Bạn đang đọc Cô Dâu Bướng Bỉnh Của Tổng Tài – Chương 71
Điện thoại còn chưa cúp máy, tiếng kêu dồn dập của Bạch Tĩnh truyền đến: “Tú Song, Tú Song, sao tớ lại nghe thấy tiếng nói của đàn ông vậy? Cậu đang ở bên cạnh ai thế?”
“Không, tớ đang xem TV, nam chính trong phim đang đọc lời thoại mà” Tô Tú Song hoàn hồn, vội nói qua loa cho xong.
“Giọng nói êm tai thế, phim truyền hình nào vậy?” Bạch Tĩnh thích nghe giọng nói của người khác, lúc này vô cùng kích động.
Nghe vậy, Tô Tú Song nhíu mày, tùy tiện mượn cớ rồi cúp máy.
Trong phòng, Hoắc Dung Thành thay áo ngủ màu xám, ngậm thuốc lá nuốt mây nhả khói.
Điện thoại rung lên, anh ta nghiêng đầu liếc nhìn thì thấy tên Nam Cố Trạch hiện lên trên màn hình.
Anh ta cầm điện thoại ấn nút nghe máy, nhưng không lên tiếng mà vẫn hút thuốc.
“Cô ấy đâu rồi? Anh có dẫn cô ấy về không?” Nam Cố Trạch hỏi.
“Cậu thích vác tù và hàng tổng từ khi nào vậy?” Sương khói mơ hồ, Hoắc Dung Thành híp mắt, không trực tiếp trả lời anh ta.
“Di chứng do ăn chay niệm phật.
Còn nữa, anh không thấy cô ấy hơi giống anh hay sao?”
Hoắc Dung Thành khinh thường cười lạnh: “Cậu bị che mắt hay là dây thân kinh chặn não bộ, khiến não bộ thiếu máu, biến thành não tàn vậy hả?”
Nam Cố Trạch nghẹn họng.
Thật sự là quá độc miệng!
“Anh với cô ấy đều có thể ra tay hung ác với bản thân, điểm này quả thực không hề khác nhau.” Nam Cố Trạch có ấn tượng sâu sắc với hành động của Tô Tú Song: “Ba vết rạch kia không hề nhẹ chút nào”
Ít nhất, 90% phụ nữ đều không thể ra tay hung ác với mình như thế.
“Sao? Đau lòng hả?” Hoắc Dung Thành nhướng mày, búng rơi tàn thuốc.
Nam Cố Trạch tức hộc máu, kìm nén xúc động muốn tự tát vào mặt mình: “Phục, tôi thật sự phục cái miệng của anh.
Quấy rầy, quấy rây” Sau đó trực tiếp cúp máy.
Hoắc Dung Thành ngước mắt nhìn áo khoác dính máu của mình.
Vết máu Anh ta nuốt nước miếng, lẳng lặng nhìn một lúc, ánh mắt càng ngày càng sâu thẳm, cũng càng ngày càng tối tăm.
Sáng sớm hôm sau, Tô Tú Song mới ra khỏi phòng đã thấy người hầu đi tới đi lui trên hành lang, trông rất là bận rộn.
Cô hếch lông mày rồi bước xuống lầu.
Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Nhưng phòng khách còn bận rộn hơn thế.
Hoắc Lăng Tùng cầm sách ngồi trên sofa, áo len màu trắng trông vô cùng ấm áp dưới ánh mặt trời.
Nghe thấy tiếng bước chân, anh quay sang mỉm cười: “Em đã dậy rồi à”
Tô Tú Song mỉm cười, coi như chào hỏi.
Hai người vừa ngồi xuống bàn ăn thì Hoắc Dung Thành cũng bước xuống lầu, tóc mái vụn vặt trên trán, áo ngủ màu xám mở rộng cổ, vừa gợi cảm vừa lười biếng.
Mặc dù Tô Tú Song không quay đầu lại, nhưng cũng cảm nhận được khí thế mạnh mẽ từ đằng sau.
Hoắc Lăng Tùng nhấp một ngụm sữa bò, cười khế: “Anh hai, xem ra đêm qua anh ngủ rất ngon”
“Thì sao?” Hoắc Dung Thành nhìn lướt qua bàn ăn, bưng một ly café đen thơm nồng, khế nhấp một ngụm.
“So với trước kia, sắc mặt và tinh thần của anh có vẻ khá hơn nhiều.”
Từ đầu tới cuối, Tô Tú Song chỉ là người vô hình, suốt cả bữa ăn không tham dự vào cuộc nói chuyện, chỉ cúi đầu nhìn chằm chằm đĩa vằn thắn trước mặt mình.
Tay phải của cô bị thương nên chỉ có thể cầm đũa bằng tay trái, vừa vụng về vừa mất tự nhiên.