Bạn đang đọc Cô Dâu 30 Ngày: Chương 4
Đoàn người đi đến gần nó, cung kính cúi chào. Nó vội nghĩ “ Cao thế làm sao mình “ leo” lên đó đây ?”
Chợt nó có cảm giác như bị nhấc bổng lên, phút chốc đã thấy mình đang ngồi trên kiệu. Phía dưới là mười cô hầu gái đang nhìn nó, với cảm giác họ cười với nó, cho dù vẻ mặt vẫn không có gì thay đổi. Họ đồng lọat cúi người xuống chào nó, chợt kiệu xoay đi, căn biệt thự đó, những người hầu gái đứng đó cũng dần biến mất. Bây giờ, trước mắt nó là khỏang không, phía dưới chỉ tòan mây là mây trôi bồng bềnh. Nó cảm thấy vô cùng hồi hợp dù bản thân đáng cố trấn tĩnh, nếu như quá hồi hợp nó sợ sẽ làm hỏng buổi lễ…
Trên lưng mỗi vị thiên thần lại mọc ra đôi cánh trắng muốt tuyệt đẹp như nó đã thấy ở hai vị thiên thần kia, quả thật thế giới này thật quá nhiều ngạc nhiên đối với nó. Trong đầu nó lại suy nghĩ đến “chồng tương lai” của nó, tuy là trong mấy câu chuyện nó đã từng đọc thì như trừơng hợp của nó đó là một vị Hòang Tử đó là một người đẹp trai lại rất tốt và yêu thương nó, tốt đến độ thậm chí cả con người ở dưới kia không ai có được những phẩm chất ấy. Nhưng suy cho cùng thực tế thì thấy các nước Châu Âu, Hòang Tử, Thái Tử đâu có ai đẹp đâu, họ là hòan toàn trái ngược như trong truyện. Nó chẳng muốn nghĩ nữa và cảm thấy chán nãn.
Nó không biết rằng hai vị thiên thần nọ đang cười thầm khi cảm nhận được những suy nghĩ từ nó.
Bỗng dưng nó cảm thấy kiệu đã dừng lại không đi tiếp nữa, lo suy nghĩ mãi nên nó không để ý. Chợt vén nhẹ khăn che mặt lên, kiệu đã đặt xuống đất, bốn vị thiên thần bốn bên đã thu cánh lại “ Chắc đã đến nơi rồi…”. Nó càng cảm thấy vô cùng hồi hợp, không biết mình sẽ làm gì tiếp theo.
Nơi này chắc hẳn là nơi hôm qua, nhưng có điều nó được trang trí rất đẹp, xém chút nó lại quên mất nơi này. Vì trước mắt nó là cái chiếc ghế bằng đá đó, nó khẽ vén áo và bước chân xuống đi đến phía trước, xung quanh nó không có ai cả, chỉ trừ bốn vị thiên thần :“không biết mình phải làm gì tiếp theo đây”- chợt quay sang định hỏi thì bốn vị thiên thần đồng lọat mỉm cười nhìn nó rồi dần dần biến mất cùng với chiếc kiệu kia.
Dừơng như quên nhắc nhỡ con bé điều gì đó, chợt bên tai nó nghe tiếng ai đó nói “ Cô hãy nhắm mắt lại khi làm lễ, nếu cô làm trái lệnh thì không thể lừơng trước hậu quả….”
Kỳ Vy nghe theo lời vị thiên thần, nó nhắm mắt lại, trong phút chốc, nó cảm thấy không khí xung quanh náo nhiệt hẳn lên, hình như có rất nhiều vị thần khác. Lại cảm giác chiếc ghế bằng đá trước mặt, ông lão hôm qua đang ngồi đó, nó còn nghe thấy tiếng cười thân thiện của ông lão. Chợt một bàn tay nắm lấy tay nó, bất giác giật mình nó định rút tay lại, bàn tay ấy có chút lạnh giá “Không lẽ là…. Thái Tử ?”.
Thái Tử nắm tay nó hình như không nói gì với nó cả, hắn cứ im lặng. Đôi tay lạnh giá đó nắm chặt tay Kỳ Vy, nó chỉ muốn rút tay lại. Như hễ hắn từ Nam cực chuyển nhà đến ấy, sao mà lạnh thế nhĩ ? Không lẽ là linh hồn thì thân nhiệt hạ xuống lạnh đến vậy sao? Nhưng sao nó cũng là linh hồn mà vẫn thấy lạnh ?
Khi buổi lễ kết thúc, giờ đây Kỳ Vy đang ngồi trên chiếc giừơng trong một căn phòng lớn với tấm khăn voan vẫn còn che trên gương mặt của nó, căn phòng vẫn màu chủ đạo là trắng, nhưng xung quanh vẫn có những bức tranh, bức tượng đẹp.
