Bạn đang đọc Cô Dâu Bướng Bỉnh Của Tổng Tài – Chương 36
Chương 36
Bỗng nhiên, giọng nói lạnh lẽo của người đàn ông vang lên.
Tô Tú Song ngẩng đầu lên, thấy Hoắc Dung Thành, sắc mặt không khỏi thay đổi.
“Không có sự lựa chọn nào khác?
Chẳng lẽ tôi ép cô gả vào nhà họ Hoắc sao?” Hoắc Dung Thành cười lạnh, ánh mắt tối tăm.
Anh ta nghe thấy cuộc đối thoại của mình với bác sĩ Tùng sao? Tô Tú Song không khỏi cứng đờ người.
“Trước đó còn trò chuyện say mê với bác sĩ, bây giờ lại thành người câm rồi hả?” Con ngươi trong mắt Hoắc Dung Thành co rụt lại, nhếch môi lạnh lùng nói.
Tô Tú Song không biết nên trả lời như thế nào nên dứt khoát im lặng.
“Tôi đúng là khinh thường cô.
Bình thường hay thấy anh hùng cứu mỹ nhân, hôm nay lại hiếm khi được thưởng thức cảnh tượng mỹ nhân cứu anh hùng, đúng là phấn khích…” Giọng nói của anh ta trâm thấp, không có bất cứ cảm xúc dao động, bình tĩnh đến mức không thể bình tĩnh hơn, thậm chí còn khen ngợi vỗ tay.
Tô Tú Song bỗng căng thẳng, khẽ run lên.
“Bác sĩ Tùng là một bác sĩ giỏi, anh ấy từng giúp đỡ tôi, lần này tôi giúp anh ấy cũng là điều nên làm, có qua có lại thôi.” Cô bình tĩnh lại, chậm rãi nói.
“Có qua có lại, hay là… có mưu đồ khác?” Hoắc Dung Thành cố ý tạm dừng, ánh mắt thâm trầm sắc bén như sói.
Tô Tú Song không khỏi hoảng sợ, cảm thấy thân thể mình như bị ánh mắt anh ta đâm thủng.
“Từ bỏ tâm tư của cô đi.
Lá gan cũng không nhỏ đấy nhỉ..” Hoắc Dung Thành hút một điếu thuốc, sau đó cúi người nhả khói lên mặt Tô Tú Song.
Tô Tú Song bị sặc ho mấy tiếng, khóe mắt cay xè.
Hoắc Dung Thành nhếch môi, dường như rất hài lòng với phản ứng của cô: “Trước mặt bao nhiêu người mà cô dám bảo vệ một người đàn ông khác, còn ôm ôm ấp ấp nữa chứ, dám cắm sừng tôi ngay trước mặt tôi hả?”
Anh ta siết chặt cằm cô, ánh mắt hung ác, giọng nói châm biếm.
Tô Tú Song bị chọc giận, cắn răng nói: “Không phải thế! Nếu anh cứ muốn tự cắm sừng thì tôi cũng không còn gì để nói”
“Cái miệng cô cũng nhanh nhảu đấy chứ” Hoắc Dung Thành bị chọc giận, bàn tay đặt trên chiếc cổ trắng nõn của cô, dần dần siết chặt.
Bị bóp cổ, Tô Tú Song cảm thấy càng ngày càng khó thở, nhưng cô không hề sợ hãi mà vẫn bướng bỉnh nhìn anh ta.
Hoắc Dung Thành bỗng cảm thấy buồn tẻ vô vị, bèn thả tay ra, bình tĩnh cảnh cáo cô: “Cho dù là hôn nhân hiệp ước thì cô cũng đừng hòng trêu hoa ghẹo nguyệt.
Lần sau nếu còn để tôi thấy cô với người đàn ông khác dây dưa thì với thủ đoạn của tôi, rất dễ khiến cô sống không bằng chết”
“Đã biết.” Tô Tú Song gật đầu, cô tin anh ta nói được thì làm được.
Dù sao anh ta vốn là một kẻ biến thái, làm những chuyện biến thái thì cũng không có gì lạ.
Liếc mắt thấy đồ bệnh nhân trên người cô, Hoắc Dung Thành nhướng mày, ánh mắt càng tối tăm.
Tô Tú Song không hiểu ra sao, trong lòng vẫn còn sợ hãi, không biết anh ta lại muốn nổi điên kiểu gì, chỉ có thể cảnh giác nhìn anh ta.
Hoắc Dung Thành vươn tay, chạm vào xương sườn dưới ngực phải của cô.
Thân thể Tô Tú Song cứng đờ như khúc gỗ, ngay cả giọng nói cũng biến dạng: “Anh… Anh muốn làm gì?”
Hoắc Dung Thành im lặng, bầu không khí trở nên căng thẳng, ngay sau đó, anh ta đâm mạnh lên xương sườn của cô.
“ÁI!!” Tô Tú Song đau đớn hét lên, mặt cắt không còn giọt máu, cúi gập người ôm bụng.