Có Chết Cũng Không Ly Hôn

Chương 10: Xx Lãnh Đạm


Đọc truyện Có Chết Cũng Không Ly Hôn – Chương 10: Xx Lãnh Đạm


“Quà gì?” Mục Noãn Tô nhíu mày, đẩy anh ra, ngồi dậy, mặc lại áo ngủ của mình.
“Anh xem Weibo?” Mái tóc ướt đẫm mồ hôi của cô dán sát vào má, đôi mắt tựa như thấm nước, ướt đẫm.
Yết hầu của Hoắc Chi Châu khẽ động, nhẹ gật đầu.
“Anh hiểu lầm rồi, set son mà em bốc thăm trúng thưởng là bạn của em mua giúp.” Mục Noãn Tô không thích hiểu lầm, mang sự tình ra giải thích một phen.
Sau khi Hoắc Chi Châu nghe thấy lời nói của cô, trong nội tâm dần dần bình tĩnh lại.
Hoá ra không phải là món quà mà anh tặng….
“Em đi tắm….” Trên người dính mồ hôi vô cùng khó chịu, Mục Noãn Tô bước xuống giường cầm lấy quần áo chuẩn bị đi tắm rửa.
“Ừ.” Hoắc Chi Châu gật đầu, đưa mắt nhìn bóng lưng cô rời đi.
Trong lúc con người ta đi tắm, mạch suy nghĩ dường như vô cùng rõ ràng.
Lúc Mục Noãn Tô bôi sữa tắm lên người, nhìn thấy trên đùi và ngực của mình có những vết đỏ, tựa hồ đã đoán ra được chút suy nghĩ của Hoắc Chi Châu.
Anh đọc bài đăng trên Weibo của mình, cho rằng mình dùng quà anh tặng để tặng cho fan hâm mộ.

Trong lòng anh để tâm, cho nên vừa rồi mới mạnh bạo muốn cô như vậy?
Đợi cô tắm xong lại làm skincare lần nữa lúc quay trở về phòng ngủ, Hoắc Chi Châu cũng đã đi tắm ở nơi khác quay trở về.
Anh ngồi ở đầu giường, mùi hương sữa tắm thoang thoảng trong không khí.

Đường nét trên khuôn mặt anh vô cùng đẹp, bình thường trên mặt anh không có biểu cảm gì, luôn tạo cho người ta một loại cảm giác cao lãnh lạnh lùng.
Nhưng bây giờ, không biết có phải do ánh đèn mờ ảo trên đầu giường làm mờ nhạt đi vẻ lạnh lùng của anh hay không, lúc này nhìn anh dịu dàng hơn rất nhiều, khi nhìn cô trong mắt anh có một tia ôn nhu.
Mục Noãn Tô bò lên giường, nằm xuống.
Một giây sau, cô đã rơi vào một vòng tay quen thuộc.
“Ngủ ngon, Tô Tô.” Hoắc Chi Châu từ phía sau hôn nhẹ lên lỗ tai cô, nói nhỏ.
“Ừ, ngủ ngon.”
*

Sau sự việc này, sinh hoạt chung giữa hai người dần dần gần như gió êm sóng lặng, thời gian trôi nhanh như kim đồng hồ.
Đầu tháng 8, Vệ Thanh gọi điện thoại rủ Mục Noãn Tô ra ngoài chơi.
Mục Noãn Tô nói muốn gọi Đường Hiểu Sanh đi cùng, Vệ Thanh dừng một lúc rồi đồng ý.
Hẹn gặp nhau ở KTV.
Ngoại trừ 3 người bọn họ, còn có một vài người bạn học chung cấp 3.
Nhà của Đường Hiểu Sanh nằm trong một khu nhà công vụ kiểu cũ* ở Nam Thành, môi trường xung quanh rất hỗn tạp.

