Bạn đang đọc Cô Dâu Của Thiếu Gia: Chương 6
Sự kiện trốn hôn vừa mới trôi qua chưa đầy hai tháng, khi mọi người vẫn còn đang chìm trong sự kinh ngạc và chấn động thì Lệ Du Tư lại thông báo tin tức về hôn lễ một lần nữa, điều này đã khiến cho tất cả mọi người bị kinh hãi.
“Cử hành hôn lễ một lần nữa sao? Sao lại có thể nhanh như vậy? ! Tư, cậu chắc chắn là không có vấn đề gì chứ?” Đối với người bạn tốt sắp trở thành em rể của mình, Phó Thiểu Kỳ cảm thấy có chút khó xử, dù sao thì mới chỉ qua hai tháng ngắn ngủi, chuyện Phó Sồ Nhi trốn hôn, thật sự đã giải quyết ổn thỏa rồi sao?
Lệ Du Tư nhìn thấy sự băn khoăn trong mắt bạn mình, anh nói: “Sẽ không có vấn đề gì đâu, hiểu lầm trước kia giữa bọn mình đã hoàn toàn được tháo gỡ.”
“Thật không? Vậy là tốt rồi, chỉ có điều, cậu chắc chắn là sẽ không cần tăng thêm người trông chừng Sồ Nhi chứ?” Nếu như Sồ Nhi trốn hôn một lần nữa thì không biết sẽ phải gặp bao nhiêu sóng gió, từ trước đến nay, Phó Thiểu Kỳ vẫn luôn là một người suy nghĩ cẩn thận, anh luôn cố gắng đề phòng hết mọi rủi ro.
Thế nhưng, mặc dù Lệ Du Tư cũng là một người suy nghĩ cẩn thận, nhưng đối với vị hôn thê mà anh yêu thương đến tận xương tủy này, Lệ Du Tư lại không muốn làm những việc như vậy với cô, anh lắc đầu cười nói: “Tôi đã nói rồi, giữa tôi và cô ấy không có vấn đề gì cả, tôi tin rằng, cô ấy sẽ là cô dâu xinh đẹp nhất trên thế giới, tôi vô cùng tin tưởng cô ấy!”
Nghe vậy, Phó Thiểu Kỳ chỉ biết nhún nhún vai: “Được rồi! Nghe theo ý cậu vậy!”
Cũng là một thành viên của nhà họ Phó, đối với những hành động của người thân trong nhà, Phó Thiểu Kỳ luôn có một loại cảm giác khó hiểu, thậm chí, anh còn nghĩ, chuyện này sẽ không dễ dàng kết thúc như vậy. . . . .
***
“Ngon quá! Anh Tư, chả trách anh lại thích món này như vậy!” Phó Sồ Nhi vừa cười cười vừa ăn cháo, vẻ mặt ngọt ngào giống như là đang được ăn cao lương mỹ vị vậy.
“Em thích là tốt rồi!” Lệ Du Tư cưng chiều nhìn cô, khi thấy cô nở nụ cười xinh đẹp, anh chỉ cảm thấy tất cả mỹ vị trên đời này không cách nào có thể so sánh được nữa rồi.
Lúc này, bác đầu bếp đang đứng bên cạnh, nhìn thấy bầu không khí giữa hai người có vẻ rất tốt, nên thuận miệng nói: “Tiểu thư Sồ Nhi, trước kìa, thiếu gia nhà chúng tôi cũng rất thích ăn những món ăn ngon, đặc biệt là những món ăn mang hương vị gia đình, tôi còn nhớ rất rõ, mấy năm trước thiếu gia đã từng nói, cậu ấy nhất định phải cưới một người vợ biết nấu cơm, mặc dù trong nhà đã có đầu bếp nhưng nếu thiếu phu nhân biết nấu ăn thì sẽ tốt hơn, như vậy thì thiếu gia có thể suốt ngày ở nhà để hưởng thụ mỹ vị rồi!”
Nghe bác đầu bếp nói xong, hàng chân mày của Lệ Du Tư khẽ nhíu lại, bởi vì, trong lòng anh hiểu rất rõ, Phó Sồ Nhi không biết làm chuyện nhà, từ bé đến lớn đều có người phục vụ, bây giờ, ngay cả chuyện nấu cơm cũng là một vấn đề lớn đối với cô: “Đó đã là chuyện mấy năm về trước rồi, đừng nhắc lại nữa!”
