Bạn đang đọc Cô Dâu Bỏ Trốn – Chương 65
Tại sao kỷ niệm xưa kia chỉ có mình ta nhớ, ta muốn quên mà không được, nó như một căn bệnh, đúng rồi đây là căn bệnh tương tư, không có một bác sĩ nào có thể chữa khỏi. Ta phải làm sao để quên và phải làm sao để cậu ấy chú ý lại đến ta. Ta phải làm sao đây hả trời ?
Đào xốc mái tóc làm cho nó rối bù lên. Đôi mắt đỏ hoe, khuôn mặt trắng bệnh, đôi mắt thâm quầng vì bao đêm mất ngủ, đầu óc mụ mị những hình bóng xưa kia. Đào bây giờ mới cảm nhận được nỗi đau của Duy khi bị Đào phản bội. Đào lẩm bẩm nói.
– Cậu hãy tha thứ ình và hãy quay lại với mình, mình cầu xin cậu đấy. Mình đã hối hận và đau khổ lắm rồi…!!
Đáp lại lời của Đào chỉ có khoảng trống xung quanh, tiếng gió nghe xào xạc ngoài cửa xổ, những bông hoa màu đỏ đang run rẩy trước cơn thịnh nộ và bão táp của bầu trời. Mây đen đang ùn ùn kéo về báo hiệu một cơn giông sắp đến. Phải chăng thượng đế cũng không đồng tình với hành động bồng bột và nông nỗi với Đào nên mới cho phong ba trừng phạt con nhỏ.
Tiếng sầm ì ùm kéo vang rền, tia sét vừa sẹt một thứ ánh sáng màu trắng sáng ngang qua căn phòng. Đào bịt chặt hai tai lại. Con nhỏ ngồi thụp xuống đất. Toàn thân của Đào tái mét. Mưa bắt đầu rơi, từng hạt mưa nặng hạt rơi nghiêng nghiêng xuống đất, gió thổi mạnh hất tung cánh cửa sổ, nước mưa tạt cả vào phòng làm ướt hết hai cái rèm cửa. Đào không còn sức để đóng nó lại nữa, con nhỏ mặc mưa hất vào phòng, nó bắn cả lên người và lên giường của Đào.
Mưa làm chi, mưa chỉ làm cho con người ta thêm buồn. Bầu trời thê lương đang gào khóc và thương xót ối tình không có đoạn kết của Đào, nó như đồng cảm an ủi và đang cố gột rửa đi những vết đau đang hằn sâu trong đáy tim. Đào không còn sợ hãi nữa, con nhỏ từ từ đứng dậy. Đào bước chậm rãi đến bên cửa sổ, thân người dựa vào song sắt, đôi mắt nhìn vào khoảng tăm tối trước mắt. Đào muốn cho gió mưa quất vào người.
Cái lạnh thấm sâu vào da thịt, lớp áo mỏng dính chặt vào cơ thể ấm nóng. Mái tóc ướt nhẹp, đôi môi thâm đen lại vì lạnh nhưng ánh mắt của con nhỏ lại ánh lên những tia nhìn khác thường, khuôn mặt lạnh tanh không biểu cảm. Từng hạt mưa vẫn tí tách rơi, bầu trời ngày càng tối đen, thỉnh thoảng lại vang lên những tiếng sẹt đì đùng của những tía sét và những tiếng sầm vang dền phá tan đi không khí yên lặng xung quanh.
……………….
Duy vừa mới dùng bữa xong với hai vị khách người Đức. Anh chàng chúc họ có một ngày nghỉ thật vui rồi lui về phòng mình. Duy mân mê cái móc khóa điện thoại mà Vân đã tặng vào ngày hôm qua. Trên môi của ánh chàng thoáng ẩn hiện một nụ cười, ánh mắt nhìn xa xăm. Tâm hồn đang bay bổng đến tận chân mây, Duy đang nhớ đến Vân.
