Cô Dâu Của Thiếu Gia

Chương 7


Bạn đang đọc Cô Dâu Của Thiếu Gia: Chương 7

Hai năm sau.
“Bên trái! Mau lên! Cô ấy chạy về phía bên trái rồi!”
“Không! Cô ấy lại chạy về phía bên phải, mau! Mau đuổi theo đi!”
“Không phải không phải! Cô ấy đang chạy phía bên trái của cậu ——”
“Không! Là bên phải cậu!”
“Bên trái của tôi, là bên phải của cậu!”
“Im đi! Đừng có quát ầm lên nữa! Mau bắt cô dâu quay về mới là việc quan trọng nhất!”
“Nhưng mà, hình như tôi nhìn thấy có hai cô dâu. . . .”
“Không, là ba. . . .”
“Là bốn. . . .”
“Trời. . . . . tôi thấy có sáu cô dâu lận!”
“Sáu? ! Làm sao lại có tới sáu cô dâu ? !”
Tất cả mọi người kinh ngạc hô to, chú rể thì lại bình tĩnh trên mức bình thường, còn phù rể Hắc Tử Đình thì lại đang đuổi theo cô dâu của mình.
“Thượng Quan Nhi Hỉ! Rốt cuộc là em đang làm gì vậy?”
“Anh quát to như vậy không sợ hù dọa đến cục cưng của chúng ta sao? Hắc Tử Đình, chẳng lẽ anh chưa bao giờ nghe câu, đánh con thì mẹ đau lòng sao? Đạo lý đó nếu đảo ngược lại thì cũng tương tự như vậy, bây giờ nó còn nằm trong bụng em, tốt nhất là anh nên toàn tâm toàn ý chăm sóc em thật tốt!” Thượng Quan Nhi Hỉ không vui, khẽ hừ một tiếng, chẳng qua là, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu lại tràn đầy vui vẻ.
“Được rồi, cái tình thế hỗn loạn trước mắt này, nhất định là do em ban tặng, nói đi! Rốt cuộc đây lại là cái mưu ma chước quỷ gì của em vậy?” Chỉ tùy tiện dùng đầu ngón chân để suy nghĩ thì Hắc Tử Đình cũng có thể đoán ra được chuyện này.
“Gương.” Cô cười hì hì phun ra một chữ: “Anh chưa bao giờ vào công viên giải trí à? Không hiểu nguyên lý phản xạ của gương sao? Thật ra thì, cái này và phép bình phương cũng tương tự nhau, chỉ cần dùng hai tấm gương là có thể tạo ra vô số hình ảnh phản chiếu, cho nên em vẫn luôn cảm thấy, cả công viên giải trí, chỉ có mỗi nhà gương [1] là mang tính khoa học nhất ——”
“Thượng Quan Nhi Hỉ!” Hắc Tử Đình thở dài một hơi, quay sang nhìn trộm Lệ Du Tư đang đứng bên cạnh, lại khẽ nhéo tay vợ mình một cái.
“Em còn có thể làm gì khác sao? ! Là ai đã bảo em nên đi làm ‘chuyên gia cố vấn chuyên nghiệp’? Cố vấn thì dĩ nhiên là ai có thắc mắc phải trả lời rồi! Anh phải kêu chú rể nên về hỏi lại cô dâu của mình vì sao lại muốn bỏ chạy mới đúng chứ?!” Cô tức giận trừng mắt nhìn chồng mình một cái, sau đó hất mặt xoay người rời đi. Hừ! Thật là không muốn để ý tới anh ta nữa, đã không hiểu phong tình lại còn cứng đầu cứng cổ, đây là cố tình chọc cô tức chết mà.
Hỏi sao? Không sai, cô ấy nói rất đúng! Quả thật là anh cũng nên hỏi cho rõ ràng! Lệ Du Tư híp mắt, lạnh lùng quan sát Thượng Quan Nhi Hỉ đang đi về phía trước, trên mặt mơ hồ lộ ra một chút dữ tợn, cái loại khí chất hung bạo đó hoàn toàn không thích hợp với bề ngoài nho nhã lịch sự của anh.
“Tư, cô ấy không cố ý đâu!” Có lẽ, người bình thường sẽ bị vẻ bề ngoài tuấn tú ưu nhã của Lệ Du Tư mê hoặc, nhưng, cũng là một người xuất sắc, làm mưa làm gió ở trên thương trường giống nhau, nên Hắc Tử Đình hiểu rất rõ, cái khí chất ôn hòa bên ngoài đó chỉ là vỏ bọc để che giấu sự khôn khéo, lạnh lùng và quyết tuyệt của anh mà thôi.
