Cô Dâu Bướng Bỉnh Của Tổng Tài

Chương 72


Bạn đang đọc Cô Dâu Bướng Bỉnh Của Tổng Tài – Chương 72


Cô tốn bao công sức mới gắp được một cái, vừa đưa đến bên miệng đã nghe người đối diện kêu: “Chị dâu.”
Tô Tú Song cả kinh, trực tiếp làm rớt vằn thắn trên bàn cơm.
Hoắc Dung Thành lạnh lùng liếc xéo bên này, cười khẩy một tiếng.

Tô Tú Song nghe rõ ràng, không nhịn được mím môi.
“Anh hai…” Hoắc Dung Thành bất đắc dĩ kêu lên: “Anh đừng hù dọa cô ấy.

Chị dâu, hôm nay là tiệc sinh nhật của ông nội, tối nay sẽ mở tiệc chiêu đãi khách khứa, nên ăn diện đẹp một chút.”
“Ừ, tôi biết rồi” Tô Tú Song cảm kích nói.

Ở nhà họ Hoắc, chỉ có mình anh ấy thật lòng tốt với mình.
“Dọa cô ta ư?” Hoắc Dung Thành nhướng mày, nhìn lướt qua cánh tay cô: “Đừng bị lớp da cừu của cô ta lừa gạt, cô ta hung ác lắm”
Tô Tú Song hít thở thật sâu, kìm nén cơn giận dưới đáy lòng.

Đây là nhà họ Hoắc, là địa bàn của anh ta, nhịn một lát trời yên bể lặng, lùi một bước trời cao biển rộng, không cần thiết so đo với anh †a.

Thấy hai người như nước với lửa, Hoắc Lăng Tùng lắc đầu, sau đó đứng dậy cầm đĩa của Tô Tú Song, gắp vằn thắn cho cô, dịu dàng nói: “Tay em không tiện, ăn đi.”
Tô Tú Song mỉm cười, đôi mắt cong cong như trăng non: “Cảm ơn bác sĩ Tùng.
Vừa dút lời, cô bỗng cảm nhận được ánh mắt lạnh lão bắn lên người mình.

Cô phản xạ quay đầu lại thì thấy Hoắc Dung Thành đang nhìn mình.

Cô khế ho một tiếng, rũ mi mắt giả vờ như không thấy anh ta.

Đang định vươn tay nhận đĩa ăn thì ai dè người bên cạnh cô càng nhanh tay hơn, chiếc đĩa mà Hoắc Lăng Tùng đưa cho cô trực tiếp bị bàn tay của anh †a chặn lại.
Tô Tú Song giật mình.

Hình như… Đó là đĩa của mình mà?
Hoắc Lăng Tùng nhếch môi cười, đặt đĩa sủi cảo còn lại trước mặt Tô Tú Song.

Sắc mặt Hoắc Dung Thành lập tức trở nên lạnh lẽo.

Một bữa sáng mà cứ như là một trận giày vò.

Dù sao Hoắc Dung Thành đã không thèm che giấu sự chán ghét và gây khó dễ cho mình.
Tô Tú Song ngẩn người ngồi trước bàn làm việc, ngay cả Tô Tú Duyên lắc lư †ay trước mặt mình mà cũng không phát hiện.
“Tú Song.” Tô Tú Duyên kêu lên.
“Hả?” Tô Tú Song giật mình, lấy lại tinh thần.
“Em nghĩ gì vậy? Kêu em mấy tiếng mà em chẳng phản ứng gì cả” Tô Tú Duyên cảm thấy hôm nay cô có vẻ khác thường.
Tô Tú Song không trả lời mà chỉ nói: “Chị ơi, chị cho em mượn lễ phục của chị một lát, tối nay em cần dùng”
“Tiệc sinh nhật của cụ Gia đúng không? Yên tâm đi, lễ phục và quà chị đã chuẩn bị hết rồi”
Nghe vậy, ánh mắt Tô Tú Song tỏa sáng, vui vẻ ra mặt: “Cảm ơn chị đã giúp em lúc nguy nan.”
“Chị đã hẹn thẩm mỹ viện luôn rồi, chị sẽ kêu tài xế đưa em đến đó luôn”
Tô Tú Song cảm thấy hơi khuếch đại.
Còn chưa kịp lên tiếng thì đã bị Tô Tú Duyên đẩy ra văn phòng.
Vừa đến thẩm mỹ viện, quần áo trên người cô đã bị lột sạch.

Một chuỗi phục vụ bao gồm bảo dưỡng khuôn mặt, mát xa toàn thân, thư giãn gân cốt, spa.

Còn chưa bắt đầu trang điểm mà Tô Tú Song đã mệt không đứng thẳng người được.
Nhìn đèn pha lê rực rỡ trên trân nhà, cô trợn trắng mắt, im lặng cảm thán làm phụ nữ thật khó, làm một người phụ nữ xinh đẹp lại càng khó hơn, muốn làm một người phụ nữ xinh đẹp ở danh gia vọng tộc, khó càng thêm khói Trang điểm mất hơn một tiếng, sau khi nghe nhà tạo mẫu nói làm kiểu tóc còn cần hai tiếng, cô lập tức từ chối: “Cứ thả tóc đi”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.