc Tần đi kinh lý vùng sông hồ phía Nam Thang Tuyền.
-…
-Đây là kỷ vật mà Khiết Thảo trao lại cho ngài.
Điệp Tuyên run rẩy dâng lên chiếc hộp đồng cẩn ngọc. Thủy thần cầm lấy không nói thêm gì. Cơn cuồng nộ kinh hoàng kiềm giữ dưới vẻ mặt thâm trầm băng lãnh. Vóc dáng cô liêu nhanh chóng mất hút trong bóng tối âm u.
Gió cuồng bạo quét qua rừng mai. Mây nặng nề vần vũ khắp trời. Tiếng chim kêu xao xác thảm thiết. Mưa như thác phủ khắp Thủy cung.
Khung cảnh tang tốc thê lương chỉ trong chớp mắt.
Ngài đứng lặng giữa khuê phòng trống trải. Bếp lửa bùng cháy dữ dội không ngăn được giá lạnh tịch liêu. Chiếc hộp đồng trên tay ngài mở tung phản chiếu ánh lửa sáng ngời tựa nụ cười mỉa mai giễu cợt. Từng câu chữ Khoa Đẩu trên lá thư được viết cẩn thận cũng đang ngạo nghễ trêu ngươi. Và cả hai chiếc vòng tay lấp lánh sắc bạc sắc đồng… Thủy thần bật cười ném thẳng tất cả vào bếp lửa. Chúng nhanh chóng chìm trong màu đỏ huy hoàng. Đóa hoa lửa được gió nâng đỡ cuồn cuộn dâng cao càng kiêu sa lộng lẫy. Ngài siết chặt nắm tay đấm mạnh vào vách gỗ. Tiếng ván gẫy răng rắc kéo tràn dài. Đôi môi cắn chặt bật máu. Mùi máu tanh quấn vào vị giác như cơn đau cào xé lòng ngực.
-Ngươi nghĩ rằng ta sẽ quên ngươi sao… Ngươi nghĩ ta sẽ sống hạnh phúc nếu không có ngươi sao… Ngươi nghĩ im lặng hy sinh là điều tốt sao…
Thanh âm lạnh lùng hòa trong tiếng gió tiếng mưa bội phần cay đắng.
-Khiết Thảo… ta nhất định sẽ bắt ngươi trả giá vì rời bỏ ta.
-…
-Khiết Thảo… ngươi là đồ ngốc.
Ngài vung tay để ngọn lửa tràn khắp khuê phòng. Những lưỡi lửa theo gió mạnh lập tức liếm quanh nội thất. Tất cả những thứ mang hình bóng chàng ở Thủy cung nhanh chóng cháy thành tro tàn. Ngài mỉm cười lạnh nhạt trước khói lửa nhảy múa điên cuồng, nhưng nụ cười vô hồn đau đớn xót xa. Ánh mắt tối sầm lướt quanh phòng rồi dừng lại chỗ bếp lửa. Nơi chiếc vòng bạc đính ước đang tan chảy dưới sức nóng bạo tàn cùng chiếc vòng đồng chàng tặng lại làm kỷ niệm. Ngài không nhìn rõ chúng, chỉ thấy màu kim loại sóng sánh đỏ rực.
Những hình ảnh đột ngột lướt qua tâm trí ngài.
Là gương mặt thuần khiết băng thanh cùng nụ cười an nhiên thanh thản… Là hàng mi rướm lệ long lanh trong rừng mai trắng xóa bạt ngàn… Là cánh tay mềm mại đeo chiếc vòng bạc lấp lánh siết chặt tay ngài…
Thủy thần tiến một bước. Ngọn lửa vẫn gào thét điên cuồng. Ngài lại tiến mấy bước. Tấm áo choàng trắng bạc lay động ngăn dòng khí nóng, ngăn khói lửa mịt mù. Ngài bất giác khựng lại. Giữa biển lửa là khói cầu nước bảo vệ hai chiếc vòng vàng rực rỡ kim quang chạm khắc Long Phụng vô cùng tinh xảo. Ngài đưa tay nhặt hai chiếc vòng ngắm nhìn thật kỹ. Đôi mày kiếm khẽ chau trong khoảnh khắc. Nước đột ngột đổ xuống khuê phòng. Lửa tàn tro lạnh, bốn bề hiu quạnh tịch liêu. Bóng dáng thủy thần cũng tan theo làn khói.
Mưa vẫn không ngừng rơi. Mưa vẫn trong suốt như nước mắt.
-Mẹ đã làm gì Khiết Thảo?
Thanh âm trầm trầm chậm rãi toát lên sát khí nhưng gương mặt ngài vẫn lạnh lùng vô cảm. Thần nữ lướt ánh nhìn sắc sảo khắp người ngài, nụ cười hiền hòa thư thả nở trên môi.
