Bạn đang đọc Cô Dâu Thủy Thần: Chương 14
… 14 …
.
Hình ảnh những chiếc đèn lồng đã tan hẳn vào đêm. Mọi người lần lượt rời bước để lại sự trống trải tịch liêu cho sóng nước xô bờ. Ngài bất ngờ nắm lấy tay chàng giữa không gian tĩnh lặng sương đêm. Thanh âm dịu dàng tan nhanh vào gió.
-Đi với ta.
Chàng không hỏi thêm âm thầm bước theo ngài. Hai dáng người song hành băng qua sương bạc nhuộm đầy ánh trăng, kéo bóng ảnh liêu xiêu đan cài trên nền đá trắng xanh lạnh lẽo. Đường hầm xuyên vào lòng núi lấp lánh lân tinh lại đính những viên dạ minh châu dịu dàng tỏa sáng, mơ hồ đưa bước chân lữ khách vào cõi thiên thai. Ngài vén tấm rèm dây leo điểm những đóa hoa dại li ti nở muộn đọng đầy sương khuya để chàng bước ra ngoài. Mặt hồ Yên Ba phẳng lặng mênh mông tràn ngập ánh trăng hư ảo, trải ra bất tận kết nối đường chân trời không một thạch đảo nào án ngữ. Từng cơn gió khẽ lay màn sương mỏng manh mờ nhạt làm làn nước cũng gợn sóng lăn tăn. Trên nền trời thăm thẳm bao la như dải lụa huyền lấp lánh sao rơi, hiện lên Ngân Hà vạn dặm chia cách Ngưu Lang Chức Nữ.
-Ngươi muốn sang đó bằng cách nào?
Ngài cười nhẹ nhìn chàng, cánh tay chỉ hướng thủy đình ẩn hiện phía xa xa nằm lẻ loi trong màn sương mờ không cầu nối, chỉ có chiếc thuyền gỗ đơn sơ nhỏ bé bập bềnh trên bến.
-Ngài còn cách nào khác ngoài chiếc thuyền kia sao?
Chàng thành thật hỏi. Ngài bật cười.
-Còn có ta.
-…
-Ngươi có muốn thử không?
Ngài trầm giọng thì thầm, siết chặt hơn bàn tay mảnh khảnh đang nằm trong tay mình. Chàng thoáng lưỡng lự rồi gật đầu bỏ qua mọi suy tính.
-Được.
-…
-Tôi đi với ngài.
Nụ cười băng thanh thuần khiết trên môi chàng tuyệt mỹ như những đóa bạch mai ngậm sương đêm, khẽ lay trên cành dưới ánh bình minh toàn bích. Ngài bất giác ngẩn ngơ một khắc rồi vòng tay ôm lấy chàng tung người lên không. Chàng giật mình níu chặt vai ngài, một thoáng bối rối lướt qua gương mặt. Thủy thần khẽ cười bay qua làn nước thật nhẹ nhàng. Từng chỗ chạm của mũi chân lên mặt hồ phẳng lặng mờ sương chỉ như chiếc lông vũ rơi trên thủy gương không gợn sóng. Mái tóc cả hai nhẹ vờn trong gió tựa tơ huyền lấp lánh bóng trăng. Màu trắng bạc lộng lẫy của xiêm y rung rinh đùa nước vương đầy ánh nguyệt.
Chàng lặng lẽ ngắm nhìn gương mặt khinh mạn kề sát bên mình nghe trái tim đập loạn. Ngài chạm chân lên thềm đá thủy đình nhưng ánh mắt vòng tay vẫn không chút buông lơi.
Thời gian ngưng đọng trong tĩnh lặng bình yên.
Không gian hòa nhịp trong hơi thở ấm nồng.
Ngài chậm rãi đưa tay vuốt nhẹ gương mặt chàng, từng đường nét được nâng niu trìu mến. Những ngón tay ngập ngừng miết lên làn môi mềm, giữ chặt chiếc cằm thanh tú ngẩng lên. Thời điểm này, đôi mắt thường băng lãnh lạnh lùng lại chất chứa cảm giác yêu thương dịu dàng, tĩnh lặng như biển đêm mà cũng dữ dội như biển đêm, nhưng tận sâu trong đó lại nhuộm nét ưu phiền bất yên. Đôi hàng mi dày rợp đen huyền hơi hạ xuống, gương mặt ngài cúi thấp hơn một chút. Tất cả thanh âm, tất cả nhân ảnh dường như không hiện hữu trên thế gian trong khoảnh khắc hai làn môi khẽ chạm.
