Bạn đang đọc Cô Dâu Thủy Thần: Chương 10
… 10 …
.
Không khí sớm cuối thu se lạnh. Cảnh vật nhạt nhòa mờ ảo trong sương đang dần hiện rõ cùng ánh bình minh thấp thoáng phía trời đông. Khiết Thảo nhẹ nhàng trở dậy, cố gắng không gây tiếng động mạnh đánh thức người nằm cạnh đang say giấc. Chàng khẽ cười khi nhìn vẻ mặt hiền hòa, bình yên của ngài. Chàng nhẹ nhàng kéo chăn đắp lại cho ngài. Trong khoảnh khắc, chàng bất giác muốn chạm vào gương mặt ngài, chạm vào mái tóc ngài… Bàn tay đưa ra rồi ngập ngừng dừng lại giữa không trung… Chàng phì cười. Nụ cười hòa tiếng thở dài thật khẽ. Bàn tay thu lại vuốt ngược làn tóc phủ lòa xòa trên gương mặt thuần khiết băng thanh thoáng nét buồn bã trong đáy mắt.
Chàng đến bên máng nước bằng thân tre dẫn từ những con thác, để dòng nước trong ngần lạnh buốt vuốt ve làn da, để cảm giác tỉnh táo thư thái tràn ngập trong người. Vang trong không gian yên bình là tiếng nước róc rách, tiếng gió rì rào, tiếng chim ríu rít… thanh âm hòa vào nhau tạo giai điệu vui tươi chào ngày mới. Chàng ngồi trước chiếc gương đồng, bắt đầu hóa trang theo cách mà Điệp Tuyên đã dạy. Từng lọn tóc được quấn lại, từng cái trâm được cài lên, từng chiếc vòng được mang vào… màu bạc lung linh, lấp lánh. Chàng thoa lên mặt và cổ loại phấn đặc biệt mà Điệp Tuyên đưa. Nó có thể làm vô hình những đường nét góc cạnh, làm biến mất những khiếm khuyết. Nhưng chỉ cần nơi thoa phấn chạm vào nước nóng mọi thứ sẽ lại như cũ. Chàng hóa trang xong, nhìn mình trong gương hồi lâu rồi nhìn ngài…
Ngoài thềm, những chiếc lá tre mảnh mai lả tả rơi.
Những chiếc lá héo khô tàn úa rơi về cội rất an nhàn thanh thản.
Chàng đứng trên thảm cỏ xanh mượt đọng đầy hơi sương, ngắm nhìn mọi vật dần thức tỉnh trong buổi sớm mai yên ả. Vầng dương nơi chân trời phía đông qua tấm màn sương mờ ảo như một lòng đỏ trứng khổng lồ nổi lên từ lòng hồ Yên Ba, ban đầu chỉ là hình bán nguyệt rồi dần tròn vành vạnh. Nắng mai vàng óng xuyên qua khoảng trống giữa những núi đá vôi đan cài tạo thành nhiều luồng sáng lớn. Chúng vô cùng ấm áp, rực rỡ. Ánh nắng trải vàng sáng loáng trên mặt hồ lung linh. Những hạt hơi nước lơ lửng trong không khí được soi chiếu bởi ánh nắng biến thành bụi li ti nhuộm màu hoàng kim lấp lánh…
-Khiết Thảo! Sao con lại ở đây một mình? Còn Lãnh Hà đâu?
Chàng nghe tiếng nói thanh tao phía sau liền quay lại. Thụy Hà Thần Nữ mỉm cười thân thiện và ấm áp nhìn chàng. Khiết Thảo cúi đầu chào rồi trả lời.
-Dạ thưa… Thủy thần vẫn còn ngủ. Con nghĩ cảnh bình minh ở đây rất đẹp nên muốn ngắm một lúc.
-À… con trai ta mỗi lần về đây đều ngủ dậy muộn.
Bà mỉm cười vẻ thú vị rồi nắm tay chàng bước đi.
-Ta muốn cho con xem một thứ.
Cả hai băng qua cầu tre nối ốc đảo với thạch động gần nhất. Chàng bước theo thần nữ với tâm trạng đầy hoang mang, lo lắng. Bà vẫn nở nụ cười vui vẻ trên môi nhưng ánh mắt lại vô cùng khó đoán. Thạch động rộng mênh mông dưới vòm đá lấp lánh lân tinh. Muôn ngàn khối thạch nhủ tạo tác bởi bàn tay tuyệt diệu của thiên nhiên được chiếu sáng ánh lên sắc cầu vòng lung linh kỳ ảo. Gió luồn qua khe hở lớn nhỏ trên vách giúp không khí trong động lưu thông dễ dàng, lại kết hợp với tiếng suối róc rách tạo thành bản hòa ca kỳ lạ. Chàng theo chân bà đến chiếc hồ nhỏ giữa động nước trong xanh. Bên hồ là những khối pha lê lớn nhỏ nằm chồng chéo, đan cài lên nhau, dưới hồ cũng lấp lánh vật thể trong suốt xinh đẹp. Bà nói khi chạm tay vào khối pha lê lớn nhất cao hơn thân người, giọng bà đều đều không biểu cảm.
