Cô Dâu 30 Ngày

Chương 3


Bạn đang đọc Cô Dâu 30 Ngày: Chương 3


Nó mím môi nhìn hai vị thiên thần với ánh mắt buồn bã, giờ nó phải làm gì đây ? Nó muốn về nhà, muốn gặp mẹ… muốn gặp lại Việt Anh – người nó yêu.
Khi còn sống, nó là một cô nữ sinh vừa tốt nghiệp cấp 3, chuẩn bị thi vào ngành kiến trúc thì vào một ngày ảm đạm thì ầm một phát thì nó đã đứng ở đây…
Nhưng giờ nó ở đâu ? Ông lão bảo nó về nhà chuẩn bị, vậy nhà nó ở đâu ? Nó nhìn hai vị thiên thần, họ nhìn nó mỉm cười.
– Cô hãy nhắm mắt lại, và tưởng tượng mình đang ở một căn nhà khi mà còn sống cô mơ ước được ở một căn nhà thế nào, thì bây giờ hãy nghĩ đến.
“ Tưởng tượng ? “ Nó có chút nghi ngờ, nhưng giờ nó chẳng còn cách nào, chỉ biết tin vào họ thôi.

Nó làm theo điều vị thiên thần nói, nó nhắm mắt lại. Nghĩ mình đang đứng trong một căn biệt thự, với những trang trí tuyệt đẹp như những bảng thiết kế nội thất của nó khi ở trần thế. Nó mơ ước sẽ bíên chúng thành hiện thực, nhưng không có cơ hội…Và bây giờ đây là cơ hội của nó.
Trong im lặng, chợt có tiếng động. Tiếng bước chân, dường như khung cảnh xung quanh nó rất nhộn nhịp. Kỳ Vy dần mở mắt ra…
Trước mặt nó, căn biệt thự to lớn, với hai tầng lầu, cách trang trí y như khi nó tưởng tượng, Nó kinh ngạc… “ Thật tuyệt vời… ? Mọi thứ là thật hết sao ?”.
Xung quanh nó, những cô gái mặc bộ đồng phục người hầu đang tất bật dọn dẹp, bưng bê…
Khi thấy Kỳ Vy, họ vội dừng công việc lại, đi đến chỗ nó xếp thành một hàng dài và đồng loạt cuối đầu.
Nó to mắt nhìn họ, không thể tin được, nó có tưởng tượng ra họ đâu ?
– Chúng tôi là người hầu của cô, do Thái Tử cử đến ! – Một người phụ nữ chừng 30 tuổi bước lên (có lẽ là người đứng đầu), những cô gái còn lại chừng bằng tuổi nó là cùng.
– Thái Tử? Lại là Thái Tử …! Các người là linh hồn đang chờ ngày đầu thai sao ? Không phải do tôi tưởng tượng ra sao ?
– Vâng ạ ! Chúng tôi là những linh hồn “ người hầu” ! Được danh dự cử đến hầu hạ “ Công Nương”!

– Chuyện gì thế này ? – Kỳ Vy khó tin, những gì nó thấy từ ngày đó, đến giờ là thật sao ? Hay nó vẫn còn đang hôn mê chưa tỉnh dậy và đang trong mơ. Kỳ Vy cố lấy tay phải nhéo tay trái. “Óai” đau điếng. “ Không phải mơ ư ? Cảm giác thật quá”
Các người hầu nhìn nó cười khúc khích, nó khó hiểu nhìn họ “ Họ cười gì chứ ?”
– Công Nương không mơ đâu ạ, đây là sự thật… Thôi,xin phép Công Nương chúng tôi phải làm tiếp để hoàn thành công việc- Nói rồi họ tảng ra nhanh chóng để tiếp tục công việc, trong họ cứ như có ý nghĩ tương thông với nhau vậy, cả suy nghĩ của nó họ cũng cảm nhận được đôi chút. Thế giới này thật kỳ lạ, khác xa nhiều so với những lời kể ở nhân gian.
Sáng hôm sau, nó được người hầu gọi dậy thật sớm, sửa sọan và chuẩn bị làm Cô dâu của cái tên mà được mọi người gọi là “ Thái Tử”, cũng chẳng ai nói gì về tên thật của hắn.
Khi mặc xong lễ phục, nhìn trang phục màu chủ đạo là xanh dương nhạt và trắng. Lớp áo bên ngòai là vải voan màu xanh dương riềng từ cổ xuống là một loại vải khác màu xanh dương đậm hơn, chiếc váy mặc bên trong được làm bằng một thứ vải lụa trắng rất đẹp.
“Nhìn có vẻ lạnh giá thì phải ?” Mái tóc được xõa tự thiên thay vì buối những buối tóc rắc rối như của cô dâu thời hiện đại và của “ Trung Hoa”.

Và gương mặt được che lại bằng tấm khăn voan màu xanh rất dài cùng với những họa tiết cực kỳ công phu, áo khoát của nó bên ngòai coi bộ dài cả mấy mét.
Kỳ Vy được người hầu dìu ra khỏi biệt thự để chờ đoàn người rướt dâu, “ Nhưng tại sao không để họ đến rồi mình ra cơ chứ ?” Nó thầm nghĩ. Chợt cô người hầu đứng đầu trong tóp người hầu nhìn nó với vẻ mặt nghiêm nghị và cung kính:
– Thưa Công Nương chúng tôi nghĩ nên đợi sớm một chút, để không phải chậm trể, nếu không chúng tôi sẽ bị trách phạt là không chu đáo và bị giáng tội.
Chẳng mấy chốc, con đường trãi dài xa xa lại xuất hiện vài bóng hình và dần dần hiện rõ ra…
Đoàn người gồm bốn vị thiên thần đang khiên một cái kiệu khá lớn, gọi là khiên nhựng thực chất cái kiệu không có những cái cây trụ để khiên, họ đã dùng một lọai phép nào đó khiến nó đứng lơ lững giữa không trung với bốn vị thiên thần đi bốn góc. Cái kiệu như là một cái giừơng vậy, nệm trắng muốt mềm mại nhìn cũng biết, bên ngòai là những tấm màn để che lại có màu trắng. Trong chiếc kiệu đẹp tuyệt, khung kiệu được làm bằng pha lê trong suốt. Nó nhận ra hai vị đi trước là hai vị thiên thần hôm qua, nó cảm thấy dừơng như họ đang mỉm cười với nó, nhưng tại sao vẻ mặt họ không có chút biểu lộ gì hết vậy nhĩ ? Rõ ràng nó cảm thấy thế mà?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.