Muốn chết tử tế cũng không xong, chỉ số thông minh của Thượng Quan Nhi Hỉ cao gần hai trăm, bình sinh thích nhất chính là đối đầu với Lệ Du Tư, cũng là một nhân vật thiên tài giống như mình, bởi vì, hơn ba năm trước, Lệ Du Tư đã giành chiến thắng toàn cục trong giải cờ tướng online trên toàn thế giới với số bàn thắng cao nhất, đoạt mất ngôi vị của cô, trở thành một nhân vật truyền kỳ được mọi người yêu thích, kể từ đó, giữa hai người đã kết nên một mối thù không thể nào hóa giải.
“Cô ấy đã nói gì với cậu?” Chiến thắng toàn cục, trong lòng Lệ Du Tư cũng biết, vấn đề ở đây không phải là tài năng hay trí tuệ, mà là do tâm cơ của anh sâu hơn nhiều so với cái cô gái hay thích giở trò trước mắt.
“Hai chữ! Giúp, em!” Thượng Quan Nhi Hỉ rất thản nhiên mà núp ở phía sau lưng ông xã cao to vĩ đại, cười gian xảo.
“Chỉ vậy thôi?” Lệ Du Tư nắm chặt nắm đấm, vẻ mặt cực kỳ không vui, bộ dáng âm trầm giống như mưa giông trước bão, quả thật là khiến cho người ta phải sợ hãi.
“Chỉ vậy thôi!” Thật tốt, thì ra, lấy chồng cũng là một chuyện tốt như vậy, Thượng Quan Nhi Hỉ cười đến vô cùng vui vẻ, bởi vì cô biết, dưới sự che chở của Hắc Tử Đình, cô tuyệt đối sẽ không bao giờ bị tổn thương.
Lúc này, một đám quan khách đến tham dự lễ cưới cũng không ngửi thấy mùi thuốc súng đang tràn ngập khắp lễ đường, mọi người đều xúm lại để bàn tán về quá trình đặc sắc của ngày hôm nay.
“Thật là không phụ sự mong đợi của mọi người, không uổng công tôi đã đặc biệt dùng máy bay trực thăng bay từ Pháp về đây!”

“Vậy thì đã là gì? Tôi đây là từ Na Uy trở về, còn xa hơn Pháp nhiều!”
“Haha! Hai người đều thua tôi, lúc nghe tin bọn họ kết hôn là tôi đang ở Nam Phi, vì cái tin tức này mà tôi đã hưng phấn đến tận hai ngày sau, cuối cùng cũng gác lại chuyện làm ăn mà trở về đây luôn! Ơ. . . .Đổng sự Hướng, anh cũng tới tham gia hôn lễ, sao lại ăn mặc rách rưới thế này, đã vậy cả người còn ướt sũng?”
“Ôi, bởi vì lúc biết tin hai người bọn họ kết hôn là tôi đang ở bên Nhật.” Người đàn ông được gọi là đổng sự Hướng nhàn nhạt đáp.
“Nhật thôi mà, ngồi máy bay ba tiếng là tới nơi rồi.” Đối với khoảng cách gần như vậy, mọi người đều bày ra vẻ mặt coi thường.
Trông thấy phản ứng của mọi người, đổng sự Hướng rất bình tĩnh lắc đầu: “Không phải vậy, tôi đang ngồi trên du thuyền để nghỉ mát, nhưng thuyền trưởng rất kiên trì, cứ khăng khăng phải ở lại Nhật Bản hai ngày, kết quả là, tôi không thể làm gì khác hơn là ngồi thuyền đánh cá để trở về đây, nhưng mà thuyền đánh cá chạy được nửa đường lại bị hết dầu, vậy nên tôi chỉ có thể mặc phao cứu sinh rồi bơi vào bờ, đến tận sáng nay mới bơi về cảng Cơ Long. . . .”
“Anh đang đùa à?”
“Không, tôi rất nghiêm túc, chẳng qua. . . .” Anh ta bỗng nhiên nở nụ cười: “Haha, lần này lại đặc sắc như vậy, cái con bé Sồ Nhi kia quả thật là không làm cho chúng ta thất vọng.”
Mọi người lại bị đề tài này hấp dẫn, rối rít thảo luận: “Đúng vậy! Đúng vậy! Không biết lý do bỏ trốn lần này của cô ấy là gì?”
