Đọc truyện Có Chuyện Muốn Nói Cho Ngươi – Chương 148
Đi cùng em, cùng nhau đi nhé.
Hứa Ảnh Thiên vội vã chạy đến cứu trận nghĩ muốn nhanh chóng đem Mẹ mình kéo về nhà, ai ngờ một trận trứng màu hướng mình đánh tới, làm cho nàng có chút mơ hồ.
Đồng Ấu Ninh cùng nàng giải thích: “Em ký hợp đồng tiến vào tổ kịch [Tận thế trò chơi], trọng điểm công việc sau này sẽ phải chuyển ra nước ngoài. Ở nước ngoài ký hợp đồng quản lý cùng Hoàn Vũ, nhà làm phim cùng người đại diện của Hoàn Vũ cũng đã đến trong nước, em cùng Aileen sớm cùng đối phương gặp mặt. Em cũng cần bồi dưỡng thêm tiếng Anh, cũng sẽ có rất nhiều bài học chuyên ngành, những thứ này sẽ khiến cho em bận rộn, nếu như chị không ở đấy bên em, em sợ không có thời gian để cùng nhau duy trì mối quan hệ của chúng ta. Biện pháp tốt nhất chính là chị thuận theo em cùng đi. Đương nhiên, cái này đối với chị tính ra cũng là một chuyện tốt. Bệnh viện trong nước đại đa số hoàn cảnh đều không tốt lắm, nếu muốn nhanh chóng phát triển vươn tầm chắc chắn sẽ bị hạn chế bởi nhiều cực hạn y học. Frans không phải giấc mộng của chị sao?”
“Frans… thật là giấc mộng của tôi.” Hứa Ảnh Thiên ánh mắt có chút lấp lánh, trong đầu hiển hiện là hình ảnh bệnh viện Frans mà nàng nhìn thấy trên tạp chí —— bỗng nhiên hoàn hồn, “Thế nhưng là, giấc mộng của tôi cần tôi chính mình đi thực hiện. Dựa vào em giúp tôi nhảy bậc, đây coi là cái gì.”
Đồng Ấu Ninh: “Biết ngay chị sẽ nói như vậy mà. Nhưng tự chị thực hiện thì cần chờ tới khi nào? Tựa như lúc em mới vào ngành giải trí cũng có người nhà hỗ trợ. Giảm bớt việc, tiết kiệm thời gian. Chị không phải nghĩ rằng con người có loại cảm giác sinh ra đã bần hàn, không ai chiếu cố, phải dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, khổ cực mà tiêu phí hết tuổi trẻ cùng sức khỏe quý báu sống cho tới khi già, như vậy mới xem như yên tâm thoải mái hả.”
Hứa Ảnh Thiên lắc lắc đầu, tinh thần có chút sa sút.
“Sao vậy? Có ý kiến gì thẳng thắn nói ra.”
“Khả năng chuyện này quá đột ngột, còn chưa tiếp nhận ngay được.” Hứa Ảnh Thiên nói, “Hơn nữa, xuất ngoại bắt đầu thêm một lần nữa… Xem như là bước ngoặt quan trọng trong nhân sinh, chẳng lẽ một chút thời gian em cũng không cho tôi, đã giúp tôi quyết định?”
“Đúng là bước ngoặt, bất quá loại bước ngoặt này vừa nhìn chính là chuyển tới chỗ tốt, chẳng lẽ không đáng giá nhanh chóng thử một lần? Chị cần gì? Có suy nghĩ? Không, chị đây không phải là suy nghĩ, mà là lo trước lo sau, là tự mình lấy một cái cớ tìm cách trốn tránh.” Đồng Ấu Ninh nói, “Con người là bị động ngại thay đổi, đều có thói quen dừng tại vị trí mình đã quen thuộc và cảm thấy dễ chịu, trừ khi là bị áp lực mới nguyện ý cắt da [cạo xương] mà chuyển mình thay đổi. Ý muốn vươn lên vượt qua sự thụ động, chủ động tìm kiếm nhân sinh tốt hơn hẳn nên là phẩm tính bẩm sinh, hy vọng chị là như vậy.”
Hứa Ảnh Thiên cười nói: “Đây là em cho tôi áp lực sao? Muốn một bạn gái ưu tú có thể xứng với em?”
