Cô Dâu Bỏ Trốn

Chương 66


Bạn đang đọc Cô Dâu Bỏ Trốn – Chương 66


– Anh còn chiêu gì khác hay sao….!!
– Đúng thế và lần này thì họ sẽ không bao giờ còn được ở bên nhau nữa…!!
Khi nói hết mấy từ cuối, ánh mắt của hắn rực sáng. Đào cảm thấy rùng hết cả mình. Đưa ly rượu lên môi, Đào cố uống cho hết. Trong đầu của Đào vang lên những câu nói của Duy vào sáng nay. Đào vui mừng vì Duy hẹn gặp ở trên sân thượng, một niềm vui trào dâng lên. Đào tưởng rằng Duy đã suy nghĩ lại và đang dần hồi phục được trí nhớ nhưng thật thật phũ phàng. Duy đã từ chối thẳng thừng và nói rằng dù ai sau có xảy ra chuyện gì. Duy cũng nhất quyết không chịu rời xa Vân. Duy sẽ dành phần đời còn lại để yêu và bảo vệ Vân.

Mặc cho Đào cầu xin, Duy vẫn khăng khăng với ý định của mình. Duy yêu cầu Đào tránh xa Vân và Duy ra. Duy không muốn Đào xuất hiện trước mặt của Duy nữa. Đúng lúc đó Vân lên, cô ta đã dồn hết sự tức giận và nỗi thống khổ vào Vân. Đó là một thứ cảm xúc mà cô ta chưa bao giờ từng trải ở trong đời.
Nước mắt của Đào chảy ra. Vậy là hết, hôm nay khi nhìn vào ánh mắt lo lắng, và yêu thương của Duy dành cho Vân. Đào hiểu ra rằng bản thân Đào gần như đã mất hết cơ hội rồi. Giọng của Đào đục ngàu.
– Hôm nay anh sẽ say với tôi chứ…??
– Tất nhiên tại sao không…??
Hai người gọi rất nhiều rượu, họ vừa uống vừa nói những câu vô nghĩa. Đào không biết đã nói gì. Trong cơn chếch choáng trong men say Đào đã gọi Tuấn Anh là Duy. Cô ta ôm chầm lấy Tuấn Anh rồi đặt đôi môi run rẩy của mình vào má, vào mặt của Tuấn Anh. Bàn tay lạnh buốt của cô ta sờ nhẹ lên mặt của Tuấn Anh. Cô ta lè nhè nói.
– Anh là một thằng khốn. Tại sao tôi lại yêu anh. Ha ha ha….Tôi đúng là một con điên…!!
Ly rượu ở trên bàn bị cô ta quẹt làm đổ xuống. Nước lênh láng cả trên mặt bàn. Tuấn Anh nhấp từng ngụm nhỏ, hắn thích thú nhìn Đào. Hai người phụ nữ vì thằng oắt con đó mà lên cơn điên và phát xốt. hắn cảm thấy ghen tị. Dựng cái ly đứng lên, hắn rót thêm rượu vào. Hắn giục.
– Uống đi chứ. Chẳng phải là cô muốn say cơ mà…??
– Đúng…ta cụng ly nào…!!
Hai cái ly cụng vào nhau kêu lên những tiếng lanh lảnh. Đào ngửa cổ uống ực một cái, nước mắt hòa lẫn với rượu làm ôi của cô ta mặn chát.
……………………
Vũ đang ngồi trong phòng làm việc ở siêu thị. Cả một tuần lơ mơ với một cảm xúc dâng tràn trong cơ thể. Vũ cảm thấy sảng khoái, chưa bao giờ Vũ thấy yêu đời và cơ thể nhẹ tễnh như lúc này. Sự xuất hiện của Đào như một làn gió mát đã xoa dịu đi sức nóng đang sục sôi trong lòng của Vũ bấy lâu nay. Vũ đang dần lãng quên đi bóng ma ám ảnh trong quá khứ của mình.
Một tiếng gõ cửa nhẹ vang lên. Vũ tự nhiên bảo.
– Mời vào…!!
Chàng trai nhân viên thò đầu vào rụt rè nói.

