Bạn đang đọc Cô Dâu Bỏ Trốn – Chương 69
Khoa nghiêm túc nói.
– Anh không đùa em mà những lời của anh nói hoàn toàn là thật lòng. Anh đã thích em từ lâu rồi nhưng anh còn ngại không dám nói cho em biết. Anh sợ nếu như anh nói ra quá sớm em sẽ phản ứng. Và có thể điều này sẽ phá hoại đi mối quan hệ tốt đẹp của hai chúng ta….!!
Vân ngại ngùng và cảm thấy khó xử. Đây là một điều vượt ngoài sức tưởng tượng của Vân. Vân phải ăn nói và cư xử với Khoa như thế nào cho phải. Nếu như trước kia, Vân còn xin Khoa cho thêm thời gian còn bây giờ trong lòng của Vân hình bóng của Duy đã hoàn toàn ngự trị. Vân lúng túng nói.
– Em…em xin lỗi nhưng em không thể đáp lại tình cảm của anh được đâu….!!
– Tại sao lại không được. Có phải em đã yêu và thích Duy rồi phải không…??
Vân cúi đầu nhìn xuống chân bàn. Vân khổ sở khi phải từ chối tình cảm của Khoa nhưng nếu không nói rõ ràng ngay từ đầu Vân sợ mai sau sẽ gặp thêm nhiều phiền phức, và còn Duy nữa. Anh ấy cũng sẽ không tha cho Vân tội đi yêu lăng nhăng. Duy đã một lần đau khổ rồi không nên khoét sâu vết thương của quá khứ thêm nữa.
– Vâng. Em đã thích và yêu anh ấy….!!
Khoa hụt hẫng, cả cơ thể như chìm hẳn xuống. Đôi mắt của Khoa đau đáu nhìn Vân.
– Em làm thế vì em là vợ chưa cưới trên danh nghĩa của Duy đúng không. Anh không nghĩ là em lại chấp nhận điều này một cách dễ dàng như thế…??
Vân giải thích cho Khoa hiểu.
– Cảm giác ban đầu khi em tiếp xúc và nói chuyện với Duy là tức tối, là căm hận. Em chưa bao giờ thấy có một tên đàn ông nào độc tài, hay bắt chẹt người khác như Duy. Em là một cô gái mạnh mẽ thích làm theo ý thích của mình, em chưa bao giờ chịu thua bất cứ ai trong khi cãi nhau hay lý luận nhưng Duy đã điều khiển được em.
Ở bên anh ấy trái tim của em đập rất nhanh, mọi điều mà anh ấy làm và anh ấy nói em đều cho là đúng. Em tôn thờ tất cả mọi thứ thuộc về anh ấy. Từ xưa đến nay em không hiểu tình yêu là gì, chỉ đến khi anh ấy xuất hiện em mới nếm trải được cảm giác nhớ thương, hồi hộp, lo lắng và hay cười nói vu vơ. Anh nói nếu đó không phải là tình yêu thì nó là gì….!!
Khoa nhìn sững Vân. Đúng Vân bây giờ khác quá, cô ấy biết phân biệt phải trái, biết phân tích vấn đề một cách hợp lí. Cô ấy đã yêu và thích tên nhóc con Duy mất rồi. Trong cuộc chiến dành tình cảm này, Khoa đã đến muộn một bước nhưng mà không sao nếu như hai người còn chưa làm đám cưới thì chưa phải là kết thúc. Khoa vẫn còn có cơ hội để hy vọng, dù điều đó thật là mỏng manh.
………………..
Bầu trời về đêm khuya thanh vắng, trong một con hẻm nhỏ chỉ có tiếng chó sủa và tiếng kêu sào xạc của mấy chiếc lá khô ở trên nền gạch xi măng. Đây phải nói là một khu ổ chuột và là một khu có trật tự không an toàn. Tệ nạn thường hay diễn ra ở đây.