“Biết nấu ăn. . . . .” Dường như cô không nghe được lời nói của Lệ Du Tư, khuôn mặt nhỏ nhắn khẽ cúi gằm, dáng vẻ như đang suy tư.
“Sồ Nhi, em đừng suy nghĩ lung tung, đừng nghe ông ấy nói vớ vẩn!” Dưới ánh mắt đầy ẩn ý của Lệ Du Tư, người đầu bếp biết mình đã lỡ lời, vội vàng xoay người rời đi.
“Em không có. . . . Anh Tư, em không có suy nghĩ lung tung. . . . .”
“Vậy thì tốt, nhân lúc đồ ăn vẫn còn nóng, chúng ta ăn cơm thôi!” Anh gắp một miếng gà xé phay bỏ vào trong chén của cô.
“Ừm. . . . . .” Cô gật gật đầu, vẻ mặt buồn thiu nhìn miếng gà trong chén. Bởi vì bây giờ cô đang suy nghĩ đến một vấn đề nghiêm trọng, vậy nên cho dù đồ ăn có ngon đến mấy thì cũng chỉ như là đang nhai sáp mà thôi.
Người có tình thì sẽ thành thân thuộc.
Cho dù những lời này rốt cuộc là do ai nói ra, thì hiện tại, vào giây phút cuối cùng này cũng phải trải qua một thử thách rất lớn, bởi vì, dưới giai điệu du dương, cô dâu mặc một chiếc váy cưới trắng tinh, trên tay cầm một bó hoa xinh đẹp, đôi chân đang chầm chậm tiến lên từng bước, nhưng. . .bỗng chốc lại. . . . .lui về phía sau.
Được rồi, Phó Sồ Nhi lại muốn bỏ chạy!
“Sồ Nhi, tới đây!” Trong lòng Lệ Du Tư vang lên hồi chuông cảnh giác, anh cười dịu dàng, đưa tay dụ dỗ cô gái nhỏ đang lui về phía sau từng bước.
“Không. . . .” Phó Sồ Nhi lắc đầu, lại tiếp tục lùi lại.
“Tới đây.” Lần này, anh nhấn mạnh.
“Không! Anh Tư, em. . . . . em không thể!”
Phó Sồ Nhi hét to một tiếng, sau đó, dưới con mắt kinh ngạc của tất cả mọi người, cô buông bó hoa đang cầm trong tay, xoay người chạy dọc theo tấm thảm đỏ, trong chốc lát đã rời khỏi lễ đường!
Chết tiệt, lẽ ra mình không nên tin tưởng cô ấy!
Lệ Du Tư khẽ chửi thầm một tiếng, đôi bàn tay siết chặt thành nắm đấm, một người, lại bị cô dâu của mình bỏ lại ngay trong lễ đường thiêng liêng, thêm một lần nữa!
“Hình như là lại trốn hôn. . . .”
“Cái gì? Không thể nào ? ! Lần trước không phải là mới ——”
Lệ Du Tư lạnh lùng lên tiếng, cắt ngang những lời bàn tán xôn xao của những người giúp việc, trong giọng nói bình tĩnh không thể phát hiện được tâm tình của anh lúc này: “Đêm trước ngày hôn lễ, Sồ Nhi có biểu hiện gì bất thường không?”
“Biểu hiện bất thường? Không thấy chỗ nào bất thường cả!” Quản gia suy nghĩ một hồi, rồi lắc đầu đáp.
Cô phụ bếp cũng gật đầu phụ họa: “Đúng vậy! Vẫn thấy cô ấy bình thường như mọi khi mà . . .Không! Không đúng! Hôm đó ——” Người phụ nữ há hốc miệng, dường như đang nhớ lại điều gì.
“Hôm đó làm sao? Đã xảy ra chuyện gì? Nói mau!” Lệ Du Tư trầm giọng quát.
Sau khi nghe người phụ bếp nhắc lại, mọi người cũng đều nhớ ra, vẻ mặt của quản gia thì lại giống như là đang nhớ về một quãng thời gian tốt đẹp: “Ngày đó, có một nơi mà chúng tôi đang làm việc, lại giống như là bị bom đạn oanh tạc, chỗ đó là. . . .”