– Thưa anh. Có một cô gái đang tìm anh….!!
Vũ ngạc nhiên hỏi.
– Cậu có biết cô ta là ai không…??
– Dạ, em không biết. Cô ta nói là có chuyện quan trọng muốn nói với anh….!!
– Được rồi. Bảo cô ta vào đây….!!
– Vâng….!!
Vũ nghĩ mông lung, không biết cô gái đó là ai. Liệu đó có phải là Đào không ?. Trên môi của Vũ thoáng nở một nụ cười. Vũ không ngẩng đầu lên nhìn, đôi mắt của Vũ vẫn còn tập trun trên trang giấy khi nghe tiếng giày khua trên nền si măng.
– Đào. Em đến đây làm gì…??
Một giọng nói sắc lạnh vang lên.
– Ai là Đào….!!
Toàn thân của Vũ đông cứng, đôi vai so lại. Vũ ghét nhất là giọng nói này, mùi nước hoa trên người của cô ta tỏa ra nồng nặc làm ũi của Vũ nghẹt thở. Vũ ngẩng phắt mặt lên, anh chán nản và căm ghét hỏi.
– Cô đến đây làm gì…??
Lan tự nhiên kéo ghế phía trước mặt của Vũ ra ngồi. Cô ta điệu nghệ vắt chân, cơ thể thả lỏng ra phía đằng sau. Ánh mắt tha thiết và nồng ấm nhìn Vũ.
– Xa em có hơn một tuần anh có nhớ em không…??
– Nhớ. Tại sao tôi lại phải nhớ cô….??
Lan tức giận và tủi thân hỏi.
– Anh không nhớ đến em dù chỉ là một chút thôi hay sao…??
Mười đầu ngón tay của Vũ đan xen vào nhau. Ánh mắt nghiêm nghị nhìn thẳng vào mặt của Lan. Vũ nói rành giọt từng tiếng.
– Tôi đã bảo là tôi không phải là bạn của cô. Cô cũng biết là tôi ghét cô, tôi cố quên đi cảm giác khó chịu khi tiếp xúc với cô còn không được thì nhớ đến cô làm gì….!!