-Thượng Thủy Thánh Mẫu cai quản ba mươi sáu động tiên và mười hai cửa biển. Nơi đây là một trong ba mươi sáu động tiên vì chứa chiếc gương của ký ức, Niệm Thủy Kính.
-…
-Ta sẽ cho con xem vài hình ảnh của Lãnh Hà khi còn nhỏ.
Những hình ảnh hiện ra nơi khối pha lê trong suốt thể hiện một ngôi nhà sàn rất đẹp và rộng rãi trên bờ hồ phẳng lặng. Những ngọn núi trùng trùng điệp điệp thấp thoáng xa xa. Màu xanh bạt ngàn thanh bình của tre bao trùm không gian. Hai dáng người một nam một nữ xuất hiện trên thềm nhà đang nói cười vui vẻ. Chàng trai phong thái uy nghiêm cao nhã, nụ cười ấm áp hùng dũng và có những nét rất giống ngài. Cô gái chính là Thụy Hà Thần Nữ.
-Đây là một góc của hồ Động Đình khi quốc hiệu còn là Xích Quỷ. Lúc đó ta đang mang thai Lãnh Hà chừng một năm.
-…
-Lãnh Nham lúc nào cũng ở cạnh chăm sóc cho ta, còn bây giờ ông ấy phải giải quyết quá nhiều việc nên đến Lễ Tế Nguyệt mà vẫn chưa về được.
Bà mỉm cười giải thích khi chàng chăm chú nhìn những hình ảnh trôi đi. Trong khối pha lê lại xuất hiện một cô gái mang vẻ đẹp thuần khiết, trong sáng và dịu dàng như ánh trăng mùa thu. Cô mặc trang phục màu xanh lục, áo cổ thuyền dài tay, váy xếp hoa xòe rộng đến gối thêu hoa văn tinh xảo. Mái tóc mềm mượt màu nâu đồng óng ánh buông dài. Trên tay cô là một bé trai xinh xắn, khấu khỉnh. Đứa bé mỉm cười, vẫy vẫy hai cánh tay khi cô nựng nịu gương mặt và chơi đùa với nó.
-Người đó…
Chàng ngạc nhiên đến mức nói không nên lời khi nhìn kỹ gương mặt cô gái.
-Người đó là Thạch Diệp. Thủy Tổ của một trong ba dòng tộc dược sư hiện nay. Cô ấy là học trò thứ năm, cũng là cuối cùng của Tổ Sư Dược Học. Cô ấy đã chăm sóc ta và Lãnh Hà rất tốt. Tuy nhiên, cô ấy không muốn được phong thần, cũng không muốn hồi sinh chuyển kiếp nên hiện giờ đang sống ở cõi U Linh cùng với phu quân. Mấy trăm năm ta mới gặp họ một lần.
-…
-Con có rất nhiều nét giống cô ấy, cả vẻ đẹp, tính cách và phong thái.
-…
-Dược sư của dòng tộc Thạch Diệp đúng là những người được lựa chọn.
Ánh mắt bà nhìn chàng thật kỳ lạ. Kỳ lạ đến mức chàng không biết phải phản ứng như thế nào. Chàng cố kiềm chế bản thân khỏi run khẽ khi luồn khí lạnh không biết từ đâu bất giác chạy dọc sống lưng. Chàng gượng mỉm cười, giữ nét bình tĩnh trên gương mặt và đôi mắt. Nụ cười vẫn nở trên môi bà, ấm áp hơn cả ánh bình minh, diễm lệ hơn cả đóa phù dung ngậm sương, hiền hòa hơn cả khúc hát ru của mẹ… nhưng vẫn làm chàng sợ hãi.
Hình ảnh lại trôi đi. Người thiếu niên xuất hiện có gương mặt anh tuấn, phong thái uy dũng, cao nhã nhưng thoáng nét tinh nghịch, trẻ con trong ánh mắt. Người ấy đang chạy trên mặt nước lung linh ánh nắng của hồ Động Đình. Những giọt nước trong vắt bắn tung lên tà áo trắng bạc, lên mái tóc đen huyền, lên gương mặt vui tươi…
-Lãnh Hà lúc còn nhỏ là một cậu bé rất hiếu động, rất hay trêu đùa người khác, nhất là những người nó thích và yêu quý. Mỗi khi anh chị em họ đến chơi nhà đều bị nó trêu chọc, có lần nó đã làm cho Hoàng Lạc khóc suốt cả ngày nên bị Lãnh Nham phạt rất nặng… Cả ta và Thạch Diệp đều phải đứng ra cầu xin ông ấy mới chịu tha cho thằng bé.