Trong lời của nàng có cạm bẫy, Đồng Ấu Ninh không có nhận.
Về chuyện Quan Nguyên kia, ban đầu Lục Tĩnh Sanh nghĩ phải nhanh thông báo cho Đồng Ấu Ninh một tiếng, kết quả Đồng Ấu Ninh cũng không có điện thoại lại cho nàng.
Hai người đều đã quên.
Từ sau khi Tưởng Bối Nam đem tế phẩm hiến cho Lục Tĩnh Sanh, song phương liên thủ đem một bộ phim ảnh cứng rắn chế tạo thành sản phẩm đạt danh hiệu đệ nhất phòng vé giai đoạn sáu tháng nửa cuối năm trước. Mọi người trong nghiệp giới nghị luận, một Bác Triển đã từng suýt nữa chết trong tay Hoàn Cầu, bây giờ nữ chủ nhân hai cái công ty này liên thủ đến thật sự đã che nửa bầu trời. Xem ra trên thương trường không có địch nhân vĩnh viễn, đối mặt với lợi ích ai cũng có thể là bằng hữu.
Đối với Tưởng Bối Nam người này, đến cả Đường Cảnh Lộ âm trầm lại kín đáo còn có thể thua trong tay nàng, Lục Tĩnh Sanh tất nhiên không thể dẫm vào vết xe đổ của Đường Cảnh Lộ.
Đồng thời với việc hợp tác cùng viện tuyến của Hoàn Cầu, Lục Tĩnh Sanh lặng lẽ thành lập viện tuyến riêng thuộc về Bác Triển. Không dựa vào Tuấn Thiên, cũng không thể tin tưởng Hoàn Cầu, nàng chỉ tin tưởng mình. (*Viện tuyến: chỉ hệ thống Rạp chiếu phim/ hệ thống phát hành phim)
Viện tuyến chẳng qua là bước đầu tiên, dùng viện tuyến là điểm xuất phát, mục tiêu của nàng là kết hợp các trung tâm tiện ích tiêu dùng hiện đại như: mua sắm, giải trí,…
Khác biệt với Lục Trường Tuấn, Lục Tĩnh Sanh không thoả mãn với thành quả trước mắt, nàng có mong muốn vô hạn. Nàng hy vọng đế chế của mình sẽ ngày càng lớn hơn, đợi thời cơ chín muồi, điều đầu tiên muốn đánh bại chính là Hoàn Cầu.
“Bác Triển tìm cách xâm nhập vào trong hệ thống viện tuyến, sau khi Lục Tĩnh Sanh thu mua xong 30% cổ phần công ty Hoa Mỹ Cinemax, số lượng rạp chiếu phim mà nàng nắm cổ phần đã đạt 21 cái.”
Thư ký Tưởng Bối Nam đem tư liệu về một loạt hành động mờ ám gần nhất của Bác Triển giao tới tay nàng.
Tưởng Bối Nam từ từ lật xem, uống một ngụm cà phê: “Lục Tĩnh Sanh thật sự là hùng tâm tráng chí a, Hoàn Cầu cũng phải trải qua mười năm mới dám hạ kế hoạch lớn như vậy. Bây giờ, người trẻ tham vọng quá nhiều mà cũng quá nóng vội.”
“Dòng tài chính của Bác Triển vận hành thuận buồm xuôi gió, thu mua một studio điện ảnh nổi danh bù đắp cho sự thiếu hụt trong tuyên truyền tại truyền thông TV. Thêm vào đó mấy cái công ty nhỏ trước đó nàng đầu tư cũng thuận lợi đưa ra thị trường, lợi nhuận đầu tư thu về đạt tỷ lệ cực cao. Dòng vốn lớn chảy vào Bác Triển, tính trong năm nay tần suất các dự án âm nhạc và truyền hình Bác Triển xuất hiện trên TV đạt tới con số 31 hạng mục.”
Tưởng Bối Nam có chút gật gật đầu, đem mèo tiểu Hắc bên chân ôm lấy, vuốt ve từ đỉnh đầu tới lưng của nó. Sờ đến móng vuốt của mèo nhỏ nổi lên, đầu ngón tay chà xát tại đầu nhọn móng vuốt.
“Con mèo nhỏ móng vuốt dài ra, còn không cắt bỏ, sẽ chọc người.”
