Bạn đang đọc Cô Dâu Bỏ Trốn – Chương 70
Vân ngọ nguậy ở trên ghế khi bắt gặp ánh mắt nhìn chăm chú và không rời của Đào. Giọng của Đào không mấy thiện cảm.
– Cô uống gì…??
– Sinh tố….!!
Đào nhếch mép gọi cho Vân một ly sinh tố bưởi. Cô ta đều đều nói.
– Cô có biết hôm nay tôi gọi cô ra đây là có chuyện gì không…??
Vân bực mình nghĩ. Điều đó ai mà biết, tôi có phải là cô đâu. Có chuyện gì thì cô cứ nói phứt ra đi cho rồi, cần gì phải rào trước đón sau như thế. Vân lắc đầu.
– Em chịu, có gì thì chị nói đi…!!!
– Tôi chỉ muốn cầu xin cô một việc…!!
– Việc gì…!!
– Cô làm ơn hãy tránh xa Duy ra….!!
Chiếc thìa trên tay của Vân rơi đánh cong một cái xuống đáy cốc. Đôi mắt của Vân mở to hết cỡ. Vân gắt.
– Chị nghĩ chị là ai mà dám yêu cầu em làm điều đó….??
Đào nhếch mép lên nói.
– Là ai thì cô phải rõ hơn tôi chứ. Cô nên nhớ là tôi đã yêu và thích anh ấy trước cả cô….!!
Vân mai mỉa.
– Điều đó thì em biết. Nhưng chính bàn tay của chị đã hủy đi cái hạnh phúc mong manh tốt đẹp ấy. Chị đã phản bội lại anh ấy. Tại sao chị không để cho cái quá khứ đau thương và đầy tủi hận ấy chôn sâu xuống lòng đất tối tăm đi. Chị khơi nó lên làm gì. Chị bảo là chị yêu anh ấy thì chị phải làm cho anh ấy mỉm cười và sống những ngày tháng vui vẻ chứ….??
Đào tái mặt, cô ta uống một ngụm cà phế bỏng chát. Bàn tay run run lấy ít đường trong một cái tách màu trắng đục, đôi mắt của cô ta mờ đi không còn nhìn dành được cảnh vật xung quanh, ngay cả Vân ngồi trước mặt của cô ta cũng coi như là một hình bóng tưởng tượng.
Nước mắt của Đào đang dâng lên đến tận khóe mắt, nhưng cô ta cố không cho nó trào ra. Cô ta không muốn tỏ ra yếu đuối trước mặt của Vân.
– Cô nói đúng, tôi đã ngu dại khi làm cho anh ấy bị tổn thương. Nhưng cô tin tôi đi không có người nào phù hợp với anh ấy hơn tôi đâu. Bây giờ anh ấy chưa hồi phục được trí nhớ nên vẫn còn vương vấn cô nhưng cô nghĩ sao khi anh ấy nhớ lại toàn bộ sự việc, cô có dám chắc là anh ấy vẫn sẽ mãi ở bên cô không…??
Vân cảm thấy trong lòng có một chút hơi lung lay. Bàn tay bóp chặt lấy miệng của cái ly. Vân biết tương lai là một cái gì đó khó đoán trước được.
Đào tiếp tục.
– Cô thử nghĩ mà xem, gia đình của cô chỉ thuộc dạng khá giả, so với gia đình của anh ấy cô chỉ là một con cá trong đại dương mà thôi. Cô có biết là công việc kinh doanh khách sạn của gia đình anh ấy đang trên bờ vực phá sản không hả.
Nỗi lo lắng đó đã khiến cho anh ấy mệt mỏi lắm rồi thế mà anh ấy ngày nào cũng phải bay đi bay về vì cô. Cô là gì, cô nói là cô yêu anh ấy cũng giống như tôi, cô làm gì được cho anh ấy. Bây giờ anh ấy cần một người vợ, một người con gái có thể trợ giúp về mặt kinh tế và tài chính cho anh ấy. Cô nghĩ cô có thể làm được gì, hay cô chỉ đem nước mắt và giận hờn cho anh ấy. Nếu cô hiểu thì hãy buông tay và tha cho anh ấy đi….!!
…………….