Chợt có tiếng cửa mở, nó hồi hợp vội đưa mắt lên nhìn. Trong lòng mang một cảm giác vừa sợ hãi vừa tò mò. Chiếc khăn voan chỉ cho nó thấy hình ảnh dáng người mập mờ vậy thôi. Nhìn cỡ nào cũng không thấy mặt, nhưng nhìn dáng người chắc không tệ như nó tưởng tượng. Nó nhẹ nhõm cả người…
Nhưng không biết dung mạo hắn có gì đặc biệt mà vị thiên thần đó lại bắt nó nhắm mắt cơ chứ ? Chắc hẳn xấu quá nên không cho nhìn, sợ đang làm lễ mà kinh hãi “bỏ người chạy lấy mạng”. Nó khẽ cười thầm.
Bóng hình đó tiến gần nó hơn, tim Kỳ Vy càng đập nhanh hơn. Chỉ muốn đứng dậy bỏ chạy, nhưng nó không thể, trốn cách mấy cũng không thể, vì nó sẽ bị bắt lại. Đừng dại dột để rồi thiệt thân….
Dáng người đứng trước mặt nó, nó vẫn ngồi im bất động không thể động đậy, mắt nhắm tịt. Rồi hắn đưa tay gạt nhẹ tấm khăn che mặt của Kỳ Vy ra. Nó sợ đến độ không dám mở mắt ra, đôi mắt cứ nhắm mãi. Tuy nó có chút tò mò về Thái Tử nhưng lại rất sợ, sợ nhất là khi mà hắn nắm tay nó với bàn tay lạnh lẽo của hắn.
Nhưng tại sao hắn gỡ khăn che mặt của nó ra rồi mà không cảm thấy động tĩnh gì cả ?
Kỳ Vy từ từ mở mắt ra, trước mắt nó là một nam nhân dung mạo tuyệt đẹp, nhưng có phần lạnh lùng pha lẫn chút buồn trong đôi mắt đen tuyền óng ánh như hai viên ngọc trai đen. Mái tóc cũng đen tuyền và dài.
Nó ngỡ ngàng trước vẻ đẹp của nam nhân đứng trước mặt, Kỳ Vy càng bối rối. Rồi vội đưa mắt nhìn nơi khác, nhưng hình như hắn vẫn nhìn nó không chớp mắt mà cũng không nói gì.
Chợt bàn tay lạnh lẽo nọ đặt lên chiếc cằm bé nhỏ và nâng lên, nó giật mình nhìn vào đôi mắt đó.Đôi mắt mang nỗi buồn đó chứa những tia lạnh giá, cảm giác như trái tim Kỳ Vy bị đóng băng lại, như lòng ngực bị bóp nghẹn không thể thở được nữa. Rồi hắn buông tay ra và ngồi bên cạnh nó. Kỳ Vy sợ hãi cố nép mình vào góc giường, mắt chỉ nhìn xuống.
– Nàng… tên gì ? – Một giọng nói trong trẽo nhưng không hề mang một chút cảm xúc.
Lần đầu tiên tên Thái Tử mở miệng hỏi nó kể từ khi gặp hắn lúc làm lễ. Trong lòng mang chút bối rối, thẹn thùng nhưng nó cũng cố gắng thốt ra:
-H..H H..ạ.. K..ỳ Vy !
Hắn khẽ nhếch môi mỉm cười nhìn Kỳ Vy:
– Hạ Kỳ Vy.…tên hay đấy…! – Hắn bất giác đổi cách nói chuyện, lần này có vẻ khác hẳn câu “Nàng tên gì…”, nghe có chút cởi mở và thân thiện hơn.
Kỳ Vy lại cảm thấy một sự giả dối từ hắn, rõ ràng hắn đã biết tên mình rồi mà còn hỏi mình.
– Nhưng… tại sao… tôi lại phải…lấy anh ? – Kỳ Vy khẽ đưa mắt nhìn hắn. Hắn lại im lặng khiến nó cảm thấy bối rối, hình như hắn ta đang nghĩ gì đó.
– Ta nghĩ nàng cũng biết rồi mà ? Chắc ta cũng không cần phải trả lời lại. – Thái Tử cũng chỉ nhếch miệng cười thầm, rồi hắn tiến gần đến Kỳ Vy hơn, nó giật mình cố ngồi xa hắn ra…
– Giờ… chúng ta làm gì đây nhĩ ? – Lời nói của hắn mang một hàm ý gì đó thì phải…
Kỳ Vy khó hiểu quay sang nhìn hắn với ánh mắt thơ ngây. Quả thật nó không biết ý của hắn là thế nào…
– Anh nói gì vậy?
Thái Tử nhìn nó và lại mỉm cười mỉa mai : “ Vậy nàng chưa nghe hai từ “Động phòng” bao giờ à?”
Kỳ Vy giật mình to mắt nhìn hắn : “Gì cơ ? Cái gì….? Hắn nói cái..quái gì vậy ?”
Chưa để Kỳ Vy trả lời, hắn vội ôm lấy cổ Kỳ Vy và hôn lên môi nó.