Bạn đang đọc Cô Dâu Mười Bảy Tuổi – Chương 2: Gặp Gỡ
ó bước vào lớp trong rất nhiều ánh mắt nhìn,đây là lớp đặc biệt,tập trung những cậu chủ,tiêu thư của các dòng họ cao quý của cả nước,lớp chỉ gồm 25 học sinh(cả nó nữa các bác)tất cả những ng nầy thật sự giỏi giang,nhưng tính cách thì k thể biết trc đc
-chào tất cả mọi ng,tôi là hoàng kim gia,mọi ng thích có thể gọi tôi là gia gia cũng đc,như thế tôi sẽ rất vui-vừa ns vừa khuyến mãi nụ cười”thiên thần”-mong mọi ng giúp đỡ nhiệt tình-cúi đầu 45 độ
kết thúc lời giới thiệu ngắn ngủi nhưng hàng loạt tiếng vỗ tay vang lên.riêng chỉ có 4 “tiểu thư” và một”thiếu gia”ở phía cuối lớp thì không thèm vỗ tay,họ tỏe ra chẳng cần bận tâm đến sự tồn tại của nó,ngược lại mấy”tiểu thư”còn nhìn nó bằng những ánh mắt kinh khỉnh khó chịu mà cất lời”vàng ngọc”
-xí,tưởng thế nào,nhìn cũng chẳng hơn mấy dứa dân thường
một”tiểu thư”có vẻ như là….(eo,gia gia chẳng diễn tả nỗi,buồn nôn chết đj được ý),ỏng ẹo vừa nói vừa tựa đầu vào vai thiếu gia nhà ta,(ẹo)
-ukm,đúng thật,cái gì mà tiểu thư đài các,không bằng mấy con”tiện nữ”bên ngoài”
lại một tiểu thư”sủa”thêm vào nà,cô này thì còn phải nói,so với cô trc thì ăn đứt về mặt”ăn nói”và bay bướm,vừa nói vừa đưa tay ôm vòng qua thiếu gia đó,hắn ta cũng qua tay ôm lại,vuốt tóc ả(hjc,đểu không chịu được).chưa hết,lại thêm một tiếng bon chen vào,vẻ mặt hung hăng lắm
-chỉ cần 3 hôm thôi,có thể hạ gục nó,ít nhất là buộc nó phải ra khỏi trường này
liệu có làm được không bà chị,tưởng gia gia nhà tôi dễ nạt vậy ak,mơ đi cưng
tên đó thì cười ha hả đưa tay nhéo mũi con nhỏ vừa nói(ọe),tình tứ lắm lắm ý.nhưng có nàng nào biết được trong lòng hắn ta đang nghĩ gì đâu,hắn thừa biết rằng cô gái kia đâu dễ bị mất tiểu thư”yếu ớt”này hạ gục được chứ,chỉ là hắn vẫn để yên đó để xem những vở kịch kinh chiến của”những bà vợ”mà thôi.vừa cười hắn vừa đưa tay vuốt ve 2 ả bên cạnh mà buông lời sủng nịnh
-các em ăn đưt nó rồi,không cần tỏ vẻ tức giận vậy đâu….háy là các em sợ về….vẻ đẹp của mình
vừa nói hắn vừa xoạy nhìn
-cái gì,còn lâu nhé-tỏ vẻ giận-nó đã bằng 1/10 chưa?
-thôi nào,anh chỉ đùa chút thôi,các em là xinh nhất mà
hắn cười điệu sát gái,cộng thêm những lời sủng nịnh vừa rồi khiến các tiểu thư nhà ta cười tươi roi rói(xí,nhưng mà xấu như ma ý,lêu lêu)
………………………………………….. .