Vân hụt hẫng, đúng cái mà Duy cần bây giờ là một người có thể giúp Duy khôi phục lại công việc làm ăn của gia đình. Vân không có tài để chung sức và đưa ra được những sáng kiến cho Duy, gia đình của Vân không có khả năng về tài chính để giúp Duy về mặt kinh tế. Vân chẳng giúp được gì cho Duy cả, thứ duy nhất mà Vân có thể đem lại cho Duy là nụ cười và những lời hỏi han quan tâm lo lắng mà thôi. Vân thấy mình đã dần thua người đàn bà trước mặt này.
Đào khinh khỉnh nói tiếp.
– Cố thấy đấy gia đình của tôi rất giàu có không thua kém gì gia đình của anh ấy. Tôi lại đang học nghành kinh doanh, chỉ cần cô chịu rút lui tôi sẽ làm mọi điều cho anh ấy. yêu cô và lấy cô là mồ chôn tương lai của anh ấy. Cô nghĩ trên đời này sống chỉ cần tình yêu thôi sao, còn tiền tài, còn vật chất và địa vị xã hội thì sao. Cô định lôi người đàn ông mà cô yêu xuống địa ngục cùng với cô hay sao…??
Đào nhìn khuôn mặt tái nhợt của Vân. Cô ta thích thú vì đã đánh trúng vào điểm yếu của Vân.
– Cô vừa bảo yêu là phải hy sinh cho người mà mình yêu. Vậy còn cô thì sao, cô cố bám lấy anh ấy mặc cho anh ấy phải đưa vai gánh vác hết mọi chuyện. Gia đình của Duy đang bị xáo trộn, bà nội đang nằm hấp hối trong bệnh viện, khách sạn đang bị người ta rao bán, tài sản bị thế chấp. Cô nghĩ với tình trạng hiện nay cô làm được gì và có cách gì để cứu vớt cho Duy không…??
– Duy là một con người có nhiều hoài bão, anh ấy cần một người có thể hỗ trợ cho anh ấy trong công việc làm ăn. Lấy một người vợ trẻ con chỉ biết giận dỗi, hay khóc hay cười như cô về nhà chỉ làm một vật trang trí thôi hả. Tôi không nghĩ cô là một con người nhẫn tâm đến thế….!!
Vân đã bị Đào đánh gục thật sự, chưa có lúc nào Vân ước Vân tài giỏi và gia đình của Vân giàu có như lúc này. Vân đúng là chẳng có gì hết, Vân vẫn còn chưa học hết cấp ba. Gia đình của Vân so với làng xóm chỉ được người ta gọi là hơi giàu so với họ.
Vân không thể giúp được cho Duy. Cổ họng của Vân nghẹn lại không thốt ra được một câu phản bác lại. Vân ngồi chết lặng trên ghế, hai bên thái dương giật giật, cơn đau đầu bùng nổ.
Vân loạng choạng xô ghế đứng dậy. Vân biết nếu còn tiếp tục ngồi ở đây thì chính Vân sẽ bị ngã gục xuống đất. Vân cố lết người ra khỏi quán cà phế. Vân đau xót vì lần nào Duy về anh ấy cũng cố cười nói vui vẻ với Vân.
Vân đã vô tình không biết gì hết. Vân còn bắt Duy đưa Vân đi dạo khắp mọi nơi, Vân còn giận hờn và không nói chuyện với Duy vì anh ấy lỡ làm cho Vân giận.
Vân không biết rằng Duy hay phải thức khuya bên bàn làm việc, Vân không biết rằng gia đình của anh ấy sắp phá sản. Vân không biết rằng bà nội của anh ấy đang hấp hối sắp chết. Vân không để ý đến vầng trán ưu tư, ánh mắt buồn bã và lo lắng mỗi khi nhìn Vân. Vân chẳng biết một cái gì cả. Vân thấy mình đúng là một kẻ vô tâm. Vân tự hỏi Vân làm được gì cho Duy.
…………..
Vân nằm bẹp ở trên giường, cơ thể như bị ai đó hút hết sinh lực. Đôi mắt của Vân nhìn trừng trừng lên trần nhà. Một luồng suy nghĩ đang cuồn cuộn chảy ở trong đầu của Vân. Vân suy sét lại những lời của Đào nói, đúng là Đào không nói sai một chút nào. Đối với Duy bây giờ Vân như là một gánh nặng, nếu hai đứa kết hôn chỉ làm tăng thêm một mối lo cho Duy mà thôi.