Công vừa mới tạm biệt cô nhân tình của hắn. Trên cơ thể của hắn mùi rượu bia nồng nặc, hắn đưa cô ta trở về nhà sau khi hai người có một buổi tối ngất ngưởng ở vũ trường.
Công vừa bước chếch choáng trong hơi men ra khỏi chiếc xe ô tô, hắn ta cúi gập người xuống vệ đường. Có bao nhiêu rượu ở trong người hắn ta nôn thốc nôn tháo hết ra. Trong bóng tối có hai bóng đen từ từ bước gần đến Công từ phía sau, chúng trông giống như hai tên đao phủ ở dưới địa ngục.
Hắn ta bị hai tên côn đồ đánh túi bụi vào người, vào mặt và vào đầu. Cả thân hình của Công đổ gục xuống như một cái cây bị đốn ngang gốc.
Hắn rên xiết nhưng những tiếng ấy chỉ phát ra trong cuống họng, những cú đấm và những cú đá như trời giáng vào ngực và vào bụng đã làm cho hắn tiêu tan đi hết âm thanh. Hắn co quắp lại như con tôm, hai cánh tay cố ôm lấy đầu và cố thu nhỏ người lại. Bọn kia dùng tay chân, chúng nện cả một cây gậy sắt dài vào khắp thân thể của Công cho đến khi Công mềm nhũn nằm thoi thóp thở bọn chúng mới dừng tay.
Bọn chúng phải mất gần nửa tháng mới dò ra được nơi ở mới của Công. Công đã bay sang Hồng Kông hưởng lạc trong suốt thời gian qua nên bọn kia chỉ hoài công theo dõi Công, chúng lục xạo Công ở khắp mọi nơi mà không thấy.
Thời gian chờ đợi càng lâu, bọn chúng càng sốt ruột, bọn chúng thề khi nào tóm được Công bọn chúng sẽ nện cho Công đến nhừ tử thì thôi. Một trong số bọn chúng đá vào người của Công, hắn quát.
– Thằng kia, mấy bức ảnh mà mày chụp lén của cô Lan đâu rồi…??
Thân thể của Công lúc này đã bị muốn vàn vết thương thâm tím, khuôn mắt méo mó vì những cú đấm, ở dưới hai khóe mắt đã bị rách toạt, máu đang chảy ra từ miệng, từ mũi. Đôi bàn tay bị bẻ quặt về phía sau, bọn chúng đánh Công một cách không thương tiếc. Công mấp máy môi.
– Anh….anh…nói gì.. Tôi…tôi..không hiểu…!!
Tên kia bồi thêm cho Công một cú thật đau vào bụng. Hắn ta quát.
– Mày định thử sức chịu đựng của tao hả. Mày có muốn tao chặt cụt đi hai ngón tay phải của mày và rạch một đường thật dài trên khuôn mặt trắng trẻo đẹp trai của mày hay không….??
Cả cơ thể của Công không rét mà run. Nếu bị hủy hoại đi khuôn mặt thì hắn thà chết đi còn hơn. Hắn không thể nào chịu đựng một khuôn mặt đầy sẹo trông giống như đầu gấu đi ra đường và hắn phải sống làm sao khi ngày nào soi gương hắn cũng phải nhìn khuôn mặt biến dạng của hắn. hắn lập cập nói.
– Em…em xin anh…tha …tha cho em. Em sẽ đưa tất cả số ảnh đó cho anh….!!
Tên đầu gấu nắm tóc của Công giật ngược lên, hắn dí sát khuôn mặt đằng đằng sát khí của hắn vào khuôn mặt rách nát của Công.
– Tao cảnh cáo mày, nếu mày mà dám giở trò lừa đảo với tao thì lần sau chính tao sẽ đưa mày xuống mồ….!!
……………….
Trong cơn mơ tràn đầy mộng mị của mình. Vân mơ về quê hương, mơ về bãi biển xanh biển rộng bao la, mơ về con đường, mơ về một kí ức xa xăm mà Vân đã bị đánh cắp.
