Có Chuyện Muốn Nói Cho Ngươi

Chương 149


Đọc truyện Có Chuyện Muốn Nói Cho Ngươi – Chương 149

Lục Tĩnh Sanh bước từ quán cà phê đi ra, ấn đường đã biến thành màu đen, tiểu Quý lo lắng: “Boss người làm sao?”

“Lái xe đi” Thanh âm Lục Tĩnh Sanh có thể đè vỡ cả con đường.

Tiểu Quý nhanh chóng đánh xe rời đi.

Lục Tĩnh Sanh cảm giác như chính mình đã lôi kéo Đồng Ấu Ninh vào một sự việc đen tối, trên mặt không khỏi nóng lên.

Tuy rằng Đồng Ấu Ninh không biết, nhưng chuyện này chính là phát sinh ở trước mặt Lục Tĩnh Sanh, so với chính mình bị vũ nhục còn cảm thấy buồn nôn cùng xấu hổ hơn nhiều.

Quyết định không thể để cho Đồng Ấu Ninh biết, bằng không thì nàng bạo phát có thể đánh nổ cả hai cái quảng trường.

Lục Tĩnh Sanh vẫn đang suy nghĩ việc này, bỗng nhiên điện thoại vang lên, sợ điều gì liền gặp điều đó —— là điện thoại của Đồng Ấu Ninh.

Tiểu Quý đang muốn tiếp, bị Lục Tĩnh Sanh cúp.

“Ôi chao!” Tiểu Quý càng nghi hoặc, “Điện thoại của Ấu Ninh tỷ, boss sao không tiếp vậy?”

Lục Tĩnh Sanh ngồi nghiêm chỉnh, mài mài móng tay: “Nói sau, hiện tại tôi bận rộn.”

Tiểu Quý: “…”

Lần trước Đồng Ấu Ninh cúp điện thoại của Lục Tĩnh Sanh, lúc này Lục Tĩnh Sanh là cáu kỉnh không tiếp điện thoại của nàng?

“Này? Sao? Như vậy a…” Cho dù là bị tắt điện thoại, Đồng Ấu Ninh vẫn rất bình tĩnh, giả bộ như điện thoại tiếp thông, từ từ đứng dậy, ở trước mặt Quan Nguyên cùng cả bàn nhân viên công tác của Hoàn Vũ, đứng lên rời khỏi.

Người không biết ngọn nguồn còn khó có thể tin nhìn Đồng Ấu Ninh. Vẫn luôn cảm thấy nàng không phải là người không hiểu chuyện, có loại điện thoại nào quan trọng tới mức để nàng đem tiền đồ của mình đều gạt bỏ đây?

Hướng một bàn chủ sáng tổ kịch cùng cấp cao Hoàn Vũ tạ lỗi, Quan Nguyên ngồi ở trong đó bảo trì mỉm cười, tiếp tục cùng trò chuyện công tác.

Đồng Ấu Ninh rời khỏi cửa chính phòng công tác, lập tức đem điện thoại từ bên tai cắt đứt.

Thật là có thú a… Thực mẹ nó thú vị chết mất.

Mối tình đầu đã thề là cả đời không qua lại với nhau như nào gặp lại tại đúng thời khắc bước ngoặc nhân sinh quan trọng, hơn nữa còn là nhân vật trọng yếu bên trong bước ngoặc quan trọng này… Đồng Ấu Ninh từ lúc ban đầu nhìn thấy nàng mãi cho đến lúc đi ra vừa rồi vẫn luôn bảo trì dáng tươi cười không có biến đổi.

Khó trách dạo gần đây đặc biệt không may, hóa ra là Quan Nguyên – cái tên này lại xuất hiện mang đến một loạt nấm mốc dị biến?

Đồng Ấu Ninh không có quay lại, trực tiếp tắt máy.

Lục Tĩnh Sanh trong lòng không thoải mái, về công ty đón Diệp Hiểu Quân tan tầm.

Diệp Hiểu Quân vừa vặn cùng bộ phận biên kịch của cô họp xong kế hoạch, dự kiến sẽ đi S thành công tác.

“Em sao vậy.” Diệp Hiểu Quân ở trong phòng mặc áo lông cao cổ cùng quần jean bó sát người, đem đường cong, dáng người phác họa rõ ràng xinh đẹp. Lục Tĩnh Sanh trong lòng có việc nhưng không có thể hiện ra bên ngoài, tự mình cảm thấy không có gì khác thường, nhưng Diệp Hiểu Quân lại có thể phát hiện.

