Đọc truyện Có Chết Cũng Không Ly Hôn – Chương 13: Hôn Cuồng Nhiệt Lại Bá Đạo Bug
Việc lệch khỏi quỹ đạo cũng giống như việc phá giới vậy, chỉ khác biệt giữa một lần và vô số lần mà thôi.
Mục Noãn Tô hiểu rất rõ việc này.
Kể từ sau ngày đó Hoắc Chi Châu đã phạm vào “Sắc giới” của riêng mình, quy tắc hai lần một tuần không còn tồn tại nữa.
Cho nên, lúc cô nhận được tin nhắn từ Vệ Thanh, bảo cần cô đi đến trấn Tùy một chuyến, cô vội vội vàng vàng thu dọn hành lý chạy đi ngay.
Cuối tháng 8, Mục Noãn Tô lấy cớ sắp khai giảng, kéo Đường Hiểu Sanh đi đến trấn Tùy cùng mình.
Trấn Tùy là một thị trấn cổ điển hình của vùng Giang Nam, sông ngòi chằng chịt, cầu vòm* dày đặc, những tòa nhà cổ kính với tường ngói màu trắng nằm bên bờ sông, ngỏ nhỏ vừa hẹp lại sâu, con đường đá xanh dưới chân mang phong cách cổ xưa còn ẩm ướt.
Mấy năm nay, danh tiếng của trấn Tùy càng ngày càng nổi, giá cả và chi phí ăn ở cũng nước lên thì thuyền lên.
Giá phòng một đêm ở khu bình dân vào ngày thường ít nhất đã 300 đến 400 tệ, nếu như vào dịp cuối tuần và ngày lễ, chi phí vượt qua 1000 tệ cũng là chuyện bình thường.
Mục Noãn Tô mua cái khách sạn tên là Sơn Thuỷ Đường, vốn thuộc sở hữu của một người phụ nữ trung niên ở trấn Tuỳ, bà ấy chuẩn bị cùng con gái đi định cư nước ngoài, cho nên hiện giờ muốn bán nó đi.
Sơn Thuỷ Đường nằm ở hướng Nam gần bờ sông, là một toà nhà hai tầng theo phong cách nhà Minh và nhà Thanh, ngay cửa ra vào là một tiền viện rộng rãi, khách hàng có thể ngồi uống trà và trò chuyện ở đây, trải dài vào bên trong trang trí theo phong cách cổ điển của vùng Giang Nam, phong cách kiến trúc vô cùng cổ xưa.
Sau khi chủ nhân rời đi, khách sạn này cần tuyển một quản lý mới.
Cũng may ngành du lịch ở trấn Tuỳ rất phát triển, có rất nhiều nhà đầu tư, chính quyền địa phương có thể tuyển ứng viên phù hợp cho những nhà đầu tư không nhất thiết phải là dân địa phương.
Trước khi Mục Noãn Tô và Đường Hiểu Sanh đến, ở trung tâm du lịch của trấn Tuỳ đã tìm được một người quản lý tên là Tiêu Tiêu, là một cô gái địa phương, năm nay 25 tuổi.
Sau khi đám người của Mục Noãn Tô đến nơi này, Tiêu Tiêu đã sớm chuẩn bị phòng cho bọn họ.
Phòng nằm trên lầu hai, mở cửa sổ hình vuông ra có thể nhìn thấy dòng sông xanh ở bên dưới, thuyền ô bồng* thỉnh thoảng chèo ngang qua trước mắt, còn có tiếng hát du dương kéo dài của các bác gái trên thuyền.
Phong cảnh nơi đây giống như một chiếc chìa khoá, mở ra chiếc hộp kho báu cổ xưa, đưa con người ta chầm chậm quay trở về thời đại trước.
Ngoại trừ 4 năm đại học, Tiêu Tiêu vẫn luôn sống ở đây, tất cả mọi thứ ở trấn Tuỳ nắm rõ trong lòng bàn tay.
Tuy cô ấy còn trẻ tuổi, nhưng làm việc rất gọn gàng, đối nhân xử thế cũng khéo léo.