Vân chầm chậm thả bộ dọc trên bải biển. Cát thật trắng. Cát giống như những mảnh pha lê vụn trải dài dưới chân. Nắng tháng tám chói chang, lấp lánh trên sóng biển, rực rở trên núi đồi. Với chiếc áo phủ trên vai, Vân chậm chãi bước.
Vị mặn của biển phảng phất trong gió tạo cho Vân một cảm giác thoải mái dể chịu. Bãi biển thật vắng. Sóng hết trườn lên bãi lại rút ra xa, để lại những vết chân thành hàng, những vết chân cô độc. Cô độc ư?
Vân nhíu mày. Tâm hồn Vân như trôi vào một khoảng không gian xa vời nào đó. Hôm nay đã cuối tháng tám. Tiết trời vẫn còn lạnh gió về từ ngoài khơi không ngừng thổi.
Nắng đã lên mà vẫn lạnh Trong những tháng đầu năm này, biển thường rất vắng. Biển không còn là điểm vui chơi. Mùa hè thì ngược lại. Bãi biển lúc nào cũng là người với người. Trẻ con có, người lớn có, rượt đuổi, nhặt vỏ sò, bơi lội. Mùa hè là thiên đàng của lũ trẻ. Còn bây giờ? Cả một bãi biển rộng lớn chỉ còn lại vết chân của Vân.
Vân cúi xuống, lẩm nhẩm đếm vết chân chưa bị xóa đi của mình. Ở cuối bãi, đằng kia là bến cá, nơi các thuyền câu ra đi và trở về. Bến tầu thì bao giờ cũng ồn ào, nhưng cái ồn ào đó không làm mất đi cái không khí thân mật, cố hữu của địa phương. Ở đây, cách chợ huyện không bao xa, chính bến cá này đã duy trì và giữ cho chợ huyện phồn vinh mãi. Vân nhớ rất rỏ từng con đường, từng góc phố….
Vân có cảm tưởng là cứ thả dọc thế này, vòng qua những hòn đá to đến tận chân trời. Vân đã đi như thế nhiều lần. Một tiếng, hai tiếng, ba tiếng, đi từ sáng sớm đến tối mịt. Nhưng, những lần đó không phải chỉ có dấu chân của Vân in trên cát, mà còn có dấu chân người khác. Một đôi chân đàn ông dịu dàng khỏe mạnh, đôi chân sẵn sàng theo Vân đến tận cùng trái đất. Thế bây giờ, bước chân kia đâu rồi?
Vân rùng mình cơn gió vừa qua lạnh quá. Vân ngẩng lên hòn đá trước mặt kia còn sừng sững. Cái hòn đá mà năm này tháng nọ, đứng trơ gan giửa đất trời không thay đổi. Đôi lúc Vân thấy nó giống như một quái vật đang nhe răng dọa người. Cạnh đó cũng có những tảng đá phẳng. Lúc nhỏ đây cũng là nơi chơi trò trốn tìm tuyệt nhất. Mỗi lần Vân mà trốn vào đây là có khi cả tiếng đồng hô sau, đám bạn cũng tìm không ra.
Nhưng không phải chỉ có lúc chơi trò trốn tìm, mà ngay cả khi Vân buồn. Khi Vân cần một chổ để giam mình suy tư, Vân cũng đến đây. Chỉ cần chui người qua những kẻ đá, là Vân có thể đến một chiếc động nhỏ mà ngày xưa Vân đã đặt cho nó cái tên là “Hang Rơi”. “Hang Rơi” có một cái hang, có thể ngồi ở trong ngắm những đám mây trắng bay bồng bềnh trên trời cao. Nóc động mở rộng ra bầu trời. Và có lẽ không có ai là không biết đến bí mật của động đá đó, ngoại trừ Vân.