Lục Tĩnh Sanh đem chuyện Lâm Ngạn nói với Diệp Hiểu Quân, Diệp Hiểu Quân bất đắc dĩ nói: “Việc này không có gì hay, tuyệt đối không có khả năng đáp ứng nàng. Em cũng chớ nói cùng Đồng tiểu thư, ai nghe thấy đều cảm thấy ghê tởm.”


“Tất nhiên là em sẽ không nói với nàng, em có khờ đâu.”

Diệp Hiểu Quân nhìn nàng một bộ dạng mèo nhỏ phát cáu, lại cảm thấy nàng đáng yêu, xoa bóp mặt của nàng nói: “Ai biết em ngốc hay không ngốc, có đôi khi em thật sự rất ngốc đấy.”

Lục Tĩnh Sanh bước tới cọ cô: “Chị ngại người ta ngốc có phải hay không? Không phải gấu thông minh của chị rồi?”

Nghe được cái chữ “Gấu” này, khóe miệng Diệp Hiểu Quân không tự giác co rút một chút, nhanh chóng đổi chủ đề: “Ngày mai chị muốn đi S thành công tác, em phải ở nhà một mình hai ngày đấy.”

“Cái gì? Chị đi công tác em như thế nào không biết.”

“Mới vừa quyết định, tương quan kịch bản mới, chị cùng Daniel cần đi tìm người.”

Lục Tĩnh Sanh rất nhanh bắt được trọng điểm: “Chị và Daniel kia cùng đi?”

Diệp Hiểu Quân vô cùng thản nhiên: “Đúng vậy.”

Lục Tĩnh Sanh không có lại nói tiếp, bất quá Diệp Hiểu Quân biết rõ trọng điểm nàng nhắc tới Daniel là có ý gì: “Em lo lắng về Daniel?”

“Có Ngu Minh Đình đi trước, em có thể yên tâm ai a.”

“Vậy làm sao đây, em theo chị cùng đi?”

“Được a, chỉ cần chị không chê em nhiều chuyện.”

Diệp Hiểu Quân cười: “Thôi đi, công ty có nhiều chuyện như vậy chờ em xử lý, em mà đi lần này lại loạn hết lên. Có chuyện này để chị kể cho em, em sẽ không cần lo lắng nữa.”

“Chuyện gì?”

Đại khái là cùng Đồng Ấu Ninh nhận thức một thời gian rất dài, quá quen thuộc nàng, cho nên những cô nương kia người trước ngã xuống, người sau tiến lên hướng bên người nàng thân mật không rõ ràng. Không thể phủ nhận vị khuê mật này là một người có mị lực, cũng là người mà nàng rất kính nể, nhưng lại… Kèm theo cái danh “Bạn gái” là chuyện gì xảy ra?

Vị Daniel kia thời điểm mới bắt đầu hợp tác với Diệp Hiểu Quân, rất thẳng thắn cùng Diệp Hiểu Quân tâm tình nhân sinh, tâm sự về kiểu người chính mình vô cùng thưởng thức.

“Người kia rất không tầm thường. Kỳ thật trước kia chị đối với các nàng, những người làm minh tinh này có thành kiến. Chính là, chị cảm thấy các nàng chẳng qua là dựa vào khuôn mặt minh tinh của mình lấy lòng mọi người, đúng, là minh tinh mà không phải diễn viên. Bất quá người làm phim của chị cảm thấy nàng thích hợp diễn xuất, chị cũng đi đàm phán một phen, có chút không tin tưởng được. Thế rồi chính nàng có thể đáp ứng tham diễn bộ điện ảnh của chị, chị còn thật hưng phấn đấy. Tại trong quá trình hợp tác chị phát hiện nàng thật sự vượt qua hết thảy dự liệu của chị… Nói như thế nào đây, ân… Nàng có thể hòa mình vào linh hồn cùng sinh mệnh của nhân vật, luôn có thể đem nhân vật phân tích rất chuẩn xác, có đôi khi thậm chí vượt qua một đạo diễn như chị. Nàng chính là đồng sự trong mơ ước mà chị muốn cùng hợp tác.”

Những lời Daniel nói này cho dù là người chậm hiểu cũng có thể nghe ra nguyên cớ, đó là nàng đối với Đồng Ấu Ninh có hứng thú, thế nhưng là trời sinh tính ngượng ngùng, không dám biểu lộ, cũng hoặc là cảm thấy biểu lộ cũng không có gì ý nghĩa. Nàng không thám thính sinh hoạt cá nhân của Đồng Ấu Ninh, cũng không để ý quá khứ cùng tương lai của nàng, Daniel rất thưởng thức nhưng cũng rất đơn thuần.