Chàng gục đầu lên vai ngài vội vàng tránh né. Câu nói đứt đoạn không tròn trong hơi thở rối loạn hoang mang.
-Thụy Hà thần nữ… từ sau lễ tế… không thấy…
-…
-…
-Vì cha không thể về nên mẹ đã đến Ngũ Lĩnh Sơn.
Ngài bật cười đáp lời, nhẹ đẩy chàng ra, nắm tay kéo vào thủy đình.
-Đêm nay, ngươi uống rượu với ta.
Chàng nhìn chiếc bàn bày mấy đĩa thức ăn bánh quả cùng một bình rượu và vò nước suối để hòa, thanh thản ngồi xuống không nói gì, thần thái cũng dần trấn tĩnh lại. Thủy thần ngồi trên nệm tựa vào thân cột, im lặng quan sát từng hành động cử chỉ cũng như sắc diện thiếu tự nhiên của chàng, dưới ánh sáng lung linh kỳ ảo tỏa rạng từ những viên dạ minh châu. Ngài không cười không nói, nét suy tư ẩn sau nhãn khí lạnh lùng lại thêm phần khó đoán khó dò. Tâm can chàng bất giác lại rối loạn không yên dưới ánh nhìn hàm chứa nhiều bất định.
Từng làn gió nhẹ đùa với hơi sương. Từng làn sóng khẽ lay ánh trăng vàng.
Ngài đưa tay cắm cần rượu, uống một ngụm rồi đẩy đến cho chàng.
-Đây là rượu Bạch Mai do chính tay Mộc Thảo Dược Quân cất ủ. Ông ấy với cha ta có chút giao tình nên đã mang tặng vào dịp Tết Nguyên Đán vừa rồi.
-…
-Loại tiên tửu này không phải ai cũng có cơ hội thử qua.
Ngài nhướng mày khẽ cười, nụ cười lại thêm chút thách thức dường như đọc được những suy nghĩ trong đầu chàng. Khiết Thảo bất đắc dĩ mỉm cười đáp lại, đưa tay nâng cần rượu. Hương rượu đạm nhã tràn ngập hương hoa mai trắng nhẹ nhàng vương vấn không rời trên đầu lưỡi bờ môi, vừa uống vào thì cay nóng nhưng tư vị đọng lại vô cùng thanh dịu ngọt ngào. Loại rượu được cất ủ từ chính tay vị Thượng cổ thần y thuật inh, pháp lực vô hạn thì không thể tầm thường thấp kém. Nhiều sử sách trong Tàng Thư Các của Thủy cung hồ Tĩnh Dạ cho chàng biết ông ấy sống ẩn dật trên hòn đảo chín dặm hoa mai trắng xóa bạt ngàn cả xuân hạ thu đông thuộc Thủy giới. Tổ Sư Dược Học được người phàm tôn vinh ngưỡng vọng cũng là đệ tử của ông ấy.
-Đây là loại rượu ngon nhất mà tôi từng uống.
-Vậy thì hãy uống thêm đi.
Ngài đặt lên chiếc đĩa trống trên bàn mấy quả lệ chi đã bốc vỏ. Thịt quả trong ngần tỏa hương ngọt ngào thơm ngát.
-Ngài thích ăn lệ chi sao?
-Không phải ngươi là người thích ăn lệ chi sao?
Chàng im lặng khẽ cười cúi mặt uống thêm vài ngụm rượu. Mấy ngày sống nơi đây, chàng đều phải dùng bữa cùng ngài, món tráng miệng chàng chọn bao giờ cũng chỉ là lệ chi mặc dù trên bàn có rất nhiều hoa quả khác nhau. Chàng uống đến ngụm rượu thứ năm thì thần trí bắt đầu lâng lâng mơ màng như chìm vào cõi mộng. Chàng vội tựa người vào những chắn song bằng ngọc thạch của thủy đình, gương mặt không định hiện lên nét mệt mỏi.
-Tửu lượng của ngươi thật là kém.