Phòng của Duy có diện tích bằng với phòng của Vân. Trong phòng của Duy bày biện đơn sơ, chiếc máy tính xách tay màu đen bóng đang nằm ở trên một chiếc bàn gỗ. Trong hộc tủ Duy mang theo mấy tấm ảnh của gia đình. Anh chàng dự định sẽ chụp chung một tấm ảnh với Vân làm kỷ niệm. Duy mỉm cười đưa cái móc khóa điện thoại lên cao. Anh chàng lẩm bẩm.
– Con nhỏ này đúng là trẻ con. Đã 17 tuổi đầu rồi mà vẫn còn thích đọc truyện tranh và xem phim hoạt hình chú chuột mickey nữa chứ….!!
Duy thở dài vì không có cách nào liên lạc được với Vân. Con nhỏ bỏ quên mất chiếc điện thoại ở nhà rồi. Duy đứng dậy, anh chàng bật điện thoại di động của mình lên. Lúc nãy do tiếp khách nên Duy tắt nguồn. Duy kinh ngạc vì có mấy cú điện thoại nhỡ của hai anh chàng vệ sĩ. Nụ cười trên môi của Duy tăt ngấm. Anh chàng lo sợ có chuyện chẳng lành xảy ra với Vân. Duy gấp gáp hỏi.
– Vân xảy ra chuyện gì rồi đúng không anh….??
Hai anh chàng vệ sĩ đang ngồi khuất trong một nhà hàng kiểu Ý ở lầu hai. Họ đang trông trừng Vân. Họ đáp nhỏ.
– Không có chuyện gì đâu. Chúng tôi vẫn đang trông trừng cô chủ….!!
Duy thở phào nhẹ nhõm. Bao nhiêu nỗi lo đều tan biến. Anh chàng tươi tỉnh hỏi.
– Hiện giờ cô ấy đang ở đâu…??
– Dạ. Cô chủ đang ăn cơm cùng với cậu Tuấn Anh và một người đàn ông nữa….!!
Duy hét lên thật to.
– Cái gì. Anh bảo sao, Tuấn Anh cũng ở đó à…??
Anh chàng vệ sĩ lói hết cả tai vì tiếng hét thất thanh của Duy. Duy bực mình, bàn tay siết chặt chiếc điện thoại. Nếu Vân mà xuất hiện trước mặt của Duy vào lúc này thì thế nào con nhỏ cũng bị Duy đánh ấy cái cốc vào đầu và ăn mắng thật thậm tệ, dám đi ăn cơm cùng hai tên đàn ông hả, con nhỏ này đúng là gan cùng mình và không coi anh chàng ra cái gì cả.
– Anh ta đến đó làm gì…??
Anh chàng vệ sĩ đeo kính màu đen nói thật chi tiết.
– Cậu ấy mang một bó hoa hồng nhung rất đẹp đến tặng cho cô chủ và rủ cô chủ đi ăn, hình như họ còn nắm tay nữa….??
Duy gồng mình lên vì tức, khuôn mặt của anh chàng đanh lại, đôi môi mím chặt, đôi mắt long lanh như ánh nắng phản chiếu xuống đáy hồ. Duy gằn giọng.
– Bây giờ họ đang ăn ở đâu…??
– Dạ, trong một nhà hàng kiểu ý ở quận ba….!!
– Em biết rồi. Hai anh cứ theo dõi và để ý đến mọi hành động của cô ấy cho em….!!
– Vâng. Tôi sẽ làm đúng những lời mà cậu chủ căn dặn….!!
Duy buông mình đánh phịch một cái xuống ghế. Duy vuốt mặt hai cái cho tỉnh táo. Đôi mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, hơi gió mát lạnh thổi nhẹ vào phòng làm cho tâm hồn của Duy dịu lại. Cái nhìn mông lung và có hồn ấy như cuốn hút lấy Duy. Một hình ảnh người con gái mờ sương hiện rõ lên trong trí óc của Duy. Duy nhắm mắt lại, đôi mắt buồn ấy nhìn Duy như muốn níu giữ một cái gì đó. Nỗi đau ẩn hiện, trái tim của Duy đau nhói, đôi môi mấp máy. Duy muốn gọi tên người con gái đó nhưng không tài nào cất nổi nên lời. Đầu của Duy lại đau, từng giọt mồ hôi lăn dài trên trán, trên má, chiếc áo cánh mỏng dính bệt lại.