“Tôi nhớ hình như lần trước là vì cô ấy không biết nấu ăn ——”
“Thưa ngài, ngài từ nơi nào đến đây vậy? Tin tức này đã lạc hậu rồi! Lần trước là vì cô ta cảm thấy cái mông của mình không đủ tròn, không đủ chắc, sợ sau này sẽ không sinh ra được một đứa bé khỏe mạnh cho chú rể, vậy nên mới ——”
“Này, xin hỏi anh vừa từ nơi nào đến vậy?” Mọi người đồng loạt khinh bỉ nhìn anh ta: “Cái tin tức này có thể đem chôn cùng với đám binh lính của Tần Thủy Hoàng được rồi đấy! Lần trước là vì đợt đi kiểm tra sức khỏe trước hôn nhân, cái gã bác sĩ kia chẳng hiểu thế nào mà lại cầm nhầm bệnh án, khiến cô ấy tưởng là mình bị bệnh AIDS, không muốn hại đời chú rể cho nên mới bỏ trốn ——”
“Phải không? Tôi nhớ hình như là bởi vì World Cup, cô ấy thích đội tuyển Đức, mà chú rể lại lỡ miệng nói ra một câu ‘đội Brazil đá hay quá’, khiến cô ấy cảm thấy sở thích của hai người chênh lệch quá lớn, sợ rằng sau khi kết hôn không thể nào sống chung lâu dài được, cho nên mới bỏ trốn ——”
“Nói mới nhớ, hình như chú rể đều là cùng một người.”
“Đúng vậy, đều là cùng một người ——” Nói xong, ánh mắt của bọn họ không hẹn mà đồng loạt nhìn thẳng vào trong giáo đường, trông thấy Lệ Du Tư đang đứng im bất động, hai tay nắm chặt, sắc mặt âm trầm đến đáng sợ.
Đúng vậy! Từ đầu tới cuối, cho dù có cử hành hôn lễ bao nhiêu lần, thì chú rể bị bỏ lại cũng chỉ có một mình anh! Khiến cho bọn họ, thân đều là đàn ông như nhau, không khỏi đem lòng ngưỡng mộ.
— ——
Chú thích
[1] Nhà gương
Nếu như có thể, cô hy vọng có thể nhập lại thành một cùng với vách tường này.
Phó Sồ Nhi kiễng chân, nín thở dán sát người vào vách tường, lặng lẽ, từng chút từng chút một, nhìn khuôn mặt đang tức giận trước mắt, nếu có thể hòa thành một cùng với vách tường này thì cô sẽ không phải lo lắng bị người đàn ông đang nổi điên trước mắt này mắng ột trận.
“Rầm. . .” Cô cố gắng nuốt nước bọt, lén lút sờ soạng vào vách tường, hy vọng ông trời xuất hiện kỳ tích, giúp cô có thể tìm được đường sống trong cái chết.
Đáng tiếc, ‘trời tạo nghiệp, còn có thể tránh, tự mình tạo nghiệp, không thể sống!” Rốt cuộc thì cô đã hiểu những lời này là nói cho người đời, ông trời sẽ không giúp đỡ mình làm những việc hại người.
“Xin hỏi một chút, Phó tiểu thư, lần này lý do là gì nữa đây?” Lệ Du Tư đứng trước mặt, cách cô không quá 10cm, hai tay bỏ trong túi quần, híp mắt lạnh lùng hỏi.
Lại là ‘Phó tiểu thư’ ! Cô lại nuốt nước bọt lần nữa, cảm thấy rợn sống lưng, bình thường, chỉ lúc nào anh tức giận tới cực điểm mới gọi cô như thế, cô còn nhớ lần đầu tiên anh gọi cô là ‘Phó tiểu thư’ là một năm về trước, lúc cô trốn hôn lần thứ ba, khi đó lý do cô bỏ trốn là gì nhỉ? Hic. . . Xin lỗi, cô không nhớ nổi.
“Em. . .” Hả! Cô vẫn còn nói được sao? Nếu như không phải tình huống trước mắt đang cực kỳ căng thẳng thì cô thật sự sẽ cảm thấy rất vui mừng.
“Em làm sao? Đừng có đánh trống lảng nữa, mau trả lời anh!” Anh tiến tới gần, thu ngắn khoảng cách của hai người chỉ còn khoảng 5cm.
Phó Sồ Nhi co rúm người lại, bàn tay càng ép sát vào tường hơn, cô dường như cảm nhận được một loại tức giận tỏa ra từ trên người anh, nếu như ánh mắt có thể giết người thì chắc cô đã chết đến trăm ngàn lần rồi!
“Tối hôm qua em không ngủ được. . . .”

“Lần nào trước hôn lễ em cũng không ngủ.” Anh lạnh lùng nói ra sự thật. Anh nhất định phải ép mình lạnh lùng, nếu không, anh sẽ không nhịn được mà bẻ gãy cái cổ nhỏ đáng yêu của cô, sau đó anh sẽ hối hận đến chết.