Nếu như nói Lục Tĩnh Sanh đối với phương diện tình cảm có chút không am hiểu mà nói, thì tại trên thương trường nàng lại có được thiên phú nhạy cảm cùng xúc giác rất mạnh.
Một loạt sát nhập cùng thu mua cũng không thể làm cho nàng thỏa mãn, phát hành trái phiếu ngắn hạn cùng giảm tỷ lệ cổ đông ngoài đã đạt tới mức đảm bảo an toàn chuỗi tài chính cho Bác Triển, đạt được hiệu ứng vô cùng tốt, tại rất nhiều lĩnh vực phát triển mạnh đảm bảo cho Lục Tĩnh Sanh không có nỗi lo về sau. Trải qua kinh nghiệm từ quá khứ, lần này nàng đem hơn một nghìn vạn cổ quyền thế chấp cho hai công ty đáng tin cậy hoàn toàn tách biệt, mua lại các cổ phần có thời hạn, vốn lưu động đạt gần 1 tỷ.
Nàng đã có dự tính phát triển thương hiệu điện ảnh Bác Triển. Mấy bộ phim đứng đầu phòng bán vé của Bác Triển đều xuất từ tay Diệp Hiểu Quân, kịch bản mặc dù từ một người, nhưng đạo diễn khác nhau, khí chất điện ảnh cũng không giống nhau. So với biên kịch, thì lực hấp dẫn của đạo diễn nổi danh càng lớn hơn. Nếu như có thể tìm kiếm được một vị đạo diễn nổi danh xứng đôi cùng Diệp Hiểu Quân, cùng nhau thành lập một loạt thương hiệu điện ảnh như “Kỳ nghỉ ngày hè” “Mười một tốc độ” “Quầy hàng ngày lễ” các loại, có thể làm tăng thêm độ trung thành của khán giả.
Nàng cùng mới giám đốc bộ phận sản xuất phim mới được bổ nhiệm cùng bộ phận tuyên phát phim tổ chức cuộc họp kéo dài, chế định ra kỹ càng từng mục tiêu.
Bác Triển dẫn đầu thị trường phim truyền hình, điện ảnh quốc nội tiến vào mùa xuân, sức hấp dẫn và ảnh hưởng ngày càng tăng.
Đúng lúc này, [Xích Thố] công chiếu.
[Xích Thố] vốn không có hy vọng được công chiếu tại thị trường trong nước, đơn giản là ở vào giai đoạn trước bộ phim này được lăng xê quá mạnh, thêm vào đó là lùm xùm về tính hướng cùng đột phá diễn xuất của Đồng Ấu Ninh dẫn tới khắp nơi chú ý tới, tính toán xuất phẩm mới có thể thu lợi, hậu kỳ liền biên tập cắt bỏ tạo ra một phiên bản có thể chiếu tại trong nước. Mặc dù có một ít cảnh mát mẻ vượt mức cho phép không cách nào thông qua tra xét, không có biện pháp tại trên màn hình lớn được thấy một mặt khác của Đồng Ấu Ninh, nhưng đạo diễn Daniel thập phần thông minh, diễn lại vài cảnh vừa yêu vừa mê, tươi tươi đẹp đẹp nhưng không thoát khỏi hiệu quả kích tình.
Lục Tĩnh Sanh chú ý tới Daniel này, sau khi xem hết [Xích Thố] nàng phân phó Sài Trăn giúp nàng tìm tất cả tác phẩm của đạo diễn này, ở nhà cùng Diệp Hiểu Quân cùng nhau xem.
Diệp Hiểu Quân đối với Daniel cũng đánh giá rất cao: “Những bộ điện ảnh đầu tay của nàng chị cũng có lưu ý qua, nhưng thật sự quá tiên phong, ý đồ muốn biểu đạt rất khó hiểu, chị đã từng một lần vì nàng tiếc hận. Không nghĩ tới bây giờ có thể trở về đúng ý nguyện ban đầu, đây là chuyện tốt.”
Lục Tĩnh Sanh muốn ký kết Daniel, có người phản đối: “Chúng ta có lẽ nên tìm kiếm những đạo diễn đã công thành danh toại có lực ảnh hưởng nhất định, trên thực tế những đạo diễn như này rất nhiều, trực tiếp ngỏ ý muốn gia nhập Bác Triển cũng có mấy cái, chúng ta vì cái gì không chọn trong số đó, không nên tìm tới đám trẻ ranh vô danh tiểu tốt kia đi?”
