Đọc truyện Có Chết Cũng Không Ly Hôn – Chương 9: Không Cho Phép Lấy Món Quà Anh Đã Tặng Em Đưa Cho Người Khác
Đối với chuyện trao đổi trên giường của hai người, sau đó Mục Noãn Tô cảm thấy có chút xấu hổ, đem cảm xúc khó chịu của mình không chút khách khí đổ lên người Hoắc Chi Châu, mấy ngày nay không cho anh một sắc mặt tốt.
Bản thân Hoắc Chi Châu đối với việc này không mấy để tâm, chỉ xem như cô giận dỗi dở tính trẻ con mà thôi.
Mỗi ngày cứ đi sớm về trễ như thường lệ, dùng hành động thực tế chứng minh mình là một người cuồng công việc.
Tối hôm đó, sau khi Mục Noãn Tô tắm xong nằm trong phòng, vừa vào Weibo, nhìn thấy hot search đứng top cao nhất nhắc đến cái tên — Tô Cảnh.
Tô Cảnh bây giờ là một tiểu hoa đán nổi tiếng, chỉ tập trung vào mảng truyền hình chiếu lúc 8 giờ.
Cô ta có vẻ ngoài tinh xảo xinh đẹp, chẳng qua là luôn bị chỉ trích về khả năng diễn xuất.
Lần này lên hot search là vì cô ta muốn đảm nhận vai nữ chính của [Mộng Nguyệt.]
Ngay sau khi tin tức được tung ra, bình luận lập tức nổ tung.
“Tô Cảnh có kim chủ à? Chỉ dựa vào kỹ thuật diễn xuất của cô ta???”
“Đây là tin tức giả hả? Không phải đâuuuuuuuu! Từ chối hiểu.”
“Đau lòng thay Cố Hoài Lương, bị một con ngáo ngơ đùa giỡn 23333”
“Fuck! Một bộ phim điện ảnh hay sắp bị hủy!”
“Mọi người đừng nóng vội! Đây chỉ là tin tức từ phía Tô Cảnh, không nhất định đúng đâu! Hơn nữa, dưới sự chỉ dẫn của đạo diễn Triệu Dục, kỹ năng diễn xuất của Tô Cảnh có thể nâng cao! Tin tưởng đạo diễn Triệu Dục và đoàn làm phim [Mộng Nguyệt]!!”
“Kỹ năng diễn xuất của Tô Cảnh, thần tiên cũng không dạy được! Ánh mắt của cô ta căn bản không có hồn! Nếu nói không có kim chủ chống lưng tôi không tin đâu!”
……..
Thực sự [Mộng Nguyệt] là một lưu lợn lớn, mỗi lần có tin tức liên quan đến nó đều là một mảnh gió tanh mưa máu, cư dân mạng bên dưới nhao nhao như một nồi cháo heo.
Mục Noãn Tô đối với những bình luận này không có cảm giác gì, nhiều người trong giới có kim chủ, cô sớm đã tập mãi thành thói quen.
Trong lúc định thoát ra, ánh mắt của cô chợt dừng lại trên cái tên Tô Cảnh, trong đầu chợt lóe lên thứ gì đó.
Tô Cảnh, Tô Cảnh….
Cái tên này…..Dường như cô đã từng nghe qua ở đâu đó.
Chuyện này hình như đã xảy ra cách đây rất lâu, cô vắt hết óc cũng không tài nào nhớ nổi.
Mục Noãn Tô lắc đầu, thôi, không nhớ được thì quên đi, dù sao không liên quan gì đến cô.
Cô vào bài đăng bốc thăm trúng thưởng của mình trên Weibo, bên dưới có hơn 10 vạn bình luận, hôm nay đến giờ bốc thăm rồi.
Sau khi đặt điều kiện cho phần bốc thăm xong, Mục Noãn Tô đặt điện thoại xuống, mang dép lê vào đi xuống lầu, tìm hoa quả ăn.