Cô ấy không có phương tiện đi lại, bình thường đi ra ngoài chơi đều là Mục Noãn Tô tiện đường đưa đón.
(*Nhà công vụ kiểu cũ (lão công phòng): được gọi là nhà ở công vụ, là nhà do chính phủ, doanh nghiệp nhà nước va các tổ chức đầu tư xây dựng.

Nguồn Baidu.)
Chiếc xe màu đỏ của cô thực sự không tính là quá sang trọng, vừa lái xe đến gần khu nhà của Đường Hiểu Sanh, đã thu hút rất nhiều sự chú ý từ ven đường.
Dừng xe ngay ven đường nơi đã hẹn với Đường Hiểu Sanh, Mục Noãn Tô gọi điện thoại kêu cô ấy xuống.
Chưa đầy một phút, Đường Hiểu Sanh xách túi chạy đến.
“Chạy làm gì? Nóng muốn chết rồi.” Nhìn thấy Đường Hiểu Sanh đã thắt dây an toàn, Mục Noãn Tô ném cho cô ấy một chai nước.
Đường Hiểu Sanh mỉm cười, “Sợ cậu chờ đến sốt ruột.”
“Thứ khác thì tớ không có, nhiều nhất chính là thời gian.” Mục Noãn Tô vuốt tóc, vô tâm nói.
Đường Hiểu Sanh mím môi, cười, “Đâu có, cậu còn có sắc đẹp và tiền tài.”
Đường Hiểu Sanh biết rõ, Mục Noãn Tô luôn có sự kiên nhẫn với chính mình.
Cô là một đại tiểu thư, đã chờ đợi ai bao giờ, cho tới bây giờ đều là người khác đợi cô.

Trước kia lúc học cấp 3, nếu có người để cho cô đợi quá lâu, sắc mặt lạnh lùng của cô có thể khiến người ta đông cứng đến tận Bắc Cực.
Mục Noãn Tô liếc nhìn cô ấy một cái, “Nhà văn thật là biết nói chuyện nha, ha ha ha.”

Từ nhỏ thành tích ngữ văn của Đường Hiểu Sanh rất tốt, khi còn học tiểu học, các bài văn cô ấy viết luôn được đăng trên các loại tập san của trường trong danh mục bài văn mẫu xuất sắc nhất.

Trong lúc học cấp 3, nhờ thắng trong một cuộc thi sáng tác cô ấy giành được suất đặc cách vào trường đại học A, kỳ thi đại học thuận lợi bước vào khoa văn của đại học A.
Vào kỳ nghỉ hè sau kỳ thi đại học, cô ấy tự mình đăng bản thảo lúc trước đã viết lên mạng, ký kết thành công với một trang Web, cứ như thế mà viết tiểu thuyết, thành tích cũng không tệ lắm.
“Cậu đừng chọc tớ.” Đường Hiểu Sanh xua tay, việc cô ấy viết tiểu thuyết trên mạng không nhiều người biết, Mục Noãn Tô là một trong số đó, mỗi lần truyện hoàn cô sẽ đặt mua ủng hộ, thỉnh thoảng còn khen ngợi cô ấy.

Nhưng bình thường cô không có đọc, vì không có kiên nhẫn và hứng thú.
“Đúng rồi, đã kết hôn hơn một tháng, hiện giờ cảm giác thế nào?” Đường Hiểu Sanh nhìn về phía Mục Noãn Tô, giọng nói êm dịu.
Mục Noãn Tô nhếch môi, thở dài, ngừng ba giây mới trả lời: “Khá tốt.”
“Cậu thở dài cái gì?”
Vừa khéo gặp đèn đỏ, ngón tay đặt trên vô lăng có chút không kiên nhẫn nâng lên, Mục Noãn Tô muốn nói nhưng lại thôi.
Cô không giấu được chuyện trong lòng, nhịn một lúc vẫn quyết định nói ra.
“Tớ cảm thấy….Chồng của tớ anh ấy……”
“Làm sao?” Nhìn thấy cô như vậy, Đường Hiểu Sanh càng hiếu kỳ.
“Anh ấy giống như một người máy.” Khi chatbox đã mở ra không thể thu lại được, Mục Noãn Tô nhịn không được phàn nàn cùng bạn thân; “Cậu biết không? Mỗi ngày anh ấy đều kiên trì thức dậy lúc 5 giờ để rèn luyện thân thể, ăn sáng lúc 7 giờ rồi đi đến công ty.