“Cho nên Chị là nói để cho em yên tâm sao? Bởi vì nàng ưa thích Ấu Ninh.” Lục Tĩnh Sanh cân nhắc chuyện này, “Chị nói, Ấu Ninh vì cái gì luôn nhận người ưa thích? Giống như là cô nương gặp qua nàng sẽ không có thể thoát khỏi đi.”

“Đồng tiểu thư thật đúng là thu hút người khác ưa thích, xinh đẹp lại thông minh, có lập trường kiên định, đem sự việc em quan tâm cho rằng chuyện của mình, vì cứu bác sĩ Hứa không từ an nguy bản thân… Cho nên rất nhiều cô nương đều động tâm a.”

Lục Tĩnh Sanh hơi khẩn trương nhìn nàng.

“Bất quá, ưa thích – loại sự tình này bởi vì khác người sẽ khác, trong lòng mỗi người đều có tiêu chuẩn phán xét của riêng mình.”

“Hiểu Quân, kỳ thật em vẫn luôn rất ngạc nhiên.” Lục Tĩnh Sanh hỏi nàng, “Lúc trước chúng ta chia tay, chị vì sao trở về. Lòng tự trọng của em mạnh mẽ, chị cũng không yếu hơn em, nếu như không có chị chủ động cứu vãn lần kia, sợ là hiện tại chúng ta đã mỗi người đi một ngả rồi.”


Lần tan vỡ kia giống như là cãi lộn đem chỗ sâu nhất trong nội tâm của đối phương mở ra cắn xé, đó đều là lời nói thật.

Lời nói thật thì luôn chân thực, nhưng sẽ không có nhiều nhân ái. Tốt nhất bạn nên biểu hiện được sự thành khẩn, để cho đối phương tin tưởng, không có sự ngờ vực để tất cả đều vui vẻ, hơn nữa có thể như vậy cả đời mới xem như bản lĩnh thật sự, lừa gạt nhất thời sẽ chỉ làm oán hận tăng gấp bội.

Đây là tiểu kỹ xảo rất trọng yếu trong yêu đương, cả hai bên đều ngầm hiểu lẫn nhau, Lục Tĩnh Sanh là một học sinh hiếu học, tự mình trải qua một lần về sau liền minh bạch. Cho nên nàng đem Mã Kiện kia bí mật điều đi, tất cả đều vui vẻ.

Yêu đương là ngươi nông ta nông, là ta hôm nay ăn gì tốt, thấy gì hay sẽ lập tức nghĩ cùng ngươi chia sẻ, là ta yêu ngươi, ngươi yêu ta đấy, chúng ta là người một nhà; đồng dạng yêu đương cũng là đồng thời đối chọi, vì để đạt được cùng đối phương tiến tới sinh hoạt lý tưởng mà chiến đấu, vật đặt cược của canh bạc này chính là lòng tự trọng và bản thân mình; yêu đương càng là một cuộc đại chiến tâm tư, nàng yêu ta? Nàng không thương ta? Như thế nào mới có thể để cho nàng càng yêu ta? Ta không thể sống mà cho phép nàng rời khỏi ta.

Biết mình biết người trăm trận trăm thắng.

Ánh mắt Lục Tĩnh Sanh lúc này vô cùng thành khẩn.

Đề cập chuyện chia tay lúc trước, suy nghĩ của Diệp Hiểu Quân có chút trầm: “Nói về nguyên nhân… Thời điểm khi đó, chị không bỏ xuống được một việc. Chị tự hỏi chính mình, nếu cứ như vậy buông bỏ có tiếc nuối hay không? Ở sâu trong nội tâm luôn có một thanh âm đang nói… đúng vậy, thật đáng tiếc, cứ như vậy cùng em kết thúc như vậy chị không cam lòng. Cho nên chị đã trở về.”

Lục Tĩnh Sanh dừng ở ánh mắt của cô, chậm rãi tới gần, hôn lên bờ môi của cô.

“Những lời này còn hơn cả một trăm câu Chị yêu em.” ngón tay của Lục Tĩnh Sanh đem mái tóc dài của cô lượn quanh lên, kẹp ở sau tai, “Hy vọng chị có thể nhớ rõ những lời chị đã nói hôm nay… Cả đời đều nhớ rõ.”