-Mẹ chỉ làm điều cần phải làm.
-…
-Con hãy ngồi xuống đi.
Thụy Hà Thần Nữ nhàn nhã rót một chén trà. Thủy Trúc Đình vẫn bình yên thanh tịnh với gió thổi lá rơi, mây nước nhạt nhòa.
-Con cầu xin mẹ trả Khiết Thảo cho con.
Ngài quỳ trên tấm nệm đối diện bà, nhìn thẳng vào đôi mắt nâu thăm thẳm. Thời gian đọng lại trong những làn khói mỏng hương sen.
-Con cầu xin mẹ cũng vô ích. Cha con đã quyết định rồi.
-…
-…
-Trưởng bối các người thật quá đáng.
Thanh âm giận dữ kiềm nén đến cực độ. Bộ tách trà đồng loạt vỡ nát. Nước đổ loang loáng trên nền gỗ. Thụy Hà Thần Nữ cười nhẹ vẫy tay. Thủy Trúc Đình lại gọn gàng ngăn nắp. Những mảnh gốm sứ lại nguyên vẹn như mới.
-Mẹ có một tin vui cho con.
-…
-Chuyện đính ước của con mấy ngàn năm trước đã hủy bỏ. Hôn nhân đại sự của con cha mẹ cũng không can thiệp nữa.
-…
-Con được tự do.
Thủy thần bật cười. Tiếng cười giễu cợt cay đắng hòa trong gió lộng.
-Mẹ buông tay khi thứ này đã xuất hiện sao?
-…
-Thật ra mọi chuyện là thế nào?
Ngài đặt hai chiếc vòng vàng lên bàn. Một thoáng kinh ngạc lướt qua đôi mắt bà nhưng tan biến rất nhanh. Bà lại nhàn nhã nâng chén trà. Mặt nước óng ánh sắc vàng lay động. Vài giọt đánh lách tách lên bàn trúc.
-Bây giờ con hỏi chẳng phải là quá muộn sao?
-…
-Khi con hơn hai ngàn tuổi, nghe tới chuyện đính ước đã đùng đùng nổi giận bỏ đi, còn dọa sẽ giết chết thần nữ kia nếu biết là ai. Tính khí của con như vậy mẹ làm sao có thể nói nàng ta là con cháu của dược sư Thạch Diệp.
-…
-Gần ngàn năm sau mẹ nhắc lại chuyện này, con vẫn ngang ngược phản đối. Con bảo sẽ tự tìm cô dâu ình rồi dựng lên hết vở tuồng này đến vở tuồng khác. Mẹ xem mãi cũng rất nhàm chán nên mới ra điều kiện một năm.
-…
-Cuối cùng, con vẫn chọn người của dòng tộc Thạch Diệp nhưng đáng tiếc lại là Khiết Thảo mà không phải Khiết Dược.
Ngài sửng người nhìn bà, cảm giác như bị giáng một trăm đòn sấm sét của Tứ Pháp. Thần nữ vẫn mỉm cười hiền hòa, từ tốn buông từng lời nói.
-Con ngạc nhiên vì mẹ chọn phàm nữ chứ không phải thần nữ?
-…
-Thật ra việc đó không hề quan trọng. Bởi vì Thạch Diệp kết hôn với Tử thần Quân Vũ nên con cháu của nàng ở Nhân gian đều mang chút huyết thống thần linh. Nếu kẻ đó có khả năng y dược thì chuyện tu luyện để trở thành thần tiên là điều chẳng quá khó khăn.
-…
-Nhưng đáng tiếc… đáng tiếc…
Bà buông tiếng thở dài cảm thán rồi nhẹ nhàng cầm lấy tay ngài, dịu dàng vỗ về an ủi.
-Mẹ đã xin Dược Quân một viên Vong Niệm Đan. Con uống vào rồi ngủ một giấc, khi tỉnh dậy mọi chuyện sẽ tan theo mây khói. Con sẽ quên hết, không lưu luyến, không vướng bận.
-…
-Mẹ không muốn con…
-Con tự quyết định cuộc sống của mình.
Ngài trầm giọng ngắt lời bà, thuận tay nhặt lại hai chiếc vòng.
-Mẹ hãy cho con biết Khiết Thảo ở đâu?
-Mẹ không thể.
-Vậy con sẽ tự tìm.
-Mẹ cấm con.
Hai ánh nhìn xoáy thẳng vào nhau trong khoảnh khắc. Ngài im lặng cúi chào, lạnh lùng quay lưng. Bóng dáng cô độc uy nghiêm tan nhanh vào sương khói.
Nụ cười bí ẩn nở trên môi vị thần nữ cao nhã yêu kiều.
Trời trong xanh bỗng chuyển mây xám ngắt nặng nề.