Bạn đang đọc Cô Dâu Bừa Của Trịnh Tổng – Chương 34: Sự Thật Về Năm Năm Trước
Trác Hạo Nhiên theo bản năng báo lại tình hình cho Trịnh Minh Vũ.
Tất nhiên anh không ngu đáp thẳng xuống sân thượng mà hạ cánh ở sân sau rồi đi thang máy lên.
Trịnh Minh Vũ sau khi nhận được thông báo thì tức tốc chạy vào căn cứ tìm Phong Tiêu Hành.
“Phong Tiêu Hành, cho tập hợp hai mươi xạ thủ bắn tỉa tầm xa, lên xe đến khách sạn Bb&T”
Phong Tiêu Hành chần chừ, anh không có lý do để làm theo khi chưa nhận được lệnh từ cấp trên đó là Trác Hạo Nhiên.
“Phong Tiêu Hành, anh có nghe tôi nói không?”
“Trịnh Minh Vũ chúng tôi rất tiếc nhưng..”
“Đừng có cãi lời tôi, đưa bọn họ lên xe”
Lời Trịnh Minh Vũ nói ra chắc như đinh đóng cột, không hiểu sao Phong Tiêu Hành lại tuân lệnh làm theo.
Sau khi 20 xạ thủ bắn tỉa tập hợp anh nói.
“Tất cả mọi người lên xe di chuyển đến những tòa nhà xung quanh khách sạn Bb&T, chọn một chỗ thuận lợi ngắm bắn từ xa đến sân thượng..”
Những xạ thủ vẫn đứng đờ ra đó không biết nên làm theo hay không.
“Nhanh, các anh có còn xem tôi là lão đại nữa hay không”
“Lão đại”
Nói xong, tất cả di chuyển đến những nơi thuận lợi để ngắm bắn chỉ trong vòng 30 phút đã ổn định hết thảy.
Trác Hạo Nhiên lên đến nơi, anh đẩy cửa sân thượng bước lên.
Vừa đặt chân lên, anh đã nghe tiếng lên đạn sau đó mọi cây súng đều chĩa thẳng vào người anh.
Trác Hạo Nhiên vẫn bình tĩnh tiến lại, và anh rất bất ngờ khi nhìn thấy rõ mặt người kia.
“Lăng Kiêu?”
“Ồ bất ngờ không Trác Hạo Nhiên, à không lão đại của tôi?”
“Ngươi làm gì ở đây?”
“Quả nhiên không sai, người con gái này rất quan trọng với mày nhỉ?”
Lăng Kiêu dùng đầu súng mát lạnh di chuyển hết khuôn mặt cô.
“Đừng đụng vào cô ấy nếu ngươi muốn chết”
“Hahhahhaa đến giờ mà ngươi còn to mồm như vậy? Ngươi có tin bây giờ chỉ cần một cái vẫy tay của ta là trên người ngươi không còn chỗ nào để thủng nữa không?”
Trác Hạo Nhiên nhìn một vòng xung quanh rồi lại nhìn Lăng Kiêu.
“Lăng Kiêu thả cô ấy ra, người ngươi muốn là tao”
“No no no Trác Hạo Nhiên, người tao muốn là con đàn bà này, nó nhất định phải chết dưới tay tao”
Lúc này Trịnh Minh Vũ cũng chạy lên đến nơi, không khác gì Trác Hạo Nhiên, anh cũng ngạc nhiên khi thấy Lăng Kiêu là kẻ cầm đầu.
“Lăng Kiêu?”
“Ồ con đàn bà này có vẻ rất quan trọng với cả hai ngươi đi? đến cả cựu lão đại cũng phải đến đây để giải cứu hahhhaha”
“Lăng Kiêu, mau cho ta một lý do để ngươi làm vậy, không lẽ…”
“Phải Trác Hạo Nhiên, ngươi thật dễ quên ”
– ——————–
5 năm trước.
“Lão Đại dừng lại đi, nếu không tất cả anh em đều sẽ chết”
Trác Hạo Nhiên vội vã quỳ xuống van xin người ngồi trên chiếc ghế nhung cao.
Mà người đó không ai khác là Trịnh Minh Vũ.
“Lão đại, chỉ vì một tên gián điệp không xác định rõ mà anh cho giết hết hai mươi anh em ở đây sao?”