Lan chồm người về phía trước. Giọng nói của cô ta đầy uy quyền.
– Anh sẽ phải hối hận với những gì mà anh nói với tôi hôm nay. Trần Vũ, để tôi nói cho anh biết, anh không thể loại khỏi tôi ra cuộc đời của anh được đâu. Tôi sẽ phá hoại mọi thứ mà anh có. Người đàn bà nào mà dám ở gần anh cũng là kẻ thù của tôi. Nếu tôi không có được anh thì không ai có được anh cả….!!
Vũ nhìn trừng trừng vào Lan, anh khinh bỉ hỏi.
– Cô đang đe dọa tôi đấy à. Tôi không ngờ là lâu ngày không gặp lại cô còn tồi tệ hơn cả trước kia, tôi cứ tưởng thời gian sẽ làm cho cô thay đổi suy nghĩ độc ác và ích kỷ của cô, nhưng tôi đã nhầm….!!
Lan cười khẩy bảo.
– Anh còn không hiểu hết con người của tôi đâu. Chỉ cần anh đồng ý làm người yêu của tôi và từ bỏ con vợ chưa cưới trẻ con của anh đi thì lúc đó tôi sẽ buông tha cho anh….!!
Vũ gồng mình lên, ánh mắt đỏ ngàu nhìn Lan đầy đe dọa.
– Cô im miệng đi. Đó là cuộc đời của tôi, tại sao tôi lại phải nghe theo sự sắp xếp của cô. Làm bạn với cô tôi còn không muốn, nếu phải làm người yêu hay phải lấy hạng người như cô thì thà rằng suốt cuộc đời này tôi sống cô độc còn hơn. Cô làm ơn biến đi cho….!!
Lan lồng lộn, cô ta rít lên như rắn rết.
– Trần Vũ, anh dám xua đuổi tôi hả. Tôi sẽ làm cho anh phải hối hận. Anh hãy nhớ những gì mà tôi nói hôm nay….!!
Cô ta lấp lửng bảo.
– Con bé vợ chưa cưới của anh cũng xinh đẹp đấy. Anh nghĩ sao nếu tôi tiếp cận nó để làm quen….!!
Vũ chột dạ nhìn vào ánh mắt độc ác và nguy hiểm của cô ta. Vũ rùng mình nghĩ nếu vì Vũ mà Vân bị cô ta hại thì làm sao đây. Vũ cảnh cáo.
– Tôi cấm cô động vào cô ấy. Nếu cô ấy mà bị làm sao thì người đầu tiên tôi đến tìm để tính sổ đó chính là cô…!!
Càng nghe giọng điệu bênh vực và tỏ ra khinh khỉnh của Vũ. Lan càng điên tiết, cô ta cắn môi đến bật cả máu. Cả một tuần cô ta vùi đầu vào chăn để khóc, bố mẹ của cô ta đang tiến hành thủ tục đưa nhau ra tòa li dị. Tiền tài của cô ta không còn dư dả như trước nữa, cô ta không quen mặc những bộ váy và trang sức rẻ tiền, cô ta đã quen tiêu xài hoang phí. Cô ta cần một người tình bao bọc và che chở cho cô ta trong lúc khốn khó này.
………..
Cả ngày hôm ấy Vân không hề dùng cơm, và qua ngày hôm sau Vân bắt đầu sốt nóng. Đầu nặng như đá Vân không thể bước xuống giường. Nguyên nhân có lẽ là do trận mưa lớn và những xúc động tình cảm đêm qua. Bác sĩ đã đến khám và kê đơn thuốc cho Vân. Vân chán nản và mệt mỏi, đầu của Vân có muôn vàn lớp sóng dữ đang cuồn cuộn chảy.
Bác Jenny quả là một y sĩ tư gia giỏi, bác đã chăm sóc cho Vân một cách chu đáo, chọn thức ăn, chọn thuốc cảm và đo nhiệt độ cho Vân. Hai hôm đầu bệnh có vẻ nặng, Vân bị nóng đến ba mươi chín độ, người mê mê man man không biết trời đất gì cả.