Bàn tay phải của Duy run run mở hộc tủ, một lọ thuốc màu trắng nằm im lìm ở trong cùng. Duy vội mở nắp, dốc hai viên thuốc màu hồng nhạt trên tay. Duy cho lên miệng và nuốt đánh ực một cái. Cốc nước giúp cho Duy dễ thở hơn được một chút. Duy lảo đảo đứng dậy, cơn đau đầu như cứa từng mạch máu trong cơ thể, nó là một nỗi khiếp sợ đối với Duy. Từng tế bào thần kinh như muốn nổ tung ở bên trong, vầng thái dương nhăn lại, những sợi gân màu xanh đang trùng cả xuống, đôi tai vang lên ngàn tiếng gõ. Duy ngã người xuống giường, Duy cố nhắm mắt lại và cố chợp mắt ngủ một chút, thần kinh và mọi sợi dây thần kinh của Duy cần được nghỉ ngơi.
Duy sợ rằng một mai khi quá sức chịu đựng, anh chàng sẽ bị nổ tung ra mà chết. Trong đầu của Duy đang chứa hàng ngàn gói thuốc nổ chỉ cần một mồi lửa là nó có thể thiêu dụi đi tất cả.
Hương thơm của hoa nhài bay vào phòng. Đây là mùi hương của Vân. Duy thấy lòng xao động, Duy đang tưởng tượng Duy đang ngồi trước một hồ nước trong veo, trên bề mặt không có một con sóng. Duy soi bóng hình của mình xuống đáy hồ, ánh mắt của Duy ngỡ ngàng vì Duy không nhìn thấy bóng của mình mà là hình bóng của một cô gái. Duy cố nhìn cho rõ, hình bóng của cô gái càng lúc càng hiện rõ, đầu tiên là đôi mắt, đó là một đôi mắt thật to, đôi lông mày hình cánh phượng, lông mi cong vút, chiếc mũi thật thẳng, đôi gò má thật mịn, đôi môi của cô ta đang hé một nụ cười hình bông hoa nở.
Duy ngạc nhiên vì tại sao mình là một người đàn ông sao lại biến thành một cô gái. Ánh mắt của cô gái đó nheo lại đầy tinh nghịch. Cô ta thầm thì hỏi.
– Anh có nhớ em là ai không…??
Duy giật mình ngồi bật dậy. Cơn đau đầu biến mất, hình ảnh của cô gái lúc nãy vẫn còn in đậm trong tâm trí của Duy. Duy ngày càng thắc mắc là tại sao mỗi lúc Duy bị đau đầu cô ta lại tái xuất hiện trong trí nhớ của Duy. Duy tự hỏi.
– Cô ta là ai…??
Khi mọi chuyện đã xảy ra rồi, Đào mới bàng hoàng tỉnh lại. Cô ta không ngờ chỉ trong một phút tức giận, sự ghen tuông đã biến một cô gái ngoan hiền, luôn nghĩ cho người khác thành một kẻ ích kỉ, sẵn sàng hạ gục bất cứ ai dám cản đường đi của cô ta.
Cô ta hối hận khi nghĩ đến cơ thể mềm nhũn, thiếu sức sống nằm bất động trên sàn nhà của Vân, ánh mắt xót xa, đầy thương hai và tức giận của Duy. Ngày cả người độc ác và tàn nhẫn như Tuấn Anh cũng không đồng tình với cách hành xử của cô ta sáng nay. Cô ta cảm thấy đầu óc quay cuồng, khi bình tâm lại cô ta thấy day dứt. Bàn tay đấm lên ngực thùm thụp, cô ta lao ra khỏi phòng như cơn lốc.
Vẫy vội một chiếc xe tắc xi cô ta bảo anh chàng tài xế đưa cô ta đến một quán bar. Tiếng nhạc kích động, mùi thuốc lá, rượu bia và mùi hơi người nồng nặc đông đúc khiến cho Đào khó thở. Cô ta gọi ình hai chai rượu, Đào tu ừng ừng, cô ta uống rượu như uống nước lã. Một bàn tay đàn ông và một mùi nước hoa phả vào mũi của cô ta. Tuấn Anh, cô ta biết chắc là vậy, ngoài hắn ra thì không có ai khác.