Có quá nhiều ám chỉ, so với lời tiên đoán trực tiếp của Bearxxx còn khiến cho Diệp Hiểu Quân lo lắng hơn.

Lúc nàng tại S thành ngoài ý muốn nhìn thấy Mã Kiện từ chi nhánh S thành của công ty Bác Triển đi tới, trong tay còn cầm lấy túi công văn Bác Triển, lúng túng tránh đi ánh mắt nàng, nàng khi đó vừa phẫn nộ vừa buồn cười, ngoài ra cũng có một chút cảm giác như trút được gánh nặng.

Không phải đã sớm dự liệu được kết quả sao? Đã lâu như vậy, nàng một mực cố gắng không nghĩ ngợi, không quan tâm nữa, không còn dốc hết toàn lực đi cải biến cái gì, đến cuối cùng thời gian nhân quả như là bầu trời sụp xuống, như thế nào lượn quanh, vẫn cứ luôn muốn tiến tới trước mặt nó, đối mặt nó.

11h đêm, tại sảnh chờ bay sân bay S thành, trên mặt thủy tinh cực lớn là từng đạo mưa trút xuống như thể chất lỏng ăn mòn thủy tinh, đem mặt kính thủy tinh bóng loáng bị ăn mòn tới vặn vẹo. Bên ngoài là một mảnh đêm đen, đen đặc như sắc mực, mưa gió không ngừng.

Trong sảnh chờ phi trường, người càng đến càng không kiên nhẫn, đi tới đi lui, có người dứt khoát đứng ở bên cạnh bốt nạp điện thoại ôm điện thoại chơi game, càng có người không để ý hình tượng nằm ở trên mặt ghế ngủ.

Trên loa thông báo liên tục phát ra giọng nữ dịu dàng lần lượt tạ lỗi… Chuyến bay bởi vì nguyên nhân thời tiết không thể cất cánh đúng giờ đăng ký, thời gian điều chỉnh chuyến bay đang được sắp xếp, thành thật xin lỗi quý hành khách vì sự chậm trễ này…

Hơi lạnh trong sân bay quấn lấy chân, đầu ngón tay Diệp Hiểu Quân treo ở trên màn hình có chút lạnh cả người, bịt mắt từ trên túi rơi xuống, nàng xoay người nhặt lên. Động tác này xem như làm cho tâm tình nàng hoà hoãn đôi chút.

Đem địa chỉ Bearxxx tìm ra.

Có một vấn đề trước kia nàng không có dũng khí hỏi, mà bây giờ nàng thầm nghĩ muốn đáp án.

Người gửi: Yexiaojunbz, nội dung: Ta cùng Lục Tĩnh Sanh đến cuối cùng có phải là không cùng một chỗ đúng không? Ngươi, từ vừa mới bắt đầu đã gạt ta, đúng không?

Lục Tĩnh Sanh đã nhìn ra ngoài cửa sổ tới lần thứ năm.

B thành bên này trời trong mây xanh, S thành bên kia mưa dông ầm ĩ, làm trễ nải thời gian Diệp Hiểu Quân trở về, cũng không biết bao lâu nữa mới có thể xuất phát. Càng làm cho nàng khó ngồi yên chính là cục diện lúc này.

Dịch Thu Bạch ngồi bên cạnh nàng cùng uống trà, ánh mắt như vô tình nghiêng qua liếc nhìn nàng, đặt chén trà xuống, hắng hắng giọng.

Nàng chờ Lục Tĩnh Sanh nói chút gì đó.


Lục Tĩnh Sanh cũng thật sự không biết nói cái gì, dù sao nhân vật chính hôm nay là Đồng Ấu Ninh cùng Quan Nguyên cũng không có mở miệng, nàng bỗng nhiên nói chuyện sẽ dễ lộ sơ xuất.

Nên tới vẫn phải tới, các nàng bốn người cuối cùng vẫn cùng gặp mặt.

Đồng Ấu Ninh dưới tình huống không hề phòng bị đụng phải Quan Nguyên, thân phận của diễn viên so với người chế tác, tính ra vẫn có chút yếu thế hơn.

Quan Nguyên chiếm cứ chủ động tuyệt đối, cho dù không nói cái gì, chỉ qua bên đấy ngồi xuống, cũng đã mang tư thái người thắng cuộc.