Trong cơn bệnh, Vân cứ nằm trên giường khóc và đòi về nhà với gia đình, như những đứa bé con khóc nhè vì nhớ mẹ. Bố mẹ, ông nội và bà Jenny lúc nào cũng kề cận bên cạnh. Mãi đến khi Vân tỉnh táo đôi chút, bác mới nhẹ nhàng an ủi và tìm mọi cách để làm cho Vân vui. Bác cố gắng xoa dịu nỗi đau ở trong lòng của Vân. Vân xúc động thực sự trong thế giới đầy ắp tình thân yêu ấy.
Một buổi tối sau hai ngày ngã bệnh, vừa tỉnh dậy, đột nhiên Vân nghe có tiếng hỏi bên ngoài:
– Sao rồi hả mẹ, Vân đã đỡ chưa?
Đó là tiếng của Duy, giọng bác Jenny hỏi ngược lại:
– Tại sao con không vào hỏi thăm Vân, để Vân vui và Vân mau lành bệnh?
Tiếng Duy đáp nhanh:
– Không được đâu mẹ ơi. Cô ấy ghét con lắm, con vào chỉ tổ làm cô ấy giận thêm thôi…!!
– Con đã làm gì mà Vân giận? Có phải con làm Vân đòi về không?
Duy hỏi ngập ngừng:
– Cô ấy đòi về à? Thế mà con tưởng…
– Con tưởng cái gì?
Duy yên lặng một lúc mới lên tiếng:
– Không có gì cả, có lẽ cô ấy hiểu lầm con…!
Tiếp đó là tiếng thở dài. Anh chàng có vẻ đau khổ. Lòng Vân chợt thấy mềm hẳn xuống. Vân có thể tưởng tượng ra khuôn mặt có đôi mày sậm đang ủ rũ. Định gọi lớn kêu Duy vào nhưng Vân lại nghe tiếng bước chân xa dần. Duy đã đi rồi. Nhắm mắt lại, Vân nghe lòng hơi thất vọng. Bác Jenny dừng chân trước giường Vân, bàn tay mát lạnh của bác âu yếm đặt nhẹ trên trán nóng hổi của Vân:
– Uống thuốc nhé con, Vân..?
Vân mở to mắt, những giọt nước mắt được giữ lại từ nãy giờ đang rơi ra. Bác Jenny lo lắng hỏi:
– Có chuyện gì vậy hở Vân…?
– Con…con…! Tôi định nói bác bảo Duy vào, nhưng không hiểu sao Vân lại nói lảng đi.
– Con hơi nhức đầu…!!
Nằm trên giường gần bốn hôm. Thật ra thì Vân đã hết bệnh trước đây hai ngày, nhưng vì vết thương lòng chưa lành, nên Vân không dám ra khỏi phòng, không dám nhìn Duy, Vân không rõ khi trông thấy anh chàng Vân sẽ xử sự ra sao. Vân cũng không rõ mình nghĩ gì. Duy là một gã lang bạt, lang bạt trăm phần trăm chứ không nói đùa đâu. Hắn có cái vẻ ngoài lạnh lùng, không có cái mặt tình tứ và đẹp trai của Tuấn Anh, không có được một sự nhạy cảm, tốt bụng và vui vẻ như Khoa. Nhưng Vân không hiểu tại sao mình cứ nghĩ đến hắn mãi.
Vân cũng không thể che giấu tình cảm của mình đối với Duy. Gần bốn hôm đó, chắc Duy và Đào quấn quít nhau dữ lắm. Vân biết, Duy không bao giờ chịu cô đơn, nhất định phải sử dụng thời gian trống vắng của hắn vào những việc khuây khỏa đó. Nhưng…nhưng những chuyện đó có ăn nhằm gì tới Vân đâu, sao Vân phải thắc mắc?
Vân có giận Duy không? Điều đó Vân cũng không biết. Nhưng hình ảnh xảy ra ở trên sân thượng hôm ấy sao cứ mãi lởn vởn trong óc. Nụ hôn bỏng cháy và cái ôm diết giữa ban ngày là một sỉ nhục không thể tha thứ được. Có thể vì giận Duy nên Vân mới nghĩ luôn tới hắn? Sau cơn bệnh, bản tính yếu đuối của Vân cũng lành. Bây giờ Vân không nên để ý đến hắn, hắn chỉ là một tên nói dối tồi tệ! Hắn có yêu mình đâu ? Thế mà hắn dám hôn mình?
Hắn là một tên lạnh lùng, độc tài và gia trưởng, hắn luôn bắt người khác làm theo ý của hắn. Nhưng…nhưng tại sao mình cứ nghĩ mãi đến hắn chi vậy? Ông nội vào thăm, thái độ của ông làm Vân cảm thấy được an ủi rất nhiều. Bố chúc cho Vân mau lành bệnh. Mẹ ngồi bên giường Vân thân ái nhìn ông cười, ông Chung đáp lại bằng cái nhìn đầm ấm. Đột nhiên Vân thở dài, quay mặt vào vách. Làm sao để ọi người hiểu được tình cảm của Vân trong lúc này đây?