Trên bàn ăn bày đầy hoa quả, Mục Noãn Tô kéo ghế ra ngồi xuống, lấy mấy quả cherry cho vào miệng.
Giải quyết xong nửa dĩa cherry, lại cắn thêm mấy miếng dưa hấu, cô cảm thấy mỹ mãn chuẩn bị bốc thăm trúng thưởng.
Lúc đứng dậy, Mục Noãn Tô đột nhiên ngửi thấy mùi cà phê nồng đậm bốc ra từ trong phòng bếp.
“Dì ơi, đây là cà phê mà Hoắc Chi Châu muốn uống à?” Cô đi qua, chỉ vào ly cà phê màu đen.
“Đúng vậy!” Người giúp việc gật đầu, “Hoắc tiên sinh bảo tôi bưng vào thư phòng.”
“Vừa khéo cháu cũng muốn đi lên lầu, để cháu mang lên.” Sau khi trầm ngâm một lúc, tâm tình cô không tệ, quyết định không so đo với Hoắc Chi Châu nữa.
“Vâng, cảm ơn ạ.” Dì giúp việc ân cần đưa cái khay cho cô, “Lên lầu cẩn thận, cà phê còn nóng.”
“Vâng.” Mục Noãn Tô nhận lấy cái khay, cẩn thận từng li từng tí đi lên lầu.
*
Trong thư phòng, máy tính của Hoắc Chi Châu được mở lên, trên màn hình hiện lên Weibo của Mục Noãn Tô.
Bài đăng bốc thăm tặng son môi được đẩy lên đầu.
Mấy ngày nay anh không lướt Weibo của vợ, không nghĩ đến hôm nay vừa mở lên, lại nhìn thấy bài đăng này.
Phần thưởng anh rất quen thuộc, giống hệt set son môi mà anh nhờ người từ nước ngoài mang về.
Hoắc Chi Châu xoa mi tâm của mình, dựa lưng vào ghế, cầm lấy điện thoại đang đặt bên cạnh lên..
Ngón tay lướt lướt album nào đó, bên trong đều là ảnh chụp của Mục Noãn Tô.
Anh liên tục lướt ngón trỏ trên màn hình, cuối cùng dừng lại ở bức ảnh chụp từ 4 năm trước.
Một chiếc bánh sinh nhật lớn đặt trên bàn ăn, thiếu nữ xinh đẹp mặc váy đỏ đứng ở giữa tựa như mặt trăng được bao quanh bởi những vì sao, nhắm mắt chắp hai tay trước ngực cầu nguyện.
Đó là ngày đầu tiên bọn họ gặp nhau, sinh nhật mười sáu tuổi của cô.
*
Đi đến cửa thư phòng của Hoắc Chi Châu, Mục Noãn Tô đưa tay gõ cửa.
Hoắc Chi Châu cũng không ngẩng đầu lên nói, “Mời vào.”
Mục Noãn Tô bưng cái khay đi đến trước bàn làm việc của Hoắc Chi Châu, nhìn thấy anh đang cúi đầu xem điện thoại, trên màn hình dường như có một bức ảnh.
Hoắc Chi Châu đảo mắt nhìn thấy người đến là cô, kinh ngạc, theo bản năng nhanh chóng ấn tắt màn hình điện thoại, đặt điện thoại qua một bên.
Mục Noãn Tô đặt khay xuống, nhíu mày.
Vừa rồi cô, dường như thấy được cái váy……
Như vậy Hoắc Chi Châu đang xem ảnh chụp của một người phụ nữ?
Đang xem ánh trăng sáng của mình sao?
Thật lòng mà nói, nếu Hoắc Chi Châu có ánh trăng sáng, cô tuyệt đối không bất ngờ cũng không quan tâm.
Anh đã 27 tuổi rồi, nếu như anh chưa từng thích ai thì không bình thường chút nào.
Yêu cầu của cô đối với chồng chính là không được lệch quỹ đạo, đây là vấn đề nguyên tắc.