Đối với khách du lịch đến nơi này vô cùng nhiệt tình, mối quan hệ với bọn họ cực kỳ tốt.
Sau khi Mục Noãn Tô quan sát, nỗi lo lắng ban đầu về việc cô ấy còn trẻ tuổi đều tan thành mây khói.
Hoàn thành xong những thủ tục cuối cùng, Mục Noãn Tô hoàn toàn coi mình là khách du lịch, tranh thủ thời gian rảnh rổi cuối cùng của kỳ nghỉ, lôi kéo Đường Hiểu Sanh chơi điên đảo vài ngày ở trấn Tuỳ, tất cả giống như một chuyến nghỉ dưỡng.
Mấy ngày nay, Hoắc Chi Châu thường gọi điện thoại hỏi cô khi nào trở về.
Mục Noãn Tô suy nghĩ nói còn chưa xác định.
Đầu dây bên kia lập tức im lặng, bảo khi nào trở về nói anh biết một tiếng rồi cúp máy.
Đúng lúc khi ấy là buổi tối, Mục Noãn Tô và Đường Hiểu Sanh đang ăn cơm, ngồi trên cái ghế bên ngoài tiệm ăn ven sông.
Đèn lồng rực rỡ, ánh sáng lung linh, trên mặt sông ánh lên ảnh ngược của ngọn đèn hai bên đường, mặt nước biến thành màu vàng, giống như một dãy tơ lụa chói mắt.
Dưới mái hiên ven sông treo chiếc lồng đèn đỏ khẽ đung đưa trong gió.
Nhà hàng phía xa xa loáng thoáng truyền đến âm thanh huyên náo ăn uống linh đình.
Chén trà trước mặt hai người là đặc sản của trấn Tuỳ.
Ngọt trong miệng, thấm vào ruột gan.
Làn gió mùa hè thổi bay mái tóc dài của cô gái, làn gió thổi vào mặt cũng mang hơi ấm.
“Chồng của cậu à?” Nhìn thấy Mục Noãn Tô kết thúc cuộc gọi, Đường Hiểu Sanh hỏi.
Mục Noãn Tô gật đầu, đặt điện thoại lên bàn, “Hỏi tớ khi nào trở về.”
Đường Hiểu Sanh khẽ nói: “Nhớ cậu rồi à?”
“Làm sao có thể?” Trong tiềm thức của Mục Noãn Tô đã sớm bác bỏ, ngón tay cầm chén trà siết chặt.
Đường Hiểu Sanh mỉm cười không nói gì.
Xa xa, thuyền ô bồng từ từ chèo đến, giọng nữ trên thuyền lúc cao lúc thấp, ngô nông nhuyễn ngữ* nghe vô cùng nhẹ nhàng.
(*Ngô nông nhuyễn ngữ: chỉ giọng địa phươnh vùng Giang Nam ngữ điệu uyển chuyển dễ nghe.
Nguồn GG.)
“Hay là, ngày mai chúng ta trở về nha?” Mục Noãn Tô nhìn mặt sông, buồn bã nói.
Cảnh đẹp người đẹp dường như đã thấy quá nhiều rồi, không còn cảm giác kinh ngạc như ngày đầu tiên nhìn thấy.
Chơi vài ngày ở đây, cô có hơi nhàm chán.
“Ừ, dù sao chơi cũng đủ rồi.” Đường Hiểu Sanh sao cũng được.
Mục Noãn Tô gật đầu, đứng dậy chụp mấy tấm ảnh mặt sông vào ban đêm, chọn vài tấm ảnh chụp trong mấy ngày qua.
Có ảnh phong cảnh, ảnh khách sạn và ảnh tự sướng, sau đó đăng chúng lên Weibo.
@Đậu Yểu: Trấn Tuỳ, chúng ta hẹn lần sau gặp lại!
Vừa mới đăng lên Weibo, nhanh chóng bên dưới đã có rất nhiều bình luận.
“Yểu Yểu bạn đến trấn Tuỳ à? Ôiii! Cuối tuần này tôi chuẩn bị đi đến đó, không gặp được [Khóc lớn] [khóc lớn] biết sớm như vậy tuần này đi rồi [Đáng thương]”
“