……………
Vân có thể ra khỏi phòng nhưng rồi lười biếng nằm dài suốt cả ngày, ngay cả việc cơm nước cũng để chị Hằng mang vào như cũ. Có lẽ bác Jenny biết Vân hết bệnh, nhưng vẫn để Vân nằm nghỉ. Có lúc, bác nhìn Vân dò hỏi. Trưa hôm ấy, chị Hằng mang cơm vào, Vân ngạc nhiên vô cùng chỉ thấy trên mâm, ngoài thức ăn như thường lệ, còn có một bó hoa hồng nhung.
Đếm thử, Vân thấy có mười đoá. Những đóa hoa mang đầy nỗi thương nhớ kết thành một chuỗi dài nằm đều trên vành mâm trông tuyệt đẹp, nó làm Vân nhớ đến lúc cùng Duy tung tăng trong công viên, đi dạo vô định trên đường phố, bên bờ hồ. Lòng Vân nghe ấm lại. Vân hỏi chị Hằng:
– Ai làm cái này đây?
Chị Hằng cười đáp:
– Dạ thưa cậu Hai…!!
Mặt Vân sa sầm ngay xuống. Hắn chỉ cốt tinh nghịch chớ có tình nghĩa chi đâu. Chị Hằng chỉ lên mâm cơm nói:
– Còn một mảnh giấy nữa kìa….!!
Lúc bấy giờ Vân mới thấy trên một đóa hoa hồng nhung, có một mảnh giấy thật nhỏ. Do dự một lúc, Vân mở ra, nét chữ của Duy thật thẳng, thật mạnh mẽ.
“Vân anh biết là em giận anh lắm và không muốn gặp hay nghe giọng nói của anh. Nhưng làm ơn hãy cho anh một cơ hội, anh đang đứng đợi em ở bên ngoài và đang chờ quyết định của em. Dù em quyết định cho anh gặp mặt em hay không thì anh cũng muốn chúc em mau lành bệnh. Duy”
Vân do dự một chút rồi nhận bó hoa. Chị Hằng lui ra ngoài. Vân ngồi yên trên ghế không dám nhúc nhích, tim của Vân càng lúc càng đập nhanh. Cửa phòng phía sau có tiếng động, rồi tiếng chân bước nhẹ về phía Vân. Vân không dám động đậy, cũng không dám ngẩng đầu lên. Một tiếng gọi thật ấm, thật nhẹ vang lên:
– Vân…!

Vân ngẩng mặt lên chạm ngay tia mắt của Duy. Một luồng điện chạy nhanh qua người làm Vân bị chấn động. Ánh mắt của Duy tràn ngập tin yêu và thành khẩn. Duy cúi thấp người xuống, gần như quỳ trước mặt Vân, mặt anh chàng ủ rũ trông thật tội nghiệp. Và cứ thế cả hai không ai nói một lời nào. Thời gian ngừng chảy và thế gian này không còn một vấn đề nào hệ trọng đối với hai người nữa nữa. Gã đàn ông đang quỳ trước mặt Vân đây là một người vốn bất kham, ngạo nghễ.
– Anh Duy..! Mắt Vân bắt đầu nhòa lệ, Vân không chận lại được, bờ đê đã vỡ và nước đang tuôn tràn. Duy ngẩng đầu lên, đưa tay vuốt ve mặt Vân:
– Vân…! Thôi em đừng khóc.
Duy càng bảo Vân càng khóc nhiều hơn. Bao nỗi uẩn ức đè nén lâu ngày trong người được dịp tuôn ra, Duy van xin không ngớt:
– Thôi mà Vân, em đừng khóc nữa, anh đã biết lỗi rồi, anh đã không nói cho em biết chuyện anh và Đào đã từng có một thời yêu nhau nhưng đó chỉ chuyện trong quá khứ còn hiện tại anh và cô ấy không có mối quan hệ gì cả. Em cho anh một cơ hội để chuộc lại lỗi lầm nhé Vân, đừng khinh bỉ anh em nhé, anh sẽ chuộc lỗi…!!
Vân ôm chặt đầu Duy vào lòng, nước mắt vẫn rơi. Duy đứng lên ôm cứng lấy Vân, Duy kề gương mặt của mình và gương mặt đầy nước mắt của Vân. Tình yêu đã âm thầm đến, bao nhiêu hình bóng từ lâu ngự trị trong tim Vân đều dần lùi vào lãng quên mất hút. Cả trái tim Vân bây giờ chỉ còn có một người – đó là Duy! Và bây giờ Vân mới biết rằng mình chỉ cần có Duy mà thôi chớ không phải một người đàn ông nà o khác. Duy lấy khăn tay ra, cẩn thận và nhẹ nhàng lau mặt Vân, vẫn giọng nói êm đềm như ru:
– Vân, đừng khóc nữa em nhé! Cơn bệnh vừa qua làm cho em ốm nhiều đi, cả người em chỉ còn trông thấy đôi mắt mà thôi. Suốt bốn ngày qua em đã nghĩ gì? Chắc chắn là em không nghĩ đến anh, trong khi anh cứ kiếm cớ để đi ngang qua phòng em luôn, em có biết không…?
Vân nín khóc, lắc đầu nói:
– Em không biết…!!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.