Ngài bước đến ngồi cạnh chàng, kéo chàng dựa vào người mình đồng thời choàng tấm áo trắng bạc lên người cả hai ngăn sương khuya gió lạnh. Chàng nhắm mắt thiếp ngủ, toàn thân thả lỏng thư giản chờ hơi rượu vơi bớt.
Ánh trăng huyền ảo dịu dàng soi bóng hai người.
-Ngươi hãy thổi sáo cho ta nghe.
Ngài lên tiếng khi người bên cạnh đã dần tỉnh, vẫn là cách nói mệnh lệnh thường ngày nhưng chất giọng lại rất dịu dàng hòa nhã. Chàng khẽ cười không mở mắt.
-Tôi không đem theo cây sáo nào cả.
-Nhưng ta thì có.
Ngài đặt cây sáo trúc kỷ niệm vào tay chàng. Khiết Thảo lại nở nụ cười bình yên thanh thản không từ chối. Chàng ngồi thẳng dậy chỉnh trang đầu tóc y phục rồi bắt đầu khúc nhạc. Tiếng sáo nhẹ nhàng hòa theo làn gió đùa trên mặt sóng, trải ra mênh mang bất tận rồi mất hút trên những tần không trong đêm hoang liêu cô tịch. Tiếng sáo lúc êm ái du dương như tình yêu thăng hoa bay bổng, lúc réo rắt thê lương như oán hận khắc cốt ghi tâm. Dưới ánh trăng cùng màn sương mờ mờ hư ảo, khúc nhạc thâm trầm tựa tâm tình người thổi sáo, lại tựa lời cảm thông thấu hiểu của kẻ đồng cảnh lúc tàn canh. Thanh âm cuối cùng nhẹ như lệ rơi tan hẳn vào đêm hiu quạnh nhưng tâm tình vẫn đọng lại dư âm.
Ngài trầm ngâm không nói lời nào, kéo cần rượu uống một hơi dài lại thêm vài sừng nước suối, một lúc lâu mới lạnh nhạt nhếch môi.
-Khi ngươi say chỉ thổi khúc sáo này, cũng là khúc sáo lần đầu tiên ta nghe.
-…
-Ngươi vẫn còn yêu Hàn An.
Lời nói nhẹ tênh chẳng rõ câu hỏi hay khẳng định. Chàng im lặng nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm của ngài, bất giác lại nở nụ cười rạng rỡ như ánh nắng, huyền dịu như ánh trăng. Chất giọng nhẹ nhàng bình thản cất lên chậm rãi.
-Khúc sáo này gắn với một chuyện tình bi thảm của người phàm.
-…
-Truyền thuyết kể rằng khúc sáo đã được Trương Chi thổi trên dòng Tiêu Tương vào những đêm trăng sáng rồi vô tình Mỵ Nương nghe được mà mang bệnh tương tư. Hùng Vương vì thương yêu con gái đã ban lệnh tìm kiếm người thổi sáo. Mộng đẹp của Mỵ Nương tan vỡ khi nhìn thấy hình dạng xấu xí của Trương Chi, nhưng thật trớ trêu khi chàng lại đem lòng yêu nàng đến mang bệnh chết đi. Trái tim chàng hóa thành viên hồng ngọc như tình yêu chân thật ghi tâm. Giọt nước mắt hối tiếc muộn màng của Mỵ Nương rơi vào hình ảnh Trương Chi trên làn nước làm vỡ tan tách trà làm bằng trái tim chàng trai xấu số. Và từ đó khúc sáo mang một lời nguyền giống như cái tên của nó.
-…
-Trường Hận Tương Tư.
-…
-Kẻ thổi sáo, người nghe sáo… vừa yêu, vừa hận.
Chàng kể xong tựa vào vai ngài nhắm mắt lại. Hơi thở nhẹ đều tan vào hư không tĩnh lặng.
-Tôi với Hàn An chỉ là bằng hữu thâm giao.
-…
-…
-Ta biết.
Chàng khẽ cười chìm dần vào giấc ngủ. Ngài chậm rãi đưa tay luồn vào suối tóc óng mượt của chàng vuốt thật dịu dàng đầy nâng niu trân quý.
Gió vẫn thổi. Sương vẫn rơi.
Nước vẫn lay. Trăng vẫn sáng.