Trịnh Minh Vũ không để tâm lời Trác Hạo Nhiên nói, anh phất tay ra lệnh cho thuộc hạ nã súng.
Hai mươi anh em trong đó có một tên gián điệp bị bắn chết rạp ngay tại chỗ.
“Lão đạiii!!!”
Trác Hạo Nhiên hét lên.
Trịnh Minh Vũ đứng dậy nói với Trác Hạo Nhiên.
“Hạo Nhiên, nếu là cậu, cậu sẽ xử lý như thế nào? Truy tìm? đợi đến lúc cậu tìm ra thì cả căn cứ đến mảnh áo còn không xót lại”
Trác Hạo Nhiên không nghe gì lọt vào tai nữa, trước mắt anh là một đám anh em đang nằm trong vũng máu.
Trịnh Minh Vũ đứng ra giữa nói lớn với các thuộc hạ khác.
“Mọi người có ai không đồng tình với cách xử lý của ta không?”
Tất cả nhìn nhau rồi rụt rè giơ tay lên.
Trịnh Minh Vũ cong môi cười.
“Được, từ nay ta không còn là lão đại của các ngươi nữa, Trác Hạo Nhiên sẽ thay ta lãnh đạo căn cứ”
Chưa đợi mọi người kịp phản ứng, Trịnh Minh Vũ sải bước chân ngồi lên xe đi vút.
…!
1 năm sau dưới sự chỉ huy của Trác Hạo Nhiên, căn cứ vẫn hoạt động mạnh mẽ.
Trác Hạo Nhiên cầm súng dí vào trán của một cô gái trẻ mà người đó là người yêu của Lăng Kiêu – Mộng Nhiên.
Lăng Kiêu quỳ xuống dập đầu cầu xin.
“Lão đại, tôi tin tôi dám lấy mạng sống của mình ra để cược rằng cô ấy chắc chắn không phải gián điệp, Trác Hạo Nhiên anh làm ơn tin tôi đi đừng giết cô ấy..”
Trác Hạo Nhiên tức giận đá Lăng Kiêu ra xa.
“Đừng để chuyện tình cảm làm ảnh hưởng đến tập thể”
“Không, Trác Hạo Nhiênn..”
Đoàng!!
Cô gái trẻ trước khi bị bắn vẫn mỉm cười xinh đẹp với anh rồi đổ gục xuống.
Lăng Kiêu hớt hải chạy lại đỡ cô gái, anh khóc lóc.
“Đừng, đừng mà Mộng Nhiên, em không được chết”
Cô gái dùng một nhịp thở yếu ớt sờ lên mặt chàng trai.
“Anh là con…trai..không được..khóc”
Trác Hạo Nhiên mất kiên nhẫn bắn thêm cho cô gái một nhát nữa, dưới sự ngỡ ngàng của Lăng Kiêu, Mộng Nhiên ngay lập tức tắc thở.
Kể từ ngày hôm đó chẳng ai thấy Lăng Kiêu đâu nữa.
Mà nửa năm sau Trác Hạo Nhiên mới tìm ra gián điệp thật sự của năm đó phải là mẹ của Mộng Nhiên, người làm bếp của căn cứ.
Trác Hạo Nhiên cũng tìm đến phần mộ của Mộng Nhiên, đặt lên một bó hoa xin cô tha thứ cho hành động bồng bột của anh.
Cũng trong năm đó, anh gặp được Nhiếp Giai Giai ở Hải Thành và yêu cô ngay từ lần gặp đầu tiên.
Một cô gái xinh đẹp có phần mạnh mẽ.
Trác Hạo Nhiên yêu cô say đắm, cô cũng rất yêu anh cho đến một ngày Nhiếp Giai Giai biết được anh là cầm đầu của một đường dây buôn bán vũ khí ngầm.
Ông nội cô không chết vì già mà theo cô được biết có vài tên lưu manh đang truy sát nhau và người ông xấu số của cô bị bắn NHẦM khi đang đi dạo.
Nên cô rất căm ghét những người như anh, những người trong căn cứ của anh và cả hai chia tay.
Sau đó Nhiếp Giai Giai bắt đầu cuộc sống phong lưu yêu qua rất nhiều công tử thiếu gia chỉ để quên Trác Hạo Nhiên.
Cho đến một ngày cô gặp được Trịnh Minh Vũ..