“Em lo lắng. . .” Cô còn chưa buông tha ý định giải thích với anh.
“Em đã đồng ý với anh, đêm trước ngày hôn lễ thì sẽ không suy nghĩ gì cả.” Trời ạ! Anh đã rất cố gắng nhưng vẫn không nhịn được mà muốn quát cô.
“Em không làm được . . .” Bị anh quát, ánh mắt của cô trông rất tội nghiệp.
“Được!” Lệ Du Tư bất đắc dĩ thở dài: “Vậy hãy nói cho anh nghe, tối qua em lại suy nghĩ cái gì? Lại lấy nhầm phiếu khám sức khỏe? Nói cho anh biết là ai? Anh sẽ đi làm thịt cái tên lang băm đó! Hay em nghĩ vóc dáng của mình có chỗ nào chưa hoàn hảo? Yên tâm! Toàn thân em từ đầu đến chân, anh đều yêu thích không muốn buông tay, không có chỗ nào có vấn đề cả. Hay tại vì đội bóng chúng ta hâm mộ không giống nhau? Nói đi! Anh sẽ bỏ tiền đầu tư cho Bạch Vân Long [1], bảo họ thử thống nhất hai đội bóng chúng ta thích thành một đội, điều này không khó, chỉ cần em nói, anh, sẽ, làm, đến, cùng!”
[1] Bạch Vân Long: 1 tổ chức chuyên đồng hóa các đoàn đội, công ty.
Nói mấy chữ cuối cùng, dường như là anh đã mất hết lý trí mà thét lên, Phó Sồ Nhi bịt kín lỗ tai trắng nõn, nhỏ giọng đáp: “Em. . .sẽ đá chăn!”
“Cái này anh biết từ tám trăm năm trước rồi!” Anh cười lạnh.
“Nhưng em không biết. . .” Cô buồn bã nói, còn tưởng đây là phát hiện mới của mình, nhưng không ngờ đã bị người khác biết từ lâu.
“Đó là vì mỗi lúc trời tối, anh sẽ giúp em đắp kín chăn.” Rồi sẽ thuận tay ôm em vào trong ngực, ôm chặt, không cho phép em đá chăn ra, Lệ Du Tư thầm than ở trong lòng.
“Nhưng mà, em phát hiện là em sẽ không chỉ đá chăn.” Chả trách, kể từ khi ngủ chung với anh, cô cũng rất ít khi bị cảm.
“Được rồi, có khi em còn đá mặt của anh, bụng của anh, tay của anh, chân của anh, còn có một lần, thằng bé của anh cũng suýt chút nữa gặp tai họa, rất nguy hiểm đúng không?” Anh cười lạnh nói.
“Cái gì?!” Trong giây lát, đôi mắt của cô bởi vì kinh ngạc mà mở to gấp mấy lần, nhưng rồi ngay sau đó, cô lại chán nản cúi đầu: “Quả nhiên, em trốn hôn là không sai!”
“Phó Sồ Nhi, đừng có nói với anh đây là lý do em trốn hôn đấy!” Giọng nói trầm thấp lại như đang có một trận cuồng phong ập tới.
“Em là bởi vì nghĩ cho anh ——” Cô ấm ức quát.
“Chẳng có ai bởi vì bị đá mà trốn hôn cả!” Anh cũng không khách khí mà quát lại.
“Nhưng em sẽ đá anh xuống giường ——” Quát thì quát! Ai sợ ai!
“Cái này em không cần quan tâm! Thân thể của anh to gấp đôi em!” Không được, anh đã sắp bị cô chọc cho phát điên lên rồi!
“Dựa vào nguyên lý trọng lực, như vậy thì sẽ rơi mạnh hơn ——”
“Không cần em phải nói, anh giỏi vật lý hơn em!”
“Môn vật lý của em không tệ!” Cô không phục nên lên tiếng kháng nghị, sau đó lại nói: “Hơn nữa, trọng điểm không phải là cái này, mà là nếu như thường xuyên té xuống giường như vậy thì sẽ không tốt, anh sẽ bị thương ——”
“Anh té xuống giường không phải lỗi tại em!” Anh tức giận thở hổn hển quát to, nói câu này như chém đinh chặt sắt, chỉ là, nguyên nhân cặn kẽ anh cũng lười phải giải thích, đối với cái vấn đề này, Lệ Du Tư quả thật là có chút khó nói, lúc trả lời lại không tự chủ mà né tránh ánh mắt của cô.