Lục Tĩnh Sanh nói: “Trước kia Nàng có thể là vô danh tiểu tốt, nhưng sau [Xích Thố] nàng cũng không phải người không có tên tuổi đâu. Danh khí – loại vật này không nên xào nấu quá kỹ, tựa như thứ đồ vật ngươi thích ăn nhất, lần đầu tiên ăn khả năng đặc biệt mới mẻ đặc biệt khiến cho ngươi ưa thích, dần dà, nó nhàm chán dần, những thứ khác cũng là như vậy, ngược lại mùi vị khác có thể làm cho ngươi hưng phấn. Ảnh đàn cần tiểu thịt tươi, không chỉ có diễn viên, đạo diễn cũng tương tự.”
Thời điểm ký kết cùng Daniel, giá cả đưa ra rất thấp, Daniel cũng không để ý tới tiền, nàng chú trọng chính là nền tảng cùng đoàn đội, trên thực tế nàng cũng còn đôi chút do dự.
“Một công ty lớn như Bác Triển thật sự sẽ thích phong cách của tôi sao?” Daniel rất hoài nghi.
Lục Tĩnh Sanh cùng nàng dành trọn một ngày, đem mấy bộ điện ảnh của Diệp Hiểu Quân cùng nhau nhìn.
Cả quá trình Daniel rút hết cả một túi khăn tay lớn, Lục Tĩnh Sanh có chút lúng túng. Cô nương này phong cánh ăn mặc bụi bặm, tóc cũng nhuộm sang màu bạch kim, mặt mũi hầm hố nhìn qua có thể đâm chết cả máy bay… Đánh giá ban đầu chính là cái nhân vật hung ác, không nghĩ tới trong nội tâm lại là một tiểu cô nương thích khóc.
“Tôi thích nàng.” Daniel nói, “Tôi thích nàng! Tôi nghĩ muốn cùng nàng ghi điện ảnh!”
Lục Tĩnh Sanh: “Tôi cho phép cô đem câu nói sau cùng đó trở thành hiện thực.”
Lục Tĩnh Sanh không ngừng chiêu binh mãi mã, đầu tư mua sắm các thiết bị hiện đại, cổ quyền Bác Triển trong tay nàng một mực luôn biến hóa, thẳng đến khi hai bộ phim mới quay diễn của Bác Triển đầu tư đạt hơn trăm triệu, số lượng cổ quyền nàng nắm giữ đã lên tới trên 70%.
So với sự náo nhiệt của Bác Triển, đỉnh đầu Hoàn Cầu phủ đầy mây đen.
Nhiều kế hoạch đình trệ, doanh thu phòng vé không tốt, lực nâng người mới theo không kịp tiết tấu, sau khi giải tán một nửa số nghệ sĩ dưới quyền, có người suy đoán về năng lực của Tưởng Bối Nam và Hoàn Cầu.
“Không cần tới 5 năm, giang sơn này sớm đổi chủ a? Tưởng gia tiểu thư nổi tiếng thủ đoạn, nhưng muốn thực quản lý một công ty lớn như vậy, khả năng nàng còn chưa đủ.”
“Lão gia tử Tưởng Chính một mực kéo lấy còn chưa có chết, nhưng cũng cách cái chết không xa, không biết trước khi chết hắn có thể hay không lại tạo ra một cuộc đại hành động.”
“Trước tình hình này, Tưởng lão gia tử có phải hay không có chút hối hận năm đó đem Tưởng Tấn đuổi đi? Tưởng Tấn tuy rằng thất bại, nhưng không có để cho Hoàn Cầu bị qua mặt, tối thiểu nhất lúc Hoàn Cầu trong tay hắn bốn bề yên tĩnh. Vị trí dẫn đầu thị trường không có lui bước, lợi nhuận có chút gia tăng, cái này là công tích.”
“…”
Tưởng Bối Nam biết bước ra xã hội kiểu gì cũng có đánh giá, nhưng nàng cũng có tính toán của mình.
Lục Tĩnh Sanh một mực luôn bận rộn chuyện của công ty, có khi ăn cơm cũng không biết mình đang ăn thứ gì, vừa đứng lên cân, nhìn xem gầy mất 4 cân.