Đồng Ấu Ninh nhìn mặt của nàng, nhớ tới đã từng nói chia tay, thời kỳ trưởng thành này ít nhiều có điểm hành động ngu xuẩn, lúc này ngồi lại nghĩ thấy buồn nôn.

Hồi tưởng lại lúc trước Lục Tĩnh Sanh gọi điện thoại cho nàng muốn nói lại thôi, Đồng Ấu Ninh tựa hồ đã nhận ra cái gì —— chẳng lẽ trước đó Lục Tĩnh Sanh đã biết?

Diệp Hiểu Quân chân trước vừa đi, Đồng Ấu Ninh chân sau liền giết đến trước mặt Lục Tĩnh Sanh: “Cậu xem cậu bình thường thật cơ trí, như thế nào tại thời khắc mấu chốt phạm ngu xuẩn!”

Lục Tĩnh Sanh cho rằng nàng đang nói về chuyện Lâm Ngạn, tức giận nói: “Tớ chỗ nào phạm ngu xuẩn! Tớ là vì tốt cho cậu, vô luận như thế nào, cậu cũng không thể cùng nàng gặp mặt.”

Đồng Ấu Ninh cười lạnh: “Cậu cho rằng tôi sẽ sợ nàng?”

“Có sợ hay không là một chuyện, có ác tâm hay không lại là một chuyện khác.”

“Tư tưởng nàng như nào tớ còn không biết rõ sao? Cậu nên sớm nói cho tớ, chỉ cần tớ có chuẩn bị nàng tính là cái đếch ấy.”

“Cậu đã gặp qua nàng?”

“Tớ cũng không phải muốn gặp!”

“Nàng không có làm ra cái gì chứ?”

“Nàng có thể đối với tớ như thế nào? Dám đối với tớ như thế nào?”

Lục Tĩnh Sanh lắc đầu: “Không được, Cậu đừng gặp lại nàng. Tớ điều tra nàng, chuyện hạ lưu nàng đã làm thật đúng là không ít, không biết để mắt tới cậu đã bao lâu, cậu…”

Đồng Ấu Ninh nghe ra không thích hợp: “Đợi một lát, cậu nói ai vậy?”

Lục Tĩnh Sanh “Ôi chao!” Rồi một tiếng: “Vậy cậu nói tới ai?”

“Quan Nguyên a, trừ đi nàng còn có ai.”

Lục Tĩnh Sanh hiểu rõ: “Ờ —— tớ đem việc này quên mất.”

“Nhìn chằm chằm tớ không biết đã bao lâu…” Đồng Ấu Ninh chú mục tới Lục Tĩnh Sanh, “Nói thực ra a, tên hạ lưu bại hoại nào lại mơ ước tỷ tỷ ta rồi.”

Biết rõ chạy không khỏi đề tài này, Lục Tĩnh Sanh cũng chỉ tốt tốt nói ra.

Đồng Ấu Ninh nghe xong cười lạnh không thôi: “Quân Thác Lâm Ngạn đúng không, cái người này tớ còn thật sự không có ấn tượng gì, chỉ thấy qua ba nàng cùng đệ đệ nàng, lớn lên giống như người Paskitan. Cậu, chuyện này cậu sao không nói cho tớ biết chứ? Cũng tốt để cho tớ đi gặp cái vị này xem là phật nơi tu viện hay là yêu ma quỷ quái trong chùa Lôi âm.”

“Loại sự tình như này tớ như thế nào nói cho cậu? cậu là bạn bè thân nhất của tớ, loại chuyện bẩn thỉu này tớ có thể ngăn cản liền ngăn cản, còn cần phải đem khối hôi thối này tới trước mặt cậu sao? Tớ sẽ chiếu cố thật tốt.”

Đồng Ấu Ninh cười: “Những năm này chỉ có tỷ tỷ chọn người thị tẩm, không có tên nào ăn gan hùm mật gấu dám bắt buộc tỷ tỷ hướng trên giường nằm. Hơn nữa, nói đúng ra cái vị Phật này thật đúng là hợp vào khẩu vị tớ đấy, tớ không đi chiếu cố lại làm sao biết chỗ này nước sâu hay cạn đây? Không chừng trực tiếp nuốt một cái.”

Lục Tĩnh Sanh bất đắc dĩ: “Thôi van cậu, tuy rằng đầu năm nay không thịnh hành thể loại ba trinh chín mạnh lập đền thờ, cũng không đáng đi quảng cáo rùm beng thành tích giường chiếu bản thân đâu. Lâm Ngạn này tớ giữ lại còn có chút dùng, nếu như nàng dám hướng trước mặt chúng ta đánh đến, đoán chừng cũng là gan lớn từ nhỏ. Loại người này thú vị, hủy thêm một cái, luyện tay một chút.”