Chẳng qua là hình như cô không phát hiện ra sự khác thường của anh, chỉ cúi thấp đầu, đáng thương nói: “Anh đừng vì em nên mới nói vậy, em không muốn anh bị thương, em không muốn đá anh xuống giường, lỡ một ngày nào đó em ngủ thẳng tới nửa đêm, lúc tỉnh dậy lại thấy anh bị em đá xuống giường. . . như vậy không được, em sẽ đau lòng. . .”
Nghe vậy, Lệ Du Tư nhất thời quên đáp lại, chỉ đứng ngây ra nhìn dáng vẻ đáng thương của cô, sâu trong nội tâm lại có một loại cảm giác mang tên là thương tiếc đang dần dần nảy sinh.
“Sồ Nhi!” Anh khẽ gọi, đưa tay nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của cô, cẩn thận quan sát từng đường cong xinh đẹp trên đó.
“Anh Tư, anh định làm gì. . .”

“Anh muốn ôm em.” Giọng điệu của anh tràn đầy sự trêu chọc
“Không muốn, anh vừa mắng em. . . Rõ ràng là em suy nghĩ cho anh. . .” Cô không nghe theo, đưa tay đẩy anh ra, đi tới trước hồ cá, giả vờ đặt hết tâm trí vào chú cá nhỏ đang bơi thong dong dưới mặt nước kia.
Lệ Du Tư cũng không để tâm, anh đi tới phía sau cô, một tay vòng qua chiếc eo mảnh khảnh, cúi đầu khẽ hôn vào gáy trắng mịn của cô.
Cảm giác nhột nhột dần dần lan tràn, Phó Sồ Nhi co rúm người như đang né tránh, khẽ giãy giụa ở trong vòm ngực của anh, cô tựa như một con mèo nhỏ đang bị con cọp liếm láp, khiến cô cảm thấy mất tự nhiên, khẽ gọi:
“Anh Tư, em không muốn, dừng tay. . .” Cô cố gắng phân tán sự chú ý của mình vào chú cá nhỏ trong hồ nước, nhưng trên thực tế, cô bị anh trêu chọc đến không cách nào phân biệt được gì nữa rồi.
“Đừng!”
Anh khẽ hừ một tiếng, đưa tay cởi từng nút áo trước ngực cô, bàn tay dò vào trong khe hở, không chút kiêng kỵ mà trượt vào bầu ngực bên dưới chiếc áo lót màu trắng, vân vê nhũ hoa nhỏ nhắn mềm mại.
“Ô. . .”
Cô khẽ run lên một cái, dù trong lòng vẫn còn có chút kháng cự, thế nhưng anh đã thuần thục khơi lên dục vọng ở sâu trong nội tâm của cô, trong lúc cô không hề hay biết, anh đã cởi hết từng món quần áo ở trên người cô, khiến cho cô trở nên trần truồng, lại giống như một đứa bé mới sinh, da thịt trắng nõn, bên cạnh hồ nước trong xanh lại trở nên nổi bật.
“A . . .”
Thanh âm yêu kiều, không thể ra sức chống lại bàn tay ấm áp của anh đang mò vào bên trong quần lót, để mặc cho ngón tay thon dài xoa bóp bầu ngực mềm mại, cứ thế mà đùa giỡn, mặc sức vân vê, tay bên dưới thỉnh thoảng lại vạch ra hoa huyệt của cô, khi ngón tay to của anh chạm vào nơi mềm mại sâu nhất thì cô cảm thấy mình vô cùng yếu ớt, vậy mà, ái dịch ướt át lúc này lại không ngừng từ bên trong khe huyệt trào ra, cô xấu hổ vặn vẹo chiếc eo nhỏ nhắn, phản ứng vẫn đáng yêu giống như một cô gái còn trinh trắng.
Mà lúc này, trước mắt cô đã dần dần trở nên rõ ràng, đã có thể nhìn rõ cảnh vật bên trong hồ cá.
Nước trong hồ, ánh lên màu xanh lam.
Từng tia sáng xanh lam theo gợn sóng của nước mà tạo nên những chùm sáng nhộn nhạo, chiếu lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, vừa có vẻ quỷ dị lại mê hồn, màu sắc lại càng giống như một loại mộng ảo.
Cô bị ép nghiêng người về phía trước, bầu ngực trắng nõn và cặp nhũ hoa đỏ hồng bị ép sát vào hồ cá, hành động này đã thu hút đàn cá vây đến, từng cái miệng nhỏ nhắn khẽ bu lại, tựa như chúng coi cô là con mồi thực sự, lần lượt mổ vào thành hồ, cách một lớp kính, đáng lẽ cô không có chút cảm giác nào, thế nhưng, hình ảnh mập mờ như vậy lại khiến nơi sâu nhất trong tim cô trở nên điên cuồng, khiến cô xấu hổ đến cực điểm.