Vân chợt thấy lòng đau nhói. Có một cái gì đó lay động trong lòng. Bất giác Vân quay người lại đi vào đất liền…. Qua khỏi dãy rừng chắn gió kia là sẽ đến một nơi mà, nơi đó, Vân đã gặp người ấy. Rừng chắn gió ở đây được tạo thành bởi nhiều cây có dáng dấp giống như cây thông.
Lúc nhỏ, Vân không phân biệt được. Vân cứ thắc mắc, không lẽ thông mọc được trên cát ư? Thông không mọc ở trên núi cao, nơi có khí hậu râm mát chứ. Mãi đến lúc lớn lên, Vân mới hiểu ra, nó không phải là thông, mà là cây dương. Một loài cây lá kim.
Qua khỏi khu rừng, thêm khoảng trăm thước, Vân đến một vùng đất cát mịn. Trên cát có những quả to như quả thông nằm rải rác. Vân cúi xuống nhặt một quả lên. Mấy năm trước Vân cũng thường hay vào rừng rong chơi. Vân vừa đứng lại, đã nghe có giọng nói nhỏ.
– Bầu trời hôm nay đẹp quá đúng không….??
Vân giật mình nhìn quanh. Không có ai cả. Nắng xuyên qua cành lá tạo thành những vết sáng thẳng. Chẳng có bóng người chỉ có bóng cây. Vân thở dài. Một con ốc vỏ sò nhỏ. Vâng đó chỉ là một con ốc vỏ sò bị sóng biển đánh dạt vào bờ. Hình như một bàn tay nhỏ nhắn đã đặt con ốc nhỏ đó vào tay của Vân.
– Em có thấy con ốc này tội nghiệp không. Nó phải tạm biệt lòng biển mẹ nơi đã nuôi dưỡng nó. Nó phải quên đi, nó nhớ biển, nó chỉ biết đem tiếng hát gọi vọng vang xa cho bạn bè của nó. Chúng ta phải làm gì với nó bây giờ….!!
Vân ngước đôi mắt tròn xoe trẻ thơ nhìn một đứa con trai hơn mười tuổi đang nhìn chăm chú vào lòng bàn nơi có một con ốc chỉ còn cái vỏ màu trắng nằm lăn lóc trên tay. Bất giác Vân ngồi dậy, đưa bàn tay nhỏ xíu vuốt ve thân của con ốc. Vân ngây thơ hỏi.
– Tại sao anh lại buồn. Ngày nào em cũng ra đây nhặt vỏ ốc về sâu lại thành một chuỗi vòng đeo cổ đẹp lắm anh ạ. Anh có muốn em tặng cho anh một sâu không…??
Đôi mắt của người đó từ từ nhìn từ đôi lòng bàn tay sang đứa bé gái hơn chín tuổi, đứa con gái đứng trong ánh nắng ban chiều, tà áo của nó bay bay trong gió thổi. Khuôn mặt ánh lên vẻ tò mò thích thú nhìn mông lung một cõi xa xăm về phía trước, trái tim của người đó đập rộn ràng lên. Nữ thần của biển, phải chăng mình đang mơ, mơ về một nơi không bao giờ có thật. Đúng đây chỉ là ảo mộng mà thôi, làm gì có nữ thần của biển, nhưng nếu không có thì người con gái này là ai
…………….
Vân tựa người vào một thân cây dương, ngẩng lên nhìn trời. Vân bỗng nghĩ về người con trai ngày xưa. Thời gian dù có xóa nhòa nhưng đôi mắt nhìn Vân đăm đăm ấy, đôi mắt đã làm rung động trái tim non trẻ ấy đã đi đâu rồi. Cạnh biển trên cồn cát cao có một ngôi biệt thự màu. Ngôi nhà đã từng là nỗi ám ảnh của Vân suốt thời thơ bé, Vân sợ hãi mỗi khi đi ngang qua nó. Vân từng nghe kể biết bao nhiêu chuyện kinh hoàng, bao nỗi sợ hãi bám chặt lấy sợi dây thần kinh của Vân.