Cô ngại bẩn, cô cũng sợ bị lây mấy bệnh không sạch sẽ gì đó.
“Sao em lại đến đây?” Hoắc Chi Châu ngàn lần cũng không biết trong lòng cô trăm lần nghĩ ngợi, nhìn thấy cô mang cà phê cho mình, trong lòng chỉ có mừng rỡ.
“Ồ.” Mục Noãn Tô kịp phản ứng lại, “Em vừa mới ở dưới lầu tình cờ nhìn thấy dì giúp việc đang pha cà phê, cho nên tiện tay mang lên thôi.” Cô dừng một chút, “Vậy anh tiếp tục làm việc đi, em đi ra ngoài trước.”
“Đợi một chút!”
Tay Mục Noãn Tô lập tức bị kéo lại, ở trong phòng một lúc lâu, lòng bàn tay của anh hơi lạnh, cảm xúc thoải mái dễ chịu.
Cô cúi đầu, nhìn lướt qua cánh tay nơi đang giao nhau của hai người, rồi dời ánh mắt lên trên mặt Hoắc Chi Châu, kỳ quái hỏi, “Có chuyện gì?”
Đôi mắt Hoắc Chi Châu tối sầm, tựa như lơ đãng lên tiếng, “Mấy ngày nữa anh phải đi ra nước ngoài công tác, có muốn đi cùng anh không?”
Anh muốn đi công tác cùng nhau?
Đầu óc của Mục Noãn Tô như bị đánh một cái, vô thức hỏi anh: “Anh đi công tác nước nào?
“Nước Anh.
Cũng có thể đi cùng em đến những nước khác –“
Nhìn thấy vẻ mặt của vợ mình đột nhiên cứng đờ, Hoắc Chi Châu ngừng lại, chỉ nhìn sắc mặt của cô, đôi mắt sâu không thấy đáy.
Mục Noãn Tô im lặng vài giây, lắc đầu.
“Không đi.
Em không thích nước Anh, nơi đó thời tiết không tốt.”
Hoắc Chi Châu trầm mặc nửa ngày nhìn cô, chậm rãi gật đầu, “Ừ.
Anh vốn muốn dẫn em đến thăm trường đại học anh từng học, nếu như em không muốn, thì lần sau vậy.”
“Em về phòng trước đây, anh làm việc đi.” Mục Noãn Tô rút tay mình ra, quay người rời khỏi thư phòng.
Cô rất gầy, xương vai lộ ra từ bộ đồ ngủ, hiện ra đường cong rõ ràng.
Ở giữa lưng, là một rãnh cột sống thật sâu.
Xuống chút nữa, là eo thon nhỏ.
Những đường cong này, vài ngày trước anh đã dùng môi và lưỡi phát họa qua, sướng đến mức làm anh mê muội.
Cô dường như trưởng thành theo gout thẩm mỹ của anh, mỗi lần tiếp xúc thân mật gần như khiến cho anh điên cuồng.
Vì vậy, anh chỉ có thể không ngừng kiềm chế bản thân mình, kiểm soát tâm tư muốn cùng cô tiếp xúc thân thể.
Anh biết rất rõ, bản thân mình có bao nhiêu yêu thích Mục Noãn Tô.
Cũng giống như sự thật rõ ràng cô không yêu anh.
Không yêu một người chính là như vậy, ít quan tâm đến quá khứ của anh, chẳng thèm ngó ngàng đến quà mà anh tặng, chân thật lại tàn nhẫn.
Cho nên, vì lòng tự trọng có chút đáng thương kia, anh sẽ không nói cho Mục Noãn Tô biết suy nghĩ của mình.
Trừ khi anh xác nhận được, cô sẽ không tàn nhẫn đập trái tim của anh xuống đất….
Hoắc Chi Châu bưng ly cà phê lên uống một ngụm, mùi thơm nhẹ nhàng của cà phê kèm theo vị hơi chua, sau khi nuốt vào cổ họng nơi đáy lưỡi nếm ra được chút vị đắng chát.