Hình như đây là lần đầu tiên chúng nó trông thấy chuyện này, đối với cơ thể của cô, lũ cá vô cùng tò mò, cứ liên tiếp thi nhau ùa tới, cô cũng không chạm được vào chúng nên không có cách nào xua đuổi, trong lòng lại dần dần nóng lên.
“Anh Tư, đừng như vậy. . .” Cô nhỏ giọng kêu lên, thân thể nhạy cảm lại nổi lên phản ứng, cặp nhũ hoa đỏ hồng đang dán chặt vào bể cá lạnh như băng hơi se lại như hai quả mâm xôi, cho dù chỉ là nhẹ nhàng ma sát nhưng cũng khiến cô cảm thấy cực kỳ khó chịu.
Chương 7.3
“Nhìn xem, mấy con cá này dường như cũng hiểu được vẻ đẹp của em, còn muốn tranh đoạt em với anh kìa!” Anh cười cợt nhả, chỉ một cái liếc mắt cũng nhìn thấu được suy nghĩ và sự ngượng ngùng trong lòng cô.
“Không phải vậy ——” Giọng cô hờn dỗi, sau đó lại không nhịn được mà rên rỉ, cảm giác được ngón tay thon dài ấm áp của anh đang thâm nhập vào trong người mình, đầu ngón tay nhẹ nhàng tách ra múi thịt non mềm bên trong hoa kính, dần dần đã có thể cảm nhận được sự ẩm ướt trơn trượt bên trong, để cho anh ra vào càng thêm dễ dàng lưu loát.
Lệ Du Tư cũng cảm nhận được cô đã sẵn sàng, loại chuyện như vậy không cần phải nói ra, chỉ cần cảm thấy hô hấp của cô thay đổi, nhỏ giọng ‘ưm’ lên một tiếng thì anh cũng hiểu rõ rồi.
Thế nhưng anh cũng không vội vã hành động mà vẫn như cũ, hôn hôn liếm liếm, cắn nhẹ lên bả vai trắng nõn của cô, thỉnh thoảng lại dùng hai ngón tay miết nhẹ hoa hạch đỏ hồng nép bên trong múi thịt, như thể đó là thứ mà anh nâng niu cả đời, ngón tay anh lúc nhanh lúc chậm, cứ thế vuốt ve nơi nhỏ bé non nớt kia, dần dần khiến cho cô không nhịn được mà thở dốc mãnh liệt.
Đôi mắt Phó Sồ Nhi đã trở nên mông lung, nhìn bóng dáng anh phản chiếu trên tấm kính thủy tinh, cũng như cảm nhận được khoảng cách giữa cô và anh gần đến thế, đồng thời trông thấy vẻ mặt ý loạn tình mê của mình, thân thể bị anh đè ép, cô giống như một con cá đang bơi lội bên trong bể nước kia, đáng tiếc là cô lại hiểu rất rõ, cho dù giờ phút này có ngâm mình trong nước biển lạnh giá cũng không thể nào dập tắt được lửa dục đang bùng cháy bên trong cơ thể mình.
Cô muốn anh. . . . Cho dù trong miệng có kiên quyết phủ nhận thế nào thì sự thật cô vẫn không thể nào kháng cự anh được, vậy nên chỉ có thể khẩu thị tâm phi. . . . Dần dần ngoan ngoãn chịu đựng.
“Ha. .ha . .”
Cô càng không ngừng thở hổn hển, hơi thở đứt quãng ấm áp phả lên tấm kính lạnh lẽo tạo nên từng mảng hơi nước, trong nháy mắt, thế giới trở nên thật yên tĩnh, cô chỉ có thể nghe thấy âm thanh hô hấp của chính mình cùng với tiếng quẫy nước của lũ cá bên trong bể, tạo thành những đợt sóng dao động.
Một gốc hải quỳ đầy màu sắc cũng đung đưa theo làn nước, tựa như cơn sóng trong lòng cô cũng khó có thể ngăn lại, hoàn toàn không thể khống chế mà dâng lên tận tim, khiến cô có chút sợ hãi, rồi lại vô lực để mặc cho cảm giác kia từ từ xâm chiếm nội tâm và lý trí của mình.
“Nâng lên!” Anh đưa tay nâng bờ mông trắng noãn của cô lên.
“Làm gì. . . A!” Lúc cô vừa mới lấy lại ý thức thì cũng đã không còn kịp nữa, anh đột nhiên động thân, đem dục vọng nóng bỏng cứng rắn vùi thật sâu vào nơi chật hẹp của cô.
“A. . .”