-kim gia,em sẽ ngồi cùng với thiếu gia LĂNG MINH LONG-nói rồi ngài hiệu trưởng chỉ tay về phía…đó đó….và đập vào mắt gia gia nhà ta là cái cảnh đó đó,một thằng”sở khanh”hết biết đang vuốt ve mấy ả lẳng lơ.đến lúc này nó vẫn chưa hề biết biết đó chính là”chồng tương lai”của nó.nhưng ấn tượng đầu tiên về hắn thì không tốt chút nào.Minh Long chẳng NGẠC NHIÊN VỀ CHUYỆN NÀY CHÚT NÀO,hắn thừ biết từ chuyện học cùng trường đến cùng lớp và ngồi cùng chỗ đều là do chủ ý sắp xếp của”2 lão gia”nhà nó cả,Mấy ả kia đang được lên mây thì đột nhiên phải ngã nhào xuống đất khi câu nói của ngài hiệu trưởng vừa kết thúc,túc đến xì khói nhưng không thể làm gì được đành phải trở về chỗ ngồi của mình nhưng vẫn không quên nám cho nó những ánh mắt tia lửa điện cháy da cháy thịt
nó bước tới chỗ ngồi củ mình mà chẳng thèm quay lại nhìn hắn(để làm gì chứ,xem cái bộ mặt đẹp trai chết ng chắc,oh no no,dại gì…hee) làm hắn ta giận đến tím tái mặt mày.nó có cảm giác kinh khỉnh hắn ta thế nào đó,”sở khanh”ư?,”lẳng lơ,hoa lá”ư?…..có thể lắm,nó không thích những ng đàn ông kiểu như thế.nó cố ngồi thật xa hắn(vì thấy đang có một chỗ ghế trống nữ mà k có ai ngồi),nhưng vừa mới định ngồi sang thì 1 cậu hs bước tới chỗ đó,đặt cặp xuống,nhìn nó cười”điệu mê hồn nhiếp ảnh nà”nói:
-hjjj,sr ng đẹp nhá,chỗ này có chủ rồi
nó đơ người tầm 3s rồi bất giác trở về hiện tại,cười đáp lại cậu ta cũng bằng nụ cười chết ng k kém,nói:
-hjjj,xin lỗi nha,mem mới nên hok biết-rồi đưa tay ra-xin chào bạn,mình là kim gia,cứ gọi mình là gia gia nếu cậu muốn,mình làm bạn nhé-cười tiếp
“một cô nàng đầy cá tính và xinh đẹp”-đó là ý nghĩ đầu tiên của cậu ta,cười,rồi đưa tay ra bắt lấy nó
-thật hân hạnh cho tôi quá,thưa tiểu thư-cúi đầu 45 độ chào-tôi là Lê Nhất Duy,may mắn được làm quen
điệu bộ của nhất Duy làm nó cười không hết,có vẻ như họ rất hợp nhau nên đã nói chuyện rất nhiều,điều này khiến ột ai đó không được vui cho lắm,tức giận cả về nó và cả thằng bạn thân nên đã nhảy xổ vào xỉa ngang
-ê này nhất Duy,vợ của bạn thì cấm đụng vào nhá-vừa nói vừa đưa tay qua quàng lấy cổ nó và kéo mạnh vào lòng.
nó cũng như Nhất Duy chưa hiểu mô chi gì cả,nhất là nó,cái gì chứ”vợ của bạn”ai là vợ của tên”sở khanh”nhà mi.nó đơ người nhìn về phía tên đáng ghét vừa nói.Hắn nói tiếp,như là gợi cho nó nhớ gì gì đó(tưởng gia gia nhà mình giả bộ,xí,thèm chắc)
-tiểu thư gia gia,vậy ra ngài chủ tịch,nội của tiểu thư chưa cho biết chuyện gì sao-vừa nói ánh mắt nheo nheo cười nhìn nó,điêu điêu không tả nỗi-cái tên windy liệu có gợi cho tiểu thư liên tưởng đến ai không….haa- vừa nói hắn vừa cười một điệu gian manh mãnh thú
đến đây thì gia gia đã đơ toàn tập rồi,giờ nó mới nhận ra sự sắp xếp trùng hợp đáng ghét của nội nó,nó thật sự không thể ngờ được,cong Nhất Duy thì như hiểu ra chuyện gì đó,mỉm cười(nhưng trong lòng chắc có chút đau đấy,,,,hjjj)nói
-à,ra là vậy….-nhìn gia gia-tớ biết rồi,tất nhiên là vợ của bạn hiền thì ta không nên đụng tớ rồi,chúc mừng cậu windy,”một cô vợ xinh đẹp và…khá là cá tính”-nói nhỏ vào tai windy rồi quay qua nó cười-cười(hjc,lại cười)
còn windy giờ thì tỏ ra đắc ý,cười gian manh không tả nỗi,gia gia cứng dơ,bất thần.và họ đâu biết ở phí trên tất thảy 6 con mắt đang nhìn họ,ánh mắt tức giận đổ dồn hết vào chỗ nó,… hjc hjc,khổ thân gia gia quá )
-anh vừa nói gì mà giờ dám gần con tiện nhân-một ả tt nhìn long rồi quay qua nó,vừa nói trong ngọn lửa ở đáy mắt,tay nắm chặt lại(xí,làm đc gì nào,tưởng ngon hả cô,cô ms đúng là tiện nhân thì có)
đừng nóng tính,cứ để ả đó,chúng ta sẽ xử đẹp-nói cười nửa miệng(mụ này ghê hơn cà)
………………………………………….. ………………………………………….