Từ xưa đến nay Vân chưa bao giờ coi trọng tiền bạc. Vân cần nó vì nó giúp cho Vân sống và sinh hoạt qua ngày, chỉ cần có một ít tiền lẻ ở trong túi, trên môi của Vân đã nở một nụ cười. Nhưng người đàn ông mà Vân yêu không thuộc tầng lớp của Vân. Anh ta sinh và ra lớn lên trong một gia đình quý tộc, đã quen sống sung sướng, có người hầu kẻ hạ và anh ấy lại là người có nhiều tham vọng muốn khách sạn của gia đình vươn xa khắp nơi.
Vân càng ngẫm nghĩ Vân càng thấy mình không xứng đáng với Duy. Gia đình của Duy gặp khó khăn, Vân chỉ biết đứng giương mắt nhìn mọi chuyện xảy ra. Vân bất lực vì Vân không đầy đủ trí tuệ, tài chính để làm một cái gì đó cho Duy. Sự an ủi, những câu hỏi han và lo lắng liệu có đủ cho Duy vào lúc này.
Đúng là không thể đủ được, anh ấy dù không bỏ Vân nhưng trong lòng của anh ấy lúc nào cũng không yên, vẫn có một khoảng trống mà Vân không thể nào bù đắp được. Duy là một người đàn ông yêu công việc và yêu sự nghiệp của mình.
Nước mắt tủi hờn của Vân chảy ra ướt đẫm cả gối. Vân hận mình vô dụng và không xứng đáng với Duy. Nỗi lo lắng sẽ mất Duy ngày càng lớn dần lớn lên trong lòng của Vân. Vân hãi tất cả mọi thứ, bây giờ chỉ cần một tiếng động nhẹ cũng làm cho Vân giật mình.
Có tiếng gõ cửa nhẹ. Vân sũng nước nói.
– Mời vào….!!
Bà Jenny dịu dàng bước đến giường của Vân. Bà âu yếm và lo lắng hỏi.
– Có chuyện gì hay sao mà trông con buồn thế…??
Vân ngước đôi mắt đỏ hoe lên nhìn bà Jenny. Vân ấp úng nói.
– Không có gì quan trọng đâu bác….!!
Bà lau hai dòng lệ vẫn còn vương trên má của Vân. Bà trách yêu.
– Đừng dấu bác làm gì. Có phải ai đó vừa nói những điều làm cho cháu buồn đúng không. Có phải là do Duy…??
– Dạ…Không phải là do anh ấy đâu ạ. Chỉ là tự nhiên cháu thấy buồn nên rơi lệ vậy thôi…!!
Bà Jenny nhìn thật sâu vào đôi mắt chứa đầy nước của Vân. Bà kéo Vân vào lòng, đôi bàn tay vòng ra phía sau lưng của Vân. Giọng của bà hiền từ như một người mẹ.
– Con gái ngốc. Có chuyện gì thì phải nói ra chứ, đừng có cố dấu ở trong lòng. Bác biết là cháu đang nhớ đến Duy và lo lắng cho nó. Nhưng cháu không phải phiền lòng đâu vì Duy là một chàng trai mạnh mẽ và tài giỏi nó có thể tự lo được ình. Cháu phải cố mà ăn và vui cười nhiều vào nếu không đến lúc nó về nó lại trách bác vì đã không khuyên nhủ và chăm sóc cho cháu chu đáo….!!
Vân nhắm mắt lại, ở bên bác Jenny. Vân cảm thấy ấm áp, một tình thương bao la như lòng biển đang sưởi ấm con tim nhức nhối của Vân. Vân ngập ngừng hỏi.
– Bác…bác có biết là trước kia anh Duy từng yêu một cô gái tên Đào không…??
Bà Jenny đẩy nhẹ người của Vân ra. Bác mỉm cười nói.
– Có phải lúc nãy cháu đi gặp con bé đó và nó đã nói những lời khiến cho cháu tổn thương đúng không…??
Bà Jenny thật tinh ý và nhạy cảm, dù chỉ là với một biểu hiện nhỏ nhất bà cũng nhận ra. Vân đành gật đầu xác nhận.
– Vâng. Lúc nãy cháu vừa mới đi gặp chị ấy…!!
Bà Jenny vuốt mái tóc mây của Vân. Bà đều đều nói.
– Cháu đừng để ý đến con bé ấy làm gì. Ngày trước Duy yêu nó nhưng bây giờ trong lòng của Duy chỉ có cháu mà thôi. Chẳng lẽ cháu không nhận ra được điều ấy…!!
Vân rơi lệ, con nhỏ tủi thân vì mặc dù là Vân biết Duy yêu Vân thật lòng nhưng Vân đang buồn vì không thể giúp được gì cho Duy. Bà Jenny tinh ý động viên Vân.