Sau một lúc đã nặng nề nhấn sâu vào bên trong, anh bắt đầu chuyển động trong khe huyệt mềm mại của cô, khiến cô không nhịn được mà thở phì phò, thần trí có chút hoảng hốt, phảng phất như bị đẩy lên đến tận mây xanh, đôi mắt đã bị một mảnh sương mù che phủ, lại bất chợt trông thấy một cặp mắt. . . .
Đúng vậy! Một cặp mắt đang nhìn bọn họ. . . .

Cô muốn làm lơ nhưng rồi lại càng nhìn thấy rõ ràng hơn! Giờ phút này, đôi mắt đen của những chú cá trong bể giống như là đang quan sát cơn kích tình của bọn họ, khiến cho cô cảm thấy cực kỳ xấu hổ, nhưng lại càng tăng thêm khoái cảm.
Cô nhìn bọn chúng, mà bọn chúng cũng đang nhìn lại cô, tựa như muốn hỏi cô đang làm gì, rồi lại giống như đã biết cô đang làm gì, đôi mắt của bọn chúng to tròn, lại chẳng hề chớp mắt, cứ như vậy mà quan sát bọn họ. Đúng vậy! Chúng nó biết. . . biết bọn họ đang làm chuyện mờ ám, mà cô lại còn rất thích thú, tựa như một cô gái phóng túng hoan lạc. . . .
“Không. . . Anh Tư, để em nhìn anh. . . . Để em nhìn thấy anh là được rồi. . .” Cô ngước khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng lên, thấp giọng cầu xin.
Cô rất xấu hổ. . . . Bị những đôi mắt này nhìn chằm chằm cứ như bị người ta nhìn thấu cảm giác xấu hổ của mình, cô không muốn như vậy. . . Thật là mắc cỡ chết đi được!
Lệ Du Tư sao có thể không hiểu trong lòng cô đang nghĩ gì, anh nhếch miệng mỉm cười, thuận theo ý cô, lật người cô lại, để cô quay mặt về phía mình, nâng cánh tay mảnh khảnh của cô vòng qua cổ anh, một tay nâng lên đùi ngọc, sau đó ngay lập tức tiến vào trong hoa huyệt mềm mại của cô.
“Ưm. . .” Cô cắn môi, không dám để ình quá thoải mái mà rên rỉ thành tiếng, nhưng mà sự rụt rè nho nhỏ này ngay lập tức đã bị anh triệt để phá tan.
Lệ Du Tư ôm cô lên, để đôi chân thon dài trắng nõn vây chặt hông mình, giống như một con gấu koala nhỏ bé đang leo lên người anh, động tác này khiến hai người kết hợp càng thêm chặt chẽ, không hề có một khe hở.
“Anh Tư, sâu quá. . . .” Cô cảm giác mình dường như đã bị anh hoàn toàn xuyên xỏ, sự hiện hữu của anh to lớn như thế, rõ ràng như thế, hai người dính sát vào nhau quá mức chặt chẽ, chỉ cần một động tác nhỏ, một hơi thở khẽ của anh đều có thể tác động đến nơi sâu nhất và mềm mại nhất của cô, đem đến cho cô thật nhiều khoái cảm.
“Cô bé bướng bỉnh, chúng ta lên giường nhé! Để anh có thể yêu em thật tốt.” Anh cười cười hôn xuống gò má phấn hồng của cô, cứ như vậy mà ôm cô rời đi, không hề có ý định buông tha cho cô.
“Đừng, anh Tư, như vậy. . .”
Vừa định kháng nghị thì hô hấp của cô như nghẹn lại, trong ngực cũng bị một luồng khí nóng tràn vào khiến cho cô suýt chút nữa thì không thở nổi, mỗi bước đi của anh khiến cho nơi hai người giao hợp cũng lên xuống theo, mỗi bước đối với cô mà nói đều giống như một sự tra tấn ngọt ngào, mà lửa nóng trong anh giống như đang trào dâng, đỉnh phái nam lần lượt chạm tới nơi mềm mại và sâu nhất bên trong hoa huyệt, khiến cô không nhịn được mà phải nức nở nghẹn ngào lên tiếng.
“Anh Tư. . . em sắp. . .” Cô muốn xin anh dừng lại, đừng dày vò cô như vậy nữa, thế nhưng cô chỉ có thể thở hổn hển, không dám mở miệng nói ra những lời này.
“Em sắp làm sao? Hả?” Lệ Du Tư nhướng mày, xấu xa cười hỏi.
“Cái. . .cái kia. . .” Cô khó khăn mở miệng, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng vùi vào trong cổ của anh: “Anh Tư, đừng ép em mà. . .”