Bản thân Diệp Hiểu Quân đối với đồ ăn không có quá nhiều chú ý, chỉ cần không khó ăn đều ăn được, bình thường đều thuận tiện làm chút ít có thể nhét đầy cái bao tử là được. Nhưng việc sụt cân của Lục Tĩnh Sanh xem như gõ tiếng chuông cảnh giới nàng, nàng mua thật nhiều sách phối hợp dinh dưỡng, bắt đầu nấu súp.
“Ăn canh quá lãng phí thời gian.” Lục Tĩnh Sanh có chút không thích.
“Chẳng qua là ăn canh mà thôi, nửa tiếng đồng hồ coi như là đủ, ngay cả nửa tiếng đồng hồ em đều chậm không được?”
Nghe lời này của cô, Lục Tĩnh Sanh xem như ngoan ngoãn ngồi xuống.
Súp có chút nóng, miệng lưỡi Lục Tĩnh Sanh tính ra yếu ớt, ăn không vào những đồ vật có tính nóng. Phàm là đồ nào nóng chút đều phải thổi cho nguội chút mới đưa vào miệng.
Hôm nay, nguyên nhân nàng sốt ruột là vì đã có hẹn với một người, một người vô cùng quan trọng—— Đổng sự trưởng Tập đoàn Quân Thác, Lâm Ngạn.
Tập đoàn Quân Thác được sáng lập hơn ba mươi năm trước, kinh doanh đủ loại ngành nghề: từ khách sạn xa hoa, trung tâm thương mại, chuỗi siêu thị bán lẻ, cho tới các địa điểm giải trí cùng hệ thống rạp chiếu phim, nó là công ty mơ ước của Lục Tĩnh Sanh.
Ở trong nước, Hoàn Cầu là đầu rồng giới điện ảnh, thực lực viện tuyến cường đại, nhưng thật sự đem chuỗi rạp chiếu phim ra so sánh mà nói, thực lực của Quân Thác đứng trên Hoàn Cầu.
Chủ tịch Quân Thác, cũng chính là phụ thân của Lâm Ngạn, Quân Thiên đã vài lần đứng trong danh sách của Forbes Trung Quốc (*Xếp hạng nhân vật có mức độ ảnh hưởng tại Trung Quốc), gần mười năm không có rời khỏi năm thứ hạng đầu tiên. Con gái duy nhất của hắn – Lâm Ngạn một mực rất ít xuất hiện, nghe nói trước kia ở nước ngoài đọc sách, mấy năm này mới về nước, đảm nhiệm chức vụ đổng sự Quân Thác song song với việc quản lý việc buôn bán của mình.
Mảng Viện tuyến của Quân Thác chính là do nàng chịu trách nhiệm, nếu muốn triệt để thoát khỏi Hoàn Cầu thậm chí đối đầu được phải dùng tới một quân cờ, Lâm Ngạn sẽ là một đối tác hợp tác đặc biệt quan trọng.
Mã Kiện chính là người kết nối hai người.
Đúng vậy, Mã Kiện rời khỏi tầm mắt Diệp Hiểu Quân cũng không có thật sự rời khỏi Bác Triển, chẳng qua là bị thuyên chuyển đến công ty S mới thành lập dưới trướng Bác Triển. Mã Kiện cùng Lâm Quân Thiên xem như có chút giao tình, sau khi cùng Lục Tĩnh Sanh tán gẫu qua việc xây dựng viện tuyến, lập tức liên hệ Lâm Ngạn.
“Các người bằng tuổi nhau, mới có thể nói chuyện hợp ý. Hoàn Cầu cùng Quân Thác tại mảng viện tuyến này đánh chiến cũng đã nhiều năm, Quân Thác bên này cũng hy vọng sớm ngày đem viện tuyến Hoàn Cầu quét xuống. Tôi cảm thấy việc này đáng tin cậy.” Mã Kiện tại trong điện thoại nói với Lục Tĩnh Sanh.
“Ân, đi, tôi đi trước cùng nàng nhờ một chút.”
Lâm Ngạn so với trong suy nghĩ của Lục Tĩnh Sanh thì trẻ và đẹp hơn, đồ trang sức trang nhã, ăn mặc cũng bình thường, trừ đi chiếc xe ngàn vạn nàng vừa bước xuống thì ngoài ra đều giản dị, y phục của nàng đều rất đơn giản, thậm chí nhìn không ra là xuất từ nhà ai.