Quá chát….
Anh không bao giờ cho sữa và đường vào cà phê, lúc này đột nhiên anh lại kháng cự với vị đắng chát và chua xót này.
Hoắc Chi Châu xoa mi tâm, dùng vân tay mở khóa điện thoại.
Tấm hình vừa rồi lại xuất hiện trước mắt anh.
Anh nhớ đến lần đầu tiên mình nhìn thấy Mục Noãn Tô.
Cô từ trên lầu đi xuống tự như một con bướm xinh đẹp.
Dáng người thiếu nữ cân đối, tóc đen như thác nước, làn da trắng nõn, đôi mắt sáng như bảo thạch.
Nhưng khoảnh khắc nhìn thấy anh, ánh sáng trong mắt cô mờ đi, trên mặt lộ rõ vẻ thất vọng.
Đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy vẻ mặt này, nhịn không được len lén quan sát cô.
Thiếu nữ không thể che giấu tâm tư, cố nhẫn nhịn một lúc lập tức muốn đi lên lầu.
Sau đó khi anh đi đến nhà vệ sinh đi ngang qua phòng của cô, nghe thấy cô và thợ trang điểm nói chuyện, trong giọng nói không thể ngăn được sự vui vẻ và hưng phấn.
Anh vô cùng xấu hổ tiếp tục nghe lén, giây phút biết cô đã có bạn trai, phản ứng đầu tiên trong nội tâm của anh tất nhiên là thất vọng rồi.
Bản thân cũng cảm thấy không tài nào tin tưởng nổi.
Thanh tâm quả dục hơn hai mươi năm, lần đầu tiên anh sinh ra hoang mang đối với tâm lý của mình.
Sau mấy lần gặp mặt, cuối cùng anh mới xác nhận, bản thân mình thực sự thích cô.
Đáng tiếc, chàng đã có vợ, mà nàng cũng đã có chồng.
Người bạn trai ưu tú trong miệng cô…..
Hoắc Chi Châu thoát khỏi album, buộc bản thân mình đặt tâm tư vào công việc rồi tiếp tục xử lý công việc.
Đợi đến lúc anh tắm xong quay trở về phòng, Mục Noãn Tô đã ngủ trên giường.
Anh mở Weibo lên, bốc thăm trúng thưởng của cô đã kết thúc.
Cô gái trúng thưởng gửi rất nhiều dấu chấm than bày tỏ sự phấn khích, mặt khác những người không trúng thưởng cũng biểu đạt ý tứ chúc mừng ở bên dưới.
Dường như tất cả mọi người đều vui vẻ, ngoại trừ anh.
Hoắc Chi Châu vươn tay, tắt ngọn đèn lờ mờ ở đầu giường.
Trong bóng tối, vợ của anh đang ngủ say, nhưng anh hoàn toàn không buồn ngủ.
Cuối cùng không cam tâm, anh cúi người, nghiêng người qua cắn vào môi cô.
Mục Noãn Tô “Ui” một tiếng, mơ hồ tỉnh lại, nhìn thấy đôi mắt thâm trầm của anh.
“Tô Tô, không cho phép lấy món quà anh đã tặng em đưa cho người khác.”
Ham muốn thân thể cùng tham vọng được trút bỏ, làm bức tường phòng bị trong nội tâm anh dần dần sụp đổ.
Anh không thể khống chế tâm trí của mình mà nói ra.
Anh coi mọi thứ thuộc về cô như báu vật, nhưng cô lại coi anh như một chiếc giày rách.
Cảm giác chân thật này quá khó để tiếp nhận.
Mục Noãn Tô bị anh dẫn vào một thế giới khác, trong lúc giật mình nghe thấy giọng nói thều thào của anh, hơi ngẩng người.
Có phải Hoắc Chi Châu hiểu lầm chuyện gì không?