“Sao lại không nói rõ ràng? Sồ Nhi, em muốn nói cái gì?” Anh nở nụ cười tà mị, biết rõ nhưng vẫn cố tình hỏi.
“Em không thể. . . không thể. . .” Cô lắc đầu, cố chịu đựng cảm giác thoải mái theo từng ngọn lửa nóng đang không ngừng dâng lên, vẻ mặt lại có chút khổ sở.
Trong nháy mắt, khoái cảm hoàn toàn được giải phóng, phảng phất giống như một quả bom trong cơ thể cô nổ tung, trong chớp mắt biến cô thành từng mảnh nhỏ, uy lực cường đại trực tiếp đánh thẳng vào cô, khiến cô cảm thấy bất lực, nhịn không được mà khóc nấc lên, đúng lúc này, không ngờ cô lại tỉnh táo một cách kỳ lạ, lại trông thấy được một cặp mắt.
Đúng vậy! Đôi mắt đơn thuần ngây thơ của chú cá nhỏ đang nhìn cô chăm chú, còn cô thì lại đang gắt gao ôm lấy cổ anh, để mặc cho từng đợt khoái cảm cao trào khiến toàn thân co rút, cô cố gắng kháng cự nhưng rồi lại vô lực, rõ ràng không muốn nghĩ như vậy, thế nhưng dưới đôi mắt đang nhìn mình chăm chú kia, ở trong ngực anh đạt đến cao trào mãnh liệt, cô lại cảm thấy như thể mình đang phạm tội. . .
***
Không dám ngủ.
Hai giờ sáng, Phó Sồ Nhi dựa vào ý chí của mình mở to hai mắt, sau đó cũng không dám ngủ lại, cho dù đã trải qua tình cảm mãnh liệt ban ngày, thân thể bủn rủn như sắp rời ra, cô tuyệt đối cũng không dám thiếp đi, không dám tùy tiện buông ra phòng tuyến cuối cùng.
Bởi vì, cô không thể đá anh xuống giường, Phó Sồ Nhi mở to đôi mắt đẹp như có sương mù che phủ, quay đầu nhìn người đàn ông đang ngủ say bên cạnh mình, trong lòng không nhịn được mà cảm thấy ngọt ngào, giống như được phết mật, cảm giác này thật không thể tả, cho dù có trải qua thời gian bao lâu, chỉ sợ là sẽ không thể nào mất đi ——
Ầm!
Đột nhiên một tiếng động rất lớn bỗng vang lên, sau đó, hả. . . Anh rớt xuống dưới giường rồi!
“Anh Tư. . .” Phó Sồ Nhi kinh ngạc ngồi dậy, dụi dụi hai mắt như không dám tin, nhìn chằm chằm anh đang nằm dưới giường ngủ say, rồi lại nhìn vị trí chân mình một chút, ơ. . . ít nhất còn cách anh rất xa, vậy. . . vậy tại sao anh đang ngủ mà lại té xuống giường?
Cô nghĩ nửa ngày, kết luận chỉ có một.
Thì ra, tướng ngủ của anh cũng không tốt lắm.
Khó trách anh nói anh té xuống giường cũng không phải là cô sai, ha! Cô còn tưởng rằng chính mình đá anh té xuống giường, kỳ thực, căn bản là anh đang ngủ nửa chừng thì tự mình lăn xuống giường, nói vậy, anh cũng không lợi hại giống như bình thường, người ngoài hầu như đều đem anh thần thánh hóa lên, thật ra, cho dù anh có lợi hại khôn khéo cỡ nào thì cũng chỉ là một con người bình thường mà thôi.
Phó Sồ Nhi vốn còn đang nhíu mày, bây giờ đột nhiên lại cảm thấy an tâm, cô cười cười vỗ vỗ gối đầu, sau đó thoải mái tiến vào mộng đẹp.
Có lẽ, cô thật sự không nên suy nghĩ quá nhiều, gả cho anh, làm vợ anh mới là chính xác, cô còn nhớ một thím nào đó đã từng nói, mỗi gia đình đều có khó khăn phải trải qua, nhưng ngẫu nhiên cũng sẽ có một chuyện gì đó ngọt ngào, không phải tất cả đều là đau lòng khổ sở.
Cho nên lần sau, cô tuyệt đối sẽ không bỏ trốn nữa, nếu như lại bỏ trốn thì sao? Ừm. . . Cô thề, ai bỏ trốn chính là con chó nhỏ, cô không muốn làm chó nhỏ. . . khò khò . . . trong mộng, cô lại mơ thấy. . . mơ thấy rốt cuộc hai người bọn họ cũng đã cử hành hôn lễ thành công, mà cô đã nói ‘Con nguyện ý!’ . . .


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.