– Có phải là cháu đang buồn vì không thể làm gì được cho Duy đúng không. Cháu cũng giống như bác về mười mấy năm về trước. Lúc đó bác là một cô gái nghèo làm nhân viên phục vụ của khách sạn. Ông John đã theo đuổi bác, bác mặc dù yêu ông ấy nhưng bác mặc cảm tự ti vì gia cảnh của bác quá nghèo bác sợ không xứng với ông ấy và sợ ánh mắt dèm pha của mọi người.
Nhưng tình yêu đã chiến thắng tất cả, một người đàn ông có tự trọng và có nghị lực luôn luôn đi lên bằng chính đôi tay và dựa vào chính khả năng của mình. Nếu như trong lúc khó khăn này Duy bỏ cháu để chạy theo Đào thì chính bác sẽ từ nó và không bao giờ nhận nó làm con nữa. Cháu đã yên tâm mà thôi khóc và có thể cười lên được chưa…!
Ngay sau khi biết Đào đi lấy chồng, Vũ đã choáng váng đau khổ, lại một lần nữa con tim của Vũ tan nát. Vũ lắc đầu không ngờ số của Vũ lại sinh vào đúng ngôi sao xấu như thế.
Ngồi một mình trong quán rượu, Vũ ước tất cả mọi thứ xảy ra với Vũ chỉ là mơ mà thôi. Chén rượu trên môi của Vũ bị Hoa giật lấy, Hoa trách móc.
– Tại sao anh lại uống rượu say…??
Vũ đứng phắt dậy, nỗi kinh ngạc thể hiện trên khuôn mặt và trong ánh mắt của Vũ. Vũ dụi mắt đến hai ba lần, Vũ lắp bắp.
– Cô….cô là ai….?
Một nụ cười mở rộng trên khuôn mặt của Hoa.
– Tất nhiên em là Hoa rồi….!!
– Không…không thể có chuyện đó được. Hoa…Hoa đã… đã chết rồi…..!!
– Đúng….đúng Hoa đã chết rồi, nhưng em chỉ là một hình ảnh khác của cô ấy thôi….!!
– Em…em nói gì anh không hiểu….!!
Hoa mỉm cười thật tươi, bàn tay mềm mại dịu dàng nắm lấy bàn tay lạnh giá của Vũ.
– Anh ngốc vừa thôi, anh nghĩ người đang đứng trước mặt của anh đây là ai….??
Vũ choáng váng, Vũ cảm tưởng Vũ vừa bị say sóng. Không, không tất cả những hình ảnh này chỉ là mơ mà thôi. Cô…cố ấy đã chết trên ta tay của mình, chính mình đã khóc than cho cô ấy và cũng chính mình đã đào huyệt mộ chôn cô ấy. Có phải do mình quá nhớ thương cô ấy, mình đang say nên mình mới tưởng tượng ra hình bóng của cô ấy. Nhưng sao mình còn nói chuyện với cô ấy, không, không, mình đã bị điên rồi sao.
Vũ ôm đầu ngồi xuống, cố gắng mở mắt ra. Lúc này trong lòng của Vũ thật mâu thuẫn, một mặt Vũ muốn hình ảnh kia biến mất, Vũ không muốn đau khổ tưởng tượng ra Hoa nữa, nhưng một mặt Vũ muốn hình ảnh của Hoa mãi đứng đó đừng bao giờ tan biến.
Hoa ngồi xuống cạnh Vũ tự rót ình một ly nước. Hoa ân cần.
– Anh…anh không có gì cần nói với em hay sao….??
Vũ tái hết cả mặt, mồ hồi rịn ra đầy trán, đôi môi mấp máy, trái tim của Vũ cảm tưởng sắp nổ tung.
– Cần….cần hỏi gì….??
Đôi mắt của Hoa thật trong và thật đẹp. Cô ấy đang nhìn thẳng vào mặt của Vũ. Bàn tay xoa nhẹ lên mặt, lên tóc và lên đôi môi run rẩy của Vũ. Cô ấy cúi xuống, một nụ hôn nhẹ lên má, lên mũi, lên tóc, lên trán và lên môi của Vũ. Vũ bàng hoàng tỉnh mộng, đây không phải là mơ mà là thật.
Vũ buông rơi cơ thể xuống đất, khuôn mặt của Vũ tái xanh. Vũ lắp bắp.
– Cô…cô là ai….??