Đào tức giận hỏi.
– Anh tới đây làm gì…??
– Đi theo cô…!!
Hắn kéo ghế ngồi bên cạnh Đào, hắn tự nhiên rót rượu ra ly rồi nâng cốc lên bảo.
– Chúc cho sự thành công ngoài dự kiến của chúng ta….!!
Đào lắc đầu chán nản nói.
– Tôi thấy hôm nay tôi đúng là một con điên….!!
– Nhưng em không thể phủ nhận rằng nhờ thế mà chuyện phá hoại tình cảm của hai người đó mới đạt được như ý nguyện hay sao…!!
Đào mai mỉa.
– Đạt được như ý nguyện, anh không thấy ánh mắt và cái cách mà Duy bảo vệ Vân à. Tôi thấy chính chúng ta mới là một con lừa, chúng ta đã giúp cho tình cảm của họ càng ngày càng thêm khăng khít thì có….!!
Bàn tay của hắn mâm mê chai rượu, hắn nhếch mép bảo Đào.
– Em đừng đa nghi quá. Anh không nghĩ như em đâu, đây chỉ là bước đầu của kế hoạch thôi…!!
– Anh còn chiêu gì khác hay sao….!!
– Đúng thế và lần này thì họ sẽ không bao giờ còn được ở bên nhau nữa…!!
Khi nói hết mấy từ cuối, ánh mắt của hắn rực sáng. Đào cảm thấy rùng hết cả mình. Đưa ly rượu lên môi, Đào cố uống cho hết. Trong đầu của Đào vang lên những câu nói của Duy vào sáng nay. Đào vui mừng vì Duy hẹn gặp ở trên sân thượng, một niềm vui trào dâng lên. Đào tưởng rằng Duy đã suy nghĩ lại và đang dần hồi phục được trí nhớ nhưng thật thật phũ phàng. Duy đã từ chối thẳng thừng và nói rằng dù ai sau có xảy ra chuyện gì. Duy cũng nhất quyết không chịu rời xa Vân. Duy sẽ dành phần đời còn lại để yêu và bảo vệ Vân.
Mặc cho Đào cầu xin, Duy vẫn khăng khăng với ý định của mình. Duy yêu cầu Đào tránh xa Vân và Duy ra. Duy không muốn Đào xuất hiện trước mặt của Duy nữa. Đúng lúc đó Vân lên, cô ta đã dồn hết sự tức giận và nỗi thống khổ vào Vân. Đó là một thứ cảm xúc mà cô ta chưa bao giờ từng trải ở trong đời.
Nước mắt của Đào chảy ra. Vậy là hết, hôm nay khi nhìn vào ánh mắt lo lắng, và yêu thương của Duy dành cho Vân. Đào hiểu ra rằng bản thân Đào gần như đã mất hết cơ hội rồi. Giọng của Đào đục ngàu.
– Hôm nay anh sẽ say với tôi chứ…??
– Tất nhiên tại sao không…??
Hai người gọi rất nhiều rượu, họ vừa uống vừa nói những câu vô nghĩa. Đào không biết đã nói gì. Trong cơn chếch choáng trong men say Đào đã gọi Tuấn Anh là Duy. Cô ta ôm chầm lấy Tuấn Anh rồi đặt đôi môi run rẩy của mình vào má, vào mặt của Tuấn Anh. Bàn tay lạnh buốt của cô ta sờ nhẹ lên mặt của Tuấn Anh. Cô ta lè nhè nói.
– Anh là một thằng khốn. Tại sao tôi lại yêu anh. Ha ha ha….Tôi đúng là một con điên…!!
Ly rượu ở trên bàn bị cô ta quẹt làm đổ xuống. Nước lênh láng cả trên mặt bàn. Tuấn Anh nhấp từng ngụm nhỏ, hắn thích thú nhìn Đào. Hai người phụ nữ vì thằng oắt con đó mà lên cơn điên và phát xốt. hắn cảm thấy ghen tị. Dựng cái ly đứng lên, hắn rót thêm rượu vào. Hắn giục.