một ngày trôi qua với quá nhiều mệt mỏi,vừa về đến nhà đã nghe bác lâm-là quản gia nhà nó nói:
-thưa tiểu thư,chủ tịch dặn dò rằng sau khi cô trở về thì ngay lập tức chuẩn bị để đến khách sạn karika để gặp mặt bên gia tộc cậu Minh Long ạ-vừa kính cẩn chào và cúi đầu
-cháu biết rồi-nó mệt mỏi đáp rồi lên phòng
15 phút sau,nó bước xuống trong một bộ váy tráng trang nhã,tóc giờ đã thả ra,nó chào mọi người rồi nhanh chóng ra xe và tiến thẳng tới khách sạn.những gì xảy ra của ngày hôm nay thật sự nó không ưng ý chút nào,nghe qua nhưng giờ mới tận mắt chứng kiến,nó làm sao mà có thể lấy 1 ng chồng hoa lá như vậy được chứ,hắn ta chẳng khác nào cháu nội tổ tổ của sở khanh(trời,cháu nội của ngài Minh Kha tốt bụng rõ ràng cà),thái độ của hắn không tài nào qua được mắt nó mặc dù đã cố gắng không để ý,hết ôm ả này lại vuốt ả kia,rồi nó nghĩ đến cuộc sống sau này của mình chẳng nhẽ cứ phải chịu đựng cảnh hắn ta như vậy với những ng con gái khác ngoài nó(trời,chưa gì đã nghĩ xa vậy ss gia gia),nhưng tất cả đó chỉ là suy nghĩ của nó thôi,nó vẫn biết rằng dù đồng ,ưng thuận hay không thì….tất cả đã được sắp xếp hết rồi,nó không thể chạy trốn đến nơi nào để thoát được ,nhưng chẳng nhẽ…cuộc đời nó lại thế….không,không thể,…..chỉ còn cách duy nhất để nó không phải chịu đau khổ khi sống cùng hắn….đó là hắn phải bỏ được cái tính trăng hoa ,hoa lá đó,nhưng để làm được điều đó thì….thì..chỉ có một cách….một cách duy nhất mà thôi….hắn phải YÊU NÓ THẬT LÒNG VÀ TOÀN Ý….nhưng….nhưng…làm sao có thể làm được chuyện đó(ss gia gia ơi,sao không tin vào bản thân mình vậy,cốt là ở chân tình cà)……………………………..
cứ suy nghĩ lung tung….mà nó chẳng biết mình đã dừng lại trc cửa lớn của khác sạn khi nào.
15 phút sau,nó bước xuống trong một bộ váy tráng trang nhã,tóc giờ đã thả ra,nó chào mọi người rồi nhanh chóng ra xe và tiến thẳng tới khách sạn.những gì xảy ra của ngày hôm nay thật sự nó không ưng ý chút nào,nghe qua nhưng giờ mới tận mắt chứng kiến,nó làm sao mà có thể lấy 1 ng chồng hoa lá như vậy được chứ,hắn ta chẳng khác nào cháu nội tổ tổ của sở khanh(trời,cháu nội của ngài Minh Kha tốt bụng rõ ràng cà),thái độ của hắn không tài nào qua được mắt nó mặc dù đã cố gắng không để ý,hết ôm ả này lại vuốt ả kia,rồi nó nghĩ đến cuộc sống sau này của mình chẳng nhẽ cứ phải chịu đựng cảnh hắn ta như vậy với những ng con gái khác ngoài nó(trời,chưa gì đã nghĩ xa vậy ss gia gia),nhưng tất cả đó chỉ là suy nghĩ của nó thôi,nó vẫn biết rằng dù đồng ,ưng thuận hay không thì….tất cả đã được sắp xếp hết rồi,nó không thể chạy trốn đến nơi nào để thoát được ,nhưng chẳng nhẽ…cuộc đời nó lại thế….không,không thể,…..chỉ còn cách duy nhất để nó không phải chịu đau khổ khi sống cùng hắn….đó là hắn phải bỏ được cái tính trăng hoa ,hoa lá đó,nhưng để làm được điều đó thì….thì..chỉ có một cách….một cách duy nhất mà thôi….hắn phải YÊU NÓ THẬT LÒNG VÀ TOÀN Ý….nhưng….nhưng…làm sao có thể làm được chuyện đó(ss gia gia ơi,sao không tin vào bản thân mình vậy,cốt là ở chân tình cà)……………………………..
cứ suy nghĩ lung tung….mà nó chẳng biết mình đã dừng lại trc cửa lớn của khách sạn khi nào.