Vân hướng mắt về hướng Bắc. Ở đó Vân đã trông thấy căn biệt thự ngày xưa. Căn biệt thự đầy quyền uy, căn nhà chứa đầy bí mật và hoài nghi ở trên đời. Vân nghe kể lúc đầu nó được xây lên hoàn toàn bằng cẩm thạch trắng. Sau đấy theo thời gian, một phần vách bị đổ nát, phải thay bằng gạch. Bây giờ căn biệt thự không còn màu trắng nữa, mà theo lớp bụi phủ dần của thời gian nó đã bị biến thành màu khác. Có điều nó vẫn uy nghi, ngạo nghễ, vẫn sừng sững hướng mặt về phía biển.
Ngôi nhà có vể điêu tàn hơn xưa nhiều. Nước vôi phai bạc. Giây cỏ leo từ đất lên bám đây khung cửa sổ. Không còn đầy màn cửa, không thấy cả bóng người. Cái ngôi nhà đầy vẻ ngạo nghễ cũ bây giờ tràn ngập không khí lạnh lẽo.
Ánh hoàng hôn rực rỡ sắc màu đã đến. Biển nằm ở bờ tây. Vì vậy mỗi khi chiều đến, mặt trời tròn và đỏ chói như phủ thêm lớp hào quang, chầm chậm lặn vào bãi biển để lại những đám mây đủ sắc màu, bềnh bồng trên cao. Thật là một khung cảnh thần bí, mê hoặc. Ngay từ thuở nhỏ Vân đã bị cảnh hoàng hôn trên biển cuốn hút.
Vân thường đứng hàng giờ trước biển, lặng nhìn cảnh mặt trời lặn để cảm nhận cái đẹp, cái bao la của vũ trụ tạo hóa thật vĩ đại, thật huyền diệu vô cùng. Nhiều lúc Vân mê mẩn ngắm mà như quên cả cái bóng dáng của một thằng con trai bên cạnh. Một cái bóng không rời, trong những lúc ngắm cảnh nhiều, cảnh hoàng hôn, cảnh mặt trời lặn.
Bây giờ anh ở đâu? Vân nhắm mắt lại. Vân cố không nghĩ đến nửa. Chuyện gì đi vào quá khứ, hãy để nó nằm yên nơi ấy. Người con trai đã cho Vân con sò màu trắng, người đã cõng Vân chạy trên cát, cùng nhau nghịch đùa sóng biển, người con trai đã dạy cho Vân biết bơi, người con trai đã khen Vân đẹp, người con trai đã an ủi và dỗ dành mỗi khi Vân khóc.
Người con trai sẵn sàng cùng Vân đi đến tận cùng quả đất! Mọi thứ đã là mây khói. Mọi thứ không quay trở lại. Vân cúi mặt cố không nhìn, không nghỉ đến nữa. Những ngón chân của Vân bấm nhẹ trên cát.
Vân thở dài, và quay người bỏ đi, đi một cách bất định trong rừng cây chắn gió. Rồi đột nhiên Vân đứng dậy. Lớp bụi đầy trong ký ức như bị khuấy động.
Vân thở dài khi nhớ lại cái ấu trĩ ngày xưa của mình. Vân ngồi xuống đất, tựa người vào thân cây, nhìn lên khoảng trống giửa cành lá. Bây giờ cũng là lúc hoàng hôn, ránh chiều nhuộm đỏ bầu trời, mà không phải chỉ đỏ ầu trời mà đỏ cả mọi vậy, Vân nhặt lấy cành cây khô. Bất giác không dằn được lòng, Vân viết đầy những chữ “Nhớ Thương” ở trên cát.
Tiếng sóng vỗ mạnh lên đá, nước đang dâng cao. Gío cũng thổi nhiều hơn.. Mới đây mà mấy năm trôi qua. Chuyện cũ và quá khứ như những con sóng biển, dồn dập, dồn dập, từ bốn phía đáng phủ vây Vân.
……………..