Tất cả áo sơmi đều được đặt may riêng, mỗi ngày luôn bắt tớ chỉnh lại cà vạt và khuy măng set tay áo cho anh ấy, một bước cũng không thể thiếu.

Thậm chí –“
Nói đến chỗ kích động, cô đột nhiên dừng lại, trên mặt hiện ra một tia hoang mang.
Mục Noãn Tô quay đầu nhìn về phía Đường Hiểu Sanh đang uống nước, “Cậu nói xem có phải anh ấy tính*, lãnh đạm hay không?”
(*Tính có nghĩa là tính cách, cá tính, nhưng ở đây có nghĩa là tình dục.)

Đường Hiểu Sanh chưa kip chuẩn bị đã nghe thấy ba chữ kia, nuốt nước trong miệng xuống, sặc một cái, nhịn không được ho kịch liệt.
“Khụ khụ khụ….” Cô ấy ho đến đỏ cả mặt, ngẩng đầu lên không thể tin nổi nói: “Tính, tính lãnh đạm?”
Với tư cách là một tiểu thuyết gia, năng lực bổ não của Đường Hiểu Sanh rất mạnh.
Chỉ trong mười giây ngắn ngủi, câu chuyện về một bạo chúa khiếm khuyết thân thể vì giữ lại mặt mũi cho gia tộc lừa gạt bé thỏ trắng gả vào nhà đã hình thành trong đầu.
Nếu như là truyện ngọt, cái X lãnh đạm kia nhất định là giả tạo, chỉ vì nguyên nhân nào đó muốn tạm thời lừa gạt nữ chính mà thôi.
Nếu như là truyện máu chó, thì cũng có thể là thật hoặc là giả, sau đó hai người ngược thân ngược tâm, ngược bản thân mình cũng ngược cả đối phương, còn xen lẫn ân oán hào môn và nội chiến gia tộc, hành hạ đến nửa sống nửa chết về sau kết thúc HE.
Nếu như là truyện thực tế, vấn đề chính là sự thật.

Tổng tài bá đạo rất có thể là Gay, kết hôn bởi vì che giấu tai mắt của mọi người.

Cũng có thể thân thể có vấn đề dẫn đến nội tâm dần dần trở nên biến thái, nói không chừng còn vì chuyện XX mà ngược đãi vợ của mình.
……..
Mục Noãn Tô không biết trong đầu Đường Hiểu Sanh đã suy diễn ra vài cuốn tiểu thuyết, phối hợp nói: “Sinh hoạt vợ chồng một tuần hai lần, có phải……Không bình thường không?”
Cô có hơi mơ hồ.
Có một đại mỹ nhân hoạt sắc sinh hương như cô nằm bên cạnh, lại vừa mới kết hôn.

Việc này, việc này bình thường sao? Có đôi khi, cô cảm nhận được anh muốn, nhưng chỉ cần đã làm việc đó 2 lần trong tuần, anh sẽ nhịn, làm thế nào cũng không phá giới.
Có lẽ, cái này không gọi là XX lãnh đạm, mà gọi là tiết chế thì thích hợp hơn?
Vấn đề này đối vời Đường Hiểu Sanh mà nói đã vượt qua sự hiểu biết của cô ấy.
Cô ấy lắc đầu, “Tớ cũng không biết…..Hay là cậu tự hỏi anh ta một chút đi?”
“Không hỏi!” Mục Noãn Tô lập tức từ chối, “Nếu để lộ ra tớ trông rất giống như mê trai.”
Một tuần hai lần cũng tốt, cô không quá mệt mỏi cũng có thể tận hưởng nó.
Cứ như vậy, mà mặc kệ nó?
Đến KTV, trước cửa phòng bao hai người nghe thấy tiếng quỷ thét từ bên trong truyền ra.
Nhìn thấy hai người đã đến, Vệ Thanh chào hỏi.
“Muốn uống gì không? Tớ đi mua.”
“Tớ uống giống các cậu là được rồi, cho Sanh Sanh ly ô mai đi.” Mục Noãn Tô nhìn ly bia trên bàn nói.