Nước mắt của Hoa chảy ra.
– Em….em là Hoa đây….!!
Vũ gào lên.
– Cô có biết Hoa chết rồi không, chính tay của tôi đã chôn cô ấy….!!
Mặt của Hoa đầy lệ, Hoa đứng lên, bàn tay nắm lấy bàn tay của Vũ. Hoa lôi Vũ dậy. Hoa giục.
– Anh…anh có muốn đi gặp mặt bố của em không….??
Vu choàng tỉnh nói nhanh.
– Được. Tôi muốn chứng thực cô là ai….!!
– Đi thôi….!!
Cả hai dìu nhau rời khỏi quán. Trên đường đi, Vũ lái xe suýt mấy lần đâm vào người đi đường, Vũ không tài nào chịu đựng được biến cố xảy ra vừa rồi, ngay cả việc nhìn cô gái ngồi bên cạnh Vũ cũng không dám.
Vừa nhìn thấy cánh cổng bằng sắt trước mặt, Vũ tắt máy xe. Cơn chấn động, làm cho trái tim của Vũ như muốn tan ra từng mảnh, bàn tay run rẩy làm Vũ không tút nổi chiếc chìa khóa xe.
Ngồi trong phòng khách có máy lạnh mà mồ hôi của Vũ không ngừng chảy. Vũ cảm tưởng Vũ sắp chết hay sắp xỉu đến nơi. Hoa nắm thật chặt lấy tay của Vũ. Ông Sơn cha của Hoa mỉm cười hỏi Vũ.
– Cháu đã gặp Hoa rồi chứ….??
Vũ ngẩng phắt mặt lên. Khuôn mặt của Vũ đanh lại. Sức chịu đựng của Vũ có giới hạn, Vũ gần như là hét lên.
– Bác giải thích cho cháu biết, cô gái này là ai….??
Ông Sơn từ tốn.
– Nó..nó là Hoa chứ ai….!!
Vũ tức giận nói.
– Bác làm ơn đừng chọc ngoáy vào nỗi đau của cháu nữa. Hoa chết rồi, hãy để cho cô ấy ngủ yên…!!
– Đúng là Hoa chết rồi nhưng đó chỉ là chị em sinh đôi của nó thôi….!!
Vũ choáng váng suýt ngã.
– Bác nói gì, cháu…cháu không hiểu….!!
Ông Sơn rót cho Vũ một ly nước lọc, ông ân cần.
– Uống đi cháu….!!
Vũ run rẩy đón lấy ly nước, Vũ run quá đến nỗi ly nước sóng sánh suýt đổ ra quần. Hoa vội vàng cầm lấy, Hoa dịu dàng.
– Anh đừng xúc động quá, từ từ rồi anh cũng được bố em giải thích cho anh hiểu thôi….!!
Vũ đặt ly nước xuống bàn, Vũ quay sang nhìn ngư ời con gái ngồi bên cạnh, đúng cô ấy giống hệt Hoa cách đây tám năm, giống đến nỗi chính Vũ cũng tưởng thời gian ngừng trôi. Hết Đào xuất hiện bây giờ lại thêm cô gái bí ẩn này, họ định trêu đùa với thần kinh rệu rạc của Vũ hay sao.
Ông Sơn lên tiếng.
– Người ngồi bên cạnh cháu đây mới chính là Hoa thật, còn con bé bịnh bệnh ung thư chết là Hương – em gái sinh đôi của nó….!!
Vũ càng nghe càng mù mờ không hiểu. Nếu cô gái này là Hoa thật thì tại sao cô ấy không xuất hiện ngay lúc đó mà lại bỏ đi những tận tám năm, cô ấy bắt Vũ sống trong đau khổ tám năm, thật độc ác, thật tàn nhẫn. Bàn tay của Vũ bóp chặt bàn tay của Hoa thật chặt. Vũ cảm tưởng như Vũ muốn bóp cho Hoa tan chảy thành nước.
Ngón tay của Vũ chỉ thẳng vào mặt của Hoa. Vũ hét.
– Bác nói thật cho cháu biết đi, cô gái này là ai. Tại sao hai người lại bày ra cái trò này để đùa cợt với cháu, nỗi đau mất Hoa chưa đủ đau hay sao mà bây giờ bác lại mang một cô gái có khuôn mặt và ngoại hình giống cô ấy ra để thay thế cô ấy, bác có biết bác làm thế là đang giết cháu chết thêm một lần nữa không hả…??