Bất quá trong ánh mắt của nàng có loại cảm giác làm cho người khác khó mà đoán biết, lúc nói chuyện cũng giữ lại một tay, là một loại người rất khó đọc hiểu.
“Lục tổng, ngưỡng mộ đã lâu.” Lâm Ngạn buông tóc rủ xuống trên đầu vai, cùng Lục Tĩnh Sanh sóng bước đi vào quán cà phê tư nhân của nàng, “Viện tuyến Hoàn Cầu vẫn luôn sử dụng chút thủ đoạn không sạch sẽ cho lắm, hết trộm phòng bán vé, tới ác ý đè thấp giá vé tăng sức cạnh tranh… Vốn muốn cùng nhau quang minh chính đại quyết đấu, không nghĩ tới đụng phải lưu manh. Gặp được Lục tổng thật sự là quá tốt, có cùng chung địch nhân, Lục tổng còn rất có bản lĩnh và xinh đẹp như vậy.”
Nàng cầm lấy chén cà phê uống một ngụm, thời điểm nhấp cà phê, ánh mắt cũng không hề rời khỏi khuôn mặt của Lục Tĩnh Sanh.
Sau gáy Lục Tĩnh Sanh bỗng nhiên phát lạnh, chẳng lẽ…
Lục Tĩnh Sanh khách sáo nói vài câu dạo đầu: “Lâm tiểu thư đã có cất nhắc. Lần này hợp tác chúng ta còn có thể liên hợp cùng Tuấn Thiên và một vài công ty trực thuộc cùng nhau triển khai vây bắt Hoàn Cầu…”
“Nói về hợp tác.” Lâm Ngạn bỗng nhiên cắt ngang lời nàng, “Tôi cũng rất thuận ý, bất quá… Nếu như không có điểm nào thu hút hơn hẳn, tôi vì cái gì không hợp tác với Hoàn Cầu cùng nhau thống trị, độc quyền viện tuyến trong nước? Tưởng tiểu thư ngày hôm qua còn mời tôi đi đánh Golf, ngỏ ý muốn nâng đỡ công ty Ảnh thị mới thành lập của Quân Thác, đem tài nguyên của Bác Triển chiếm lấy.”
Lục Tĩnh Sanh yên tĩnh mà nghe xong lời nàng nói, trong lòng cười lạnh một tiếng, hỏi: “Lâm tiểu thư nghĩ muốn hưng phấn như nào?”
Lâm Ngạn dựa theo đi tới, rất nói trực tiếp: “Nghe nói, cô cùng Đồng Ấu Ninh rất quen thuộc.”
Ánh mắt Lục Tĩnh Sanh bỗng nhiên trở nên nguy hiểm.
“Không gạt cô, tôi từ lâu đã nghĩ muốn ngủ với nàng rồi. Tôi cũng không phải thực thích ngôi sao như nàng… Lớn lên đúng là tốt, bất quá số người mẫu từng lên giường với tôi cũng không ít, xét từ khuôn mặt đến dáng người, đẹp hơn so với nàng có vô kể. Tôi có nghe nói bối cảnh nhà nàng cứng rắn, rất nhiều người muốn đem nàng tới tay, không có một ai thành công, có thật không vậy? Tôi xem qua phim nàng diễn, phi thường tức giận. Nếu như cô có thể đem nàng đưa cho tôi vui đùa một chút, coi như là chút điểm hưng phấn a. Nếu như cô có thể sắp xếp được chuyện này, cô muốn tài nguyên gì tôi đều cho……”
Lâm Ngạn nói còn chưa dứt lời, Lục Tĩnh Sanh cầm lấy ly cà phê trước mặt mình thẳng tắp giội cho người đối diện, cà phê nóng hổi trong nháy mắt phủ kín toàn bộ khuôn mặt của Lâm Ngạn.
Nhân viên cửa hàng lại càng hoảng sợ, vội cầm khăn mặt tiến lên giúp lão bản lau sạch sẽ. Lâm Ngạn tùy ý người khác lau giúp, nhìn theo bóng lưng Lục Tĩnh Sanh rời đi quyết đoán.
“Có cốt khí, cũng đừng quay lại.” Lâm Ngạn nói.