Hôm nay là lần đầu tiên Vân tắm ở trong bồn, do cơ thể quá mệt mỏi Vân ngủ quên lúc nào không hay. Cơn mơ đã qua đi nhưng kí ức vẫn con vương vấn lại. Bản thân của Vân đã tự mình đi khám phá những mảnh vụn mà Vân đã quên.
Vân lắc đầu cho tỉnh táo, do dầm nước quá lâu Vân cảm thấy như mất sức. Cố gắng ngồi dậy. Vân vớ lấy cái khăn tắm, soi mình vào trong gương. Vân thấy một khuôn mặt thẫn thờ, hốc hác, chỉ trải qua có mấy ngày ốm và mấy ngày đầy suy tư Vân đã sụt gần đi mấy kí. Cơ thể mảnh mai của Vân như cành liễu trước gió.
Quá khứ là một cái gì đó xa với, nó hư ảo như một làn khói. Vân không chắc người con gái trong giấc mơ ấy có phải là mình hay không và người con trai ấy, người con trai có cái nhìn khắc khoải ấy đã tan biến đi khi Vân chưa kịp nhìn rõ mặt. Người đó là ai, tại sao lại xuất hiện trong tâm trí của Vân. Phải chăng người đó là một phần kí ức của Vân.
Vân run rẩy bước ra khỏi phòng tắm, đầu đau nhức. Tiếng chuông điện thoại vang lên làm cho Vân tỉnh mộng.
– A lô. Xin hỏi ai đấy….??
Đầu dây bên kia ngập ngừng, phải mất mấy giây mới nhẹ giọng hỏi.
– Cô là Vân đúng không…??
Vân nghe giọng của một cô gái. Cô ta đang buồn phiền cái gì đó và có lẽ có chuyện khó nói nên giọng của cô ta tắc ghẹn.
– Vâng. Tôi là Vân đây. Chị là ai…??
– Cô có thể cho tôi gặp mặt một chút được không…??
– Nhưng chị là ai mới được chứ. Em không biết chị là ai thì làm sao mà em gặp mặt chị được….!!
– Tôi là Đào….!!
Chỉ cần nghe tên của người con gái đó. Trong dạ của Vân một cảm giác nghẹn ứ đang dồn lên não, nỗi ám ảnh về buổi sáng trên sân thượng hôm nào vẫn còn chưa tan. Vân đề phòng hỏi.
– Chị cần gặp em có chuyện gì không…??
– Lúc nào gặp mặt nhau rồi tôi sẽ nói cho cô biết. Tôi đang chờ cô ở quán cà phê của khách sạn ở dưới tầng trệt. Hy vọng là cô nhanh xuống đó…!!
Đào không chờ Vân nói đồng ý hay là không, Đào đã cúp máy mất rồi. Vân mặc vội một chiếc váy liền áo màu hồng nhạt, trên tóc buộc một cái nơ màu xanh. Sỏ đôi dày vải màu trắng. Vân bước xuống lầu, chân của Vân ngập ngừng cất bước. Vân vẫn còn e ngại không dám gặp mặt Đào kể từ cái hôm đó. Vân sợ phải đối diện với quá khứ của Duy. Vân không muốn nghĩ là Duy đã từng yêu một người con gái khác trước cả mình nhưng sự thật không bao giờ thay đổi nó đang hiện diện trước mắt của Vân.
Đào hôm nay trầm lặng hơn mọi hôm, ly cà phê bốc khói vẫn còn để ở trên bàn. Bàn tay cầm hờ trên miệng tách, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, tâm hồn thả mộng vẩn vơ.
Vân rụt rè kéo ghế ngồi xuống đối diện với Đào. Đào giật mình ngước nhìn Vân, miệng của cô ta méo xệch, ánh mắt sắc bén quan sát Vân từ đầu xuống chân.
…………
Đào lặng lẽ nhìn Vân, cô ta quan sát và đánh giá Vân như chiến sĩ đang quan sát trận địa