“Là chỗ nào?” Sắc mặt của Lệ Du Tư vô cùng ngưng trọng.
“Phòng bếp. . . .” Nói xong, quản gia liền kể lại toàn bộ sự tình.
***
Xoảng!
Ầm!
Ầm ầm ầm. . . . Loảng xoảng. . . .
Bên kia cánh cửa, một loạt âm thanh khiến người ta phải hoảng sợ, cứ liên tục truyền đến, giống như đằng sau cánh cửa kia đang xảy ra thế chiến thứ ba vậy, hơn nữa, mức độ thương vong cực kỳ nghiêm trọng.
Một đám người bu lại trước cửa để trông chừng, trong lòng thầm nghĩ không biết mình có nên mở cửa bước vào xem tình hình thế nào hay không, chỉ là, thi thoảng lại có một tiếng nổ vang lên, khiến cho bọn họ vừa mới định bước vào thì lại bị dọa sợ mà phải lui về phía sau vài bước, mãi cho đến cả tiếng đồng hồ sau đó, cánh cửa mới được mở ra, còn Phó Sồ Nhi thì bước ra với mái tóc rối bù.
“Tiểu thư, cô không sao chứ?” Đầu bếp lo lắng hỏi, ánh mắt không nhịn được mà liếc nhìn con dao đang được cô nắm chặt trong tay.
Sồ Nhi cầm con dao đi về phía trước, khiến ai nấy đều sợ hãi mà phải lui lại phía sau: “Tôi không sao, nhưng mà, chú đã từng nói là anh Tư muốn một người vợ biết nấu ăn đúng không?”
Đầu bếp dè dặt cẩn thận cầm lấy con dao trong tay cô, sau đó mới gật đầu nói: “Không sai, cho dù thế nào thì cũng phải biết làm một món mà cậu ấy thích ăn nhất! Tiểu thư, cô hỏi chuyện này làm gì?”
“Không có gì, tôi mệt quá, về phòng ngủ trước đây!” Hai bả vai rũ xuống, Phó Sồ Nhi ủ rũ, lê lết từng bước chậm rãi dọc theo hành lang dài.
***
“Em không có mặt mũi nào gặp anh nữa. . . . Anh đừng đến gặp em. . . . Anh Tư, em thật sự không thể nào gả cho anh được đâu, em. . . . ngay cả cháo gà cũng không biết nấu. . . .”
Phó Sồ Nhi núp ở dưới giường, sống chết không chịu chui ra ngoài, Lệ Du Tư không thể làm gì khác hơn là cũng chui xuống dưới giường, trông hai người thật giống hai tên lính nhỏ đang nằm úp sấp ở bên ngoài quân doanh, thật sự là có một loại cảm giác vi diệu không thể nói thành lời.
“Quả nhiên là không nằm ngoài dự liệu của anh!” Nghe thấy lý do của cô, sau một hồi nghiệm chứng suy nghĩ của bản thân, Lệ Du Tư đảo cặp mắt có chút thất vọng, không nhịn được mà buông tiếng thở dài.
“Em đã cố thử. . . . nhưng kết quả nếu không phải khét thì gà cũng bị nát bấy, nước hầm không phải quá mặn thì cũng chẳng có mùi vị gì hết, có lúc lại còn . . .ngọt nữa, anh Tư, chắc là anh chẳng bao giờ ăn cháo gà ngọt đâu đúng không?”
“Sau này, nếu có thể, hãy cho anh được nếm thử hương vị của nó.” Anh nhún vai, khẽ cười một tiếng, dường như chẳng xem đây là một việc quan trọng.
“Anh còn cười em nữa! Trong lòng người ta đau như thế nào, anh lại còn ở đây mà cười được. . . .” Cô vừa căng thẳng, vừa tức giận, cảm giác phiền muộn cứ thế không ngừng kéo đến, khiến cô bật khóc.
“Sồ Nhi, rốt cuộc là em đang lo lắng điều gì?” Anh chạm vào bờ môi chúm chím đỏ mọng của cô, thở dài một hơi đầy bất đắc dĩ: “Nghe anh trai em nói, từ nhỏ, em đã rất thích ăn, món nào lạ cũng ăn, món nào ngon cũng ăn, mở miệng ra là có thể ăn nhưng cũng rất kén ăn, không phải sao?”