“Hủy từ chỗ nào đi lên? Quân Thác này, là muốn hướng vào mảng ảnh thị? Tập đoàn đem hạng mục viện tuyến cùng ảnh thị giao tới trong tay nàng rồi?”


“Đúng.” Lục Tĩnh Sanh cười nói, “Cứng đối cứng đau bàn tay, nên để cho đầu óc đau rần rần a.”

Đồng Ấu Ninh sau khi nghe xong chủ ý của Lục Tĩnh Sanh, nhìn ánh mắt của nàng có một chút vi diệu: “Tráng Tráng của tớ bây giờ đầu óc động thật nhanh a, như thế nào tổn hại tới như nào.”

Lục Tĩnh Sanh: “Nếu như nàng ngay từ đầu liền ngoan ngoãn nghe lời, tớ cũng không làm gì tổn hại đi.”

Đồng Ấu Ninh cười khẽ.

“Bất quá trước đó, chuyện về Quan Nguyên…”

“Gặp.” Đồng Ấu Ninh nói, “Chúng ta liền cùng nhau gặp nàng, đem món nợ xưa cũ giải quyết hết cho rồi.”

“Hắc… Cậu sao không tự mình gặp nàng?”

Dịch Thu Bạch thời điểm nhận được điện thoại của Lục Tĩnh Sanh có chút kinh ngạc, lập tức trêu chọc đôi câu: “Ơ, Lục đại tiểu thư, lại là đã lâu không gặp. Để cho tôi đoán xem lúc này ngài có cái gì có thể sử dụng đến tôi đúng không?”

Nàng đã quen Lục Tĩnh Sanh không bận không lên điện tam bảo (*Không có việc không lên triều, không cầu khiến), nhưng nghe đến tin tức Quan Nguyên trở về, tin tức vẫn làm bàn tay run lên, suýt chút đánh rơi điện thoại xuống hồ cá.

————————————————

Tin nhắn Diệp Hiểu Quân gửi tới: Đừng lo lắng, chị kiểm tra một chút, dự tính trong vòng một giờ nữa có thể lên máy bay. Chị không mang sạc dự phòng, điện thoại sắp hết pin, trước – tắt máy, đến sân bay B thành sẽ liên hệ em. . truyện teen hay

Lục Tĩnh Sanh có chút lo lắng mơ hồ, bên này vừa để điện thoại di động xuống, điện thoại Đồng Ấu Ninh vang lên.

“Hắc, tôi thấy bọn em nha, tụ hội sao?”

Đồng Ấu Ninh có chút giật mình, ánh mắt nhìn về phía sau.

Là Hứa Ảnh Thiên cùng đồng sự của nàng, cả viện trưởng nữa cùng nhau ngồi ở bàn phía sau kia.

“Viện trưởng mời khách, nói ăn ở nơi này thường xuyên có thể gặp ngôi sao, minh tinh nổi tiếng dùng bữa, nói được còn rất chuẩn.” Hứa Ảnh Thiên tại trong điện thoại cười, “Dịch cảnh quan cùng Lục tiểu thư, cái kia là bằng hữu mới?”

– —-

Diệp Hiểu Quân tắt máy, kết nối wifi miễn phí của Sân bay dùng notebook mở ra hộp thư, chờ đợi Bearxxx đáp lại.

Lúc loa thông báo thời gian đăng ký, các hành khách một hồi bạo động, lập tức đứng xếp thành hai hàng dài trước cửa lên máy bay.

Diệp Hiểu Quân lôi kéo rương hành lý nhỏ của mình, kẹp lấy notebook, chậm rãi đứng ở sau cùng đội ngũ.

Đội ngũ tiến lên rất nhanh, lúc sắp tới phiên nàng, bỗng nhiên notebook vang lên thông báo.

Nàng vội vàng liếc nhìn, là Bearxxx hồi phục.

– —-

Đồng Ấu Ninh nói: “Chị tới đây đi.”

Ánh mắt Hứa Ảnh Thiên xuyên thấu qua bờ vai đồng sự, cùng Đồng Ấu Ninh chống lại, có chút kinh ngạc: “Ai?”

“Giới thiệu chị nhận thức một người.”

– —–

Người gửi: Bearxxx, nội dung: [Trống]…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.