Bạn đang đọc Cô Dâu Bướng Bỉnh Của Tổng Tài – Chương 35
Chương 35
Tô Tú Song vội từ chối: “Không cần đâu, em có thể tự đi được mà”
“Đừng cứng đầu, em mới phẫu thuật xong” Dứt lời, Hoắc Lăng Tùng dứt khoát bế Tô Tú Song lên, bàn tay đặt bên eo cô vừa dịu dàng vừa lịch thiệp.
Tô Tú Song không nhịn được đỏ mặt, vòng tay của anh rất ấm áp, tỏa ra mùi quýt thơm ngát.
Về tới phòng bệnh, Tô Tú Song được đặt lên giường, gò má vẫn còn đỏ ửng, khẽ cắn môi nói: “Cảm ơn anh”
“Người nên nói cảm ơn là anh mới đúng.
Lúc nãy chắc em bị trây xát tay, vươn tay ra cho anh xem thử” Vẻ mặt anh rất dịu dàng, nhưng giọng nói lại rất kiên quyết, không cho phép từ chối.
Tô Tú Song hết cách, đành phải thò tay ra.
Trên mu bàn tay là một vết thương rất sâu, thấy cả thịt bên trong.
Y tá đứng sau lưng Hoắc Lăng Tùng xách hòm thuốc dự bị.
Anh lấy thuốc sát trùng đổ lên bông y tế, vừa chạm vào vết thương, cảm giác bị ăn mòn đã khiến tay cô nóng rát đau đớn.
Sắc mặt Tô Tú Song tức khắc trở nên không còn giọt máu.
Song Hoắc Lăng Tùng lại không mềm lòng, cũng không nhẹ nhàng hơn.
“Hay là thôi đi bác sĩ Tùng, vết thương đều có thể khép lại, nó sẽ tự lành thôi, shhhh… Đau quá!” Còn chưa dứt lời, Tô Tú Song đã phải hít vào một hơi, thân thể cũng bắt đầu uốn éo trốn tránh.
“Đừng quấy rối, vết thương của em rất nặng…” Hoắc Lăng Tùng cười khẽ, nhìn cô chằm chằm, sau đó nhẹ nhàng nắm bàn tay đang nắm chặt vì đau đớn của cô.
Tô Tú Song cứng đờ, trái tim đập thình thịch.
Sợ cô rụt tay lại, Hoắc Lăng Tùng dùng sức cầm chặt hơn: “Làn da con gái vốn mềm mại, không nên để lại sẹo.
Sắp xong rồi, em chịu đựng một chút.”
Tô Tú Song hoàn hồn, ngẩng đầu lên nhìn anh.
Ánh mắt anh rất thản nhiên, vô cùng hiền hòa, nhưng cũng rất chuyên chú.
Cảm giác đau đớn đã giảm bớt, ngay cả bàn tay được anh nắm cũng không còn cứng đờ nữa mà dần dần thả lỏng.
Gương mặt cô lại bắt đầu đỏ bừng.
“Bác sĩ Tùng, anh quá lương thiện và khoan dung, người khác sẽ không biết ơn anh, ngược lại sẽ càng được nước lấn tới.
Quá lương thiện sẽ bị kẻ khác làm tổn thương, giống như ba mẹ của An Bảo” Tô Tú Song nhìn thẳng vào mắt anh nói: “Người như anh dễ bị thiệt thòi lắm: Hoắc Lăng Tùng cười thản nhiên, giọng nói khàn khàn: “Em phải biết rằng đối xử tốt với người khác thì không sai.
Nhưng người khác không đáp lại em thì không thể nói người ta ác liệt, chỉ có thể nói em đã kỳ vọng quá cao mà thôi.
Sự trả giá và báo đáp không có quan hệ trực tiếp, đồng thời chúng ta không có cách phân biệt người tốt và kẻ xấu bằng mắt thường, cho nên chúng ta chỉ có thể bảo vệ bản thân, làm theo những điều mình muốn, không thẹn với lòng”
Làm theo những điều mình muốn, không thẹn với lòng, Tô Tú Song âm thầm lẩm nhẩm câu này.
“Anh có thể hỏi em một câu không?”
Hoắc Lăng Tùng nói.
Tô Tú Song chớp mắt, gật đầu: “Được chứ”
“Báo chí đăng tin tháng sau em phải gả vào nhà họ Hoắc, có đúng không?”
Tô Tú Song cứng đờ, tâm trạng bỗng trở nên nặng nề, cố gắng nói: “Vâng”
“Cửa nhà giàu sâu như biển, tính cách của em không phù hợp gả vào nhà họ Hoắc” Anh thản nhiên nói.
Tô Tú Song nắm chặt tay, cười cay đắng: “Em không có sự lựa chọn nào khác”
Hoắc Lăng Tùng khẽ thở dài, không hỏi nhiều mà đứng dậy: “Em nghỉ ngơi đi”
Tô Tú Song buồn bã: “Vâng”
Cửa phòng được đóng lại.
Mấy giây sau, cửa phòng lại mở ra, tiếng bước chân vang lên, ngay sau đó một bóng người vào phòng.
Tô Tú Song không ngẩng đầu, vẫn ngơ ngác nhìn chân mình.
“Sao? Gả cho Hoặc Dung Thành tôi đây còn khiến cô chịu thiệt thòi à?”