-…
-Vậy mà từ sau chuyện hôn nhân của Lâm Nguyên và Bạch Hy thì…
Thần nữ bỏ lửng câu nói, khẽ buông một tiếng thở dài buồn bã.
Thời gian lặng lẽ trôi. Suối nước êm đềm chảy. Sương bạc lãng đãng bay.
Lát sau, bà nhìn chàng mỉm cười rất dịu dàng.
-Nhưng nụ cười đang dần trở lại với Lãnh Hà. Tất cả là nhờ con.
Bà siết nhẹ bàn tay chàng rồi đặt vào đó một lọ nước nhỏ làm bằng thủy tinh. Chất lỏng tím thẳm trong vắt bị một tia nắng xuyên qua ánh lên sắc cầu vòng lộng lẫy.
-Món quà này ta tặng cho con biết đâu sẽ có lúc cần dùng đến.
Thần nữ mỉm cười hiền từ. Bà lại quay nhìn những hình ảnh trên khối pha lê, tiếp tục kể cho chàng nghe những câu chuyện về ngài. Qua lời kể chàng có thể cảm nhận tình cảm yêu thương vô bờ bến, không thể diễn tả bằng lời trong trái tim Thần nữ. Người mẹ nào cũng yêu thương con mình, yêu thương hơn cả sinh mạng… Bà có thể làm tất cả chỉ để ngài được hạnh phúc, vui vẻ. Vậy mà ngài và chàng đang lừa dối bà. Nếu mọi việc bị phát hiện thì sự tổn thương này làm sao bù đắp.
Câu chuyện kết thúc và chàng chỉ nghe một nửa.
-Con có thể kể cho ta nghe về gia đình và tuổi thơ của con được không?
Câu hỏi làm chàng giật mình tỉnh khỏi những suy nghĩ rối như tơ đang vây lấy tâm trí. Bà đang mỉm cười nhìn chàng vẻ mong đợi và khích lệ. Chàng gượng cười tìm cách thoái thác.
-Dạ thưa… chuyện của con… chắc chẳng thú vị gì đâu ạ.
Bà nhìn sâu vào mắt chàng, khẽ buông một tiếng thở dài.
-Ta thật có lỗi.
-…
-Chuyện hôn nhân trong đời người con gái đôi khi chỉ có một lần, là chuyện vô cùng hệ trọng thế mà Lãnh Hà lại có thể qua loa đại khái như vậy. Con trai ta lúc nào cũng làm theo ý mình, đôi lúc rất tùy tiện.
-…
-Sau Lễ Tế Nguyệt, ta nhất định phải đem đủ sính lễ đến nhà con. Dù muộn nhưng vẫn hơn không. Con là người phàm không phải thần linh nhưng ta từng nói sẽ xem con dâu như con gái trong nhà nên nhất định phải làm việc này.
-…
-Con cứ yên tâm. Con sẽ không thiệt thòi gì đâu.
Chàng mỉm cười dịu dàng với vẻ cảm động trong đôi mắt nhưng toàn thân đã lạnh như cơn gió mùa đông, như làn sương khói đang bảng lảng trôi ngoài cửa động. Ngài và chàng đã tham gia vào một trò chơi không bao giờ có cơ hội thắng.
Những khối pha lê trong suốt soi bóng xuống hồ nước lung linh.
Gió nhè nhẹ thổi. Nước nhè nhẹ lay.
-Thưa Thánh Mẫu…
Giọng nói êm dịu của Tế nữ vang lên xa xa. Cô gái dung mạo thanh tú mặc váy áo lam nhạt nhanh nhẹn bước đến kính cẩn cúi đầu rồi nói tiếp.
-Thưa Thánh Mẫu, Lâm Nguyên Sơn Thần và Bạch Hy Thần Nữ vừa đến. Họ đang chờ người ở Thủy Trúc Đình.
Bà gật đầu hài lòng, đứng dậy nói với chàng. Nụ cười mơ hồ khẽ nở trên môi. Ánh mắt sắc sảo ánh lên nét thần bí.
-Chúng ta đi thôi. Để khách đợi lâu thật là không tốt.
-Dạ…
-Đã mười năm rồi ta mới gặp lại đôi uyên ương đó. Chẳng biết có thay đổi gì không?
Thần nữ cười hoan hỷ. Âm sắc phát ra vô cùng êm ái du dương. Nhưng tiếng cười làm nỗi bất an lẫn khiếp sợ trong tâm trí chàng dâng lên gấp bội, cảm giác như lạc vào một mê cung phủ đầy sương khói.
.