– Uống đi chứ. Chẳng phải là cô muốn say cơ mà…??
– Đúng…ta cụng ly nào…!!
Hai cái ly cụng vào nhau kêu lên những tiếng lanh lảnh. Đào ngửa cổ uống ực một cái, nước mắt hòa lẫn với rượu làm ôi của cô ta mặn chát.
……………………
Vũ đang ngồi trong phòng làm việc ở siêu thị. Cả một tuần lơ mơ với một cảm xúc dâng tràn trong cơ thể. Vũ cảm thấy sảng khoái, chưa bao giờ Vũ thấy yêu đời và cơ thể nhẹ tễnh như lúc này. Sự xuất hiện của Đào như một làn gió mát đã xoa dịu đi sức nóng đang sục sôi trong lòng của Vũ bấy lâu nay. Vũ đang dần lãng quên đi bóng ma ám ảnh trong quá khứ của mình.
Một tiếng gõ cửa nhẹ vang lên. Vũ tự nhiên bảo.
– Mời vào…!!
Chàng trai nhân viên thò đầu vào rụt rè nói.
– Thưa anh. Có một cô gái đang tìm anh….!!
Vũ ngạc nhiên hỏi.
– Cậu có biết cô ta là ai không…??
– Dạ, em không biết. Cô ta nói là có chuyện quan trọng muốn nói với anh….!!
– Được rồi. Bảo cô ta vào đây….!!
– Vâng….!!
Vũ nghĩ mông lung, không biết cô gái đó là ai. Liệu đó có phải là Đào không ?. Trên môi của Vũ thoáng nở một nụ cười. Vũ không ngẩng đầu lên nhìn, đôi mắt của Vũ vẫn còn tập trun trên trang giấy khi nghe tiếng giày khua trên nền si măng.
– Đào. Em đến đây làm gì…??
Một giọng nói sắc lạnh vang lên.
– Ai là Đào….!!
Toàn thân của Vũ đông cứng, đôi vai so lại. Vũ ghét nhất là giọng nói này, mùi nước hoa trên người của cô ta tỏa ra nồng nặc làm ũi của Vũ nghẹt thở. Vũ ngẩng phắt mặt lên, anh chán nản và căm ghét hỏi.
– Cô đến đây làm gì…??
Lan tự nhiên kéo ghế phía trước mặt của Vũ ra ngồi. Cô ta điệu nghệ vắt chân, cơ thể thả lỏng ra phía đằng sau. Ánh mắt tha thiết và nồng ấm nhìn Vũ.
– Xa em có hơn một tuần anh có nhớ em không…??
– Nhớ. Tại sao tôi lại phải nhớ cô….??
Lan tức giận và tủi thân hỏi.
– Anh không nhớ đến em dù chỉ là một chút thôi hay sao…??
Mười đầu ngón tay của Vũ đan xen vào nhau. Ánh mắt nghiêm nghị nhìn thẳng vào mặt của Lan. Vũ nói rành giọt từng tiếng.
– Tôi đã bảo là tôi không phải là bạn của cô. Cô cũng biết là tôi ghét cô, tôi cố quên đi cảm giác khó chịu khi tiếp xúc với cô còn không được thì nhớ đến cô làm gì….!!
Lan chồm người về phía trước. Giọng nói của cô ta đầy uy quyền.
– Anh sẽ phải hối hận với những gì mà anh nói với tôi hôm nay. Trần Vũ, để tôi nói cho anh biết, anh không thể loại khỏi tôi ra cuộc đời của anh được đâu. Tôi sẽ phá hoại mọi thứ mà anh có. Người đàn bà nào mà dám ở gần anh cũng là kẻ thù của tôi. Nếu tôi không có được anh thì không ai có được anh cả….!!
Vũ nhìn trừng trừng vào Lan, anh khinh bỉ hỏi.
– Cô đang đe dọa đừng đa nghi quá. Anh không nghĩ như em đâu, đây chỉ là bước đầu của kế hoạch thôi…!!