“Ừm.” Cô tạm thời ngừng khóc thút thít, gật đầu một cái, chuyện này cũng đúng.
“Vậy không phải là được rồi sao? Ai nói một người biết nấu ăn giỏi mới có thể am hiểu được mỹ thực? Bé con, cái miệng nhỏ này của em chính là thứ khảo nghiệm món ăn tốt nhất của anh rồi, không phải sao?”
“Như vậy có được không?” Cô cảm thấy có chút không ổn, nhưng rồi lại không có cách nào phản bác được lời nói của anh.
“Anh nói được là được!” Lệ Du Tư cũng nhìn ra được biểu hiện này của cô.
Dưới tình huống như vậy, chỉ cần hai ba câu là đã có thể thuyết phục được Phó Sồ Nhi, chẳng qua là cô vẫn còn có chút lo lắng: “Anh Tư, em thật sự là không có vấn đề gì sao?”
***
“Chính là cô ta! Là cái người đã từng hai lần trốn hôn chỉ trong vòng hai tháng ngắn ngủi.”
“À! Chuyện này tôi cũng có nghe qua, lạ thật, sao lại trốn hôn vậy nhỉ? Chẳng lẽ, cái cô thiên kim nhà họ Phó đó không nguyện ý gả cho thiếu nha nhà họ Lệ, cho nên mới bỏ trốn như vậy sao?”
“Chắc là vậy, nhất định là như vậy rồi!”
“Nhìn thiếu gia nhà họ Lệ tướng mạo anh tuấn nho nhã như vậy, sao có thể làm ra mấy cái loại chuyện bức hôn chứ? Nếu người ta đã không tình nguyện như vậy thì hãy buông tha cho người ta đi!”
“Đúng đó! Đúng đó! Tôi còn nghe nói là. . . . .”
Hai người phụ nữ, một mập một gầy, ăn mặc có vẻ tầm thường đang ngồi cách bàn ăn của bọn họ không xa, hai người nói chuyện ‘nhỏ nhẹ’ đến nỗi ai bị điếc mà ngồi cách cả mười km cũng có thể nghe được, huống chi là Phó Sồ Nhi đang ngồi gần đó.
“Anh Tư, em hứa sau này sẽ không lặp lại một lần nữa.” Cô đặt dao nĩa trong tay xuống, nghiêm túc nhìn sâu vào đôi mắt của Lệ Du Tư, nói lời cam kết.
“Ừ?” Anh nhìn cô, khẽ nở nụ cười, hàng lông mày nhướng lên mang theo một tia chất vấn.
“Em sẽ không bỏ lại anh trong hôn lễ một lần nữa, như vậy chắc chắn là sẽ rất mất thể diện đúng không?” Khuôn mặt cô lộ vẻ áy náy, dáng vẻ giống như hận không thể nào lấy cái chết để chuộc lại lỗi lầm của mình.
Đối mặt với vấn đề của cô, Lệ Du Tư chỉ cười trừ, anh dịu dàng vuốt ve mái tóc đen mềm mại của cô: “Không sao cả, chỉ cần em đừng tái phạm nữa là tốt rồi”
“Vâng.”
Cô gật đầu thật mạnh, vô cùng nghiêm túc với lời hứa của mình, chỉ là, lời hứa này thật sự là có thể thực hiện sao?
Aizz. . . . Có lẽ, rất nhiều người hận Tôn Trung Sơn tại sao không làm gì mà phải cách mạng đến lần thứ mười một mới thành công, bởi vì theo cách này, cho dù mọi người vẫn tiếp tục cố gắng và thất bại, thì chỉ cần không vượt quá kỷ lục mà ông ta đã lập ra thì dường như có trở thành một case[*] nhỏ cũng ko hề tầm thường chút nào.[**]
— —— —–
Chú thích:
[*] case là chỉ các nhiệm vụ, vụ án, công việc v.v…
[**] Tôn Dật Tiên (Tôn Trung Sơn) bị thất bại 10 lần và chỉ thành công ở lần thứ 11, ông đã trở thành cha đẻ của nước Trung Quốc hiện đại. Sau lần cố gắng thứ 11 ở Wu Chang, ở tuổi 46, ông đã trở thành Tổng thống của Trung Hoa dân quốc.
Ở đây ý là: miễn sao đừng thất bại quá số lần mà TTS đã thất bại (11 lần) là được