Tửu lượng của cô không tệ, có thể uống bia lạnh cùng bọn họ.
Vệ Thanh liếc nhìn Đường Hiểu Sanh, nói được rồi đi ra ngoài.
Đợi cậu ta quay lại lần nữa, trên tay cầm hai ly nước ô mai đưa cho hai người bọn họ.
“Cậu cũng là một đứa con gái không nên uống rượu! Uống cài này giống Sanh Sanh đi.”
“Sanh Sanh?” Ánh mắt nghi ngờ của Mục Noãn Tô chuyển lên khuôn mặt hai người, “Các cậu quen nhau lúc nào?”
Đường Hiểu Sanh lập tức xấu hổ, trên mặt hiện lên một tầng ửng đỏ, quay đầu nhìn màn hình TV.
“Còn không phải học cùng cậu sao?” Vệ Thanh ngồi xuống, cầm ly bia lên uống một ngụm, rất nhanh nói sang chuyện khác, “Đúng rồi, chuyện khách sạn cũng sắp xong rồi, đợi sau khi cậu khai giảng có thể đã hoàn tất.”
“Thật sao?” Mục Noãn Tô lập tức bị dời sự chú ý, “Vậy tốt quá!”
Vệ Thanh lấy một túi tài liệu đưa cho cô, “Đây là những bản hợp đồng và thủ tục khác, cậu cất kỹ nha.”
Mục Noãn Tô “Ừ” một tiếng, tiện tay bỏ túi tài liệu vào trong túi xách của mình.
“Muốn hát bài nào? Tớ chọn giúp cậu.” Vệ Thanh đứng lên, cười hỏi.
“Để tớ tự chọn.” Mục Noãn Tô xua tay từ chối.
Bảo là bản thân mình muốn đến, nhưng cả một buổi tối, cô không hát được mấy bài, ngược lại bia thì uống không ít.
Lúc kết thúc, cô không thể lái xe, đành giao nhiệm vụ đưa Đường Hiểu Sanh về nhà cho Vệ Thanh.
Hoắc Chi Châu được tài xế chở đến, anh lái xe của Mục Noãn Tô chở cô về nhà.
Mới vừa lên xe, chân mày anh liền nhíu lại.
“Em đã uống bao nhiêu rượu?”
Vừa rồi ở bên ngoài không cảm thấy gì, giờ phút này ở trong xe, mùi rượu trên người cô tản ra rất rõ ràng.
“Sao có thể nói quá như vậy? Em uống bia.” Mục Noãn Tô cúi đầu ngửi ngửi quần áo của mình, căn bản không có mùi mà.
Vậy sao?
Đôi mắt Hoắc Chi Châu tối sầm, quay đầu, thân trên không ngừng tiến đến chỗ ghế phụ.
Mục Noãn Tô sững sờ nhìn động tác của anh, nuốt nước miếng, “Làm gì vậy?”
“Anh kiểm tra một chút.” Giọng nói của anh chợt trầm xuống, “Xem em có gạt anh không –“
Giọng nói trầm thấp cùng rơi xuống một chỗ, chính là nụ hôn nóng bỏng của anh.
Đầu lưỡi anh tiến vào, liếm láp, mút lấy, trong mọi ngóc ngách, dường như muốn loại bỏ hết vị rượu còn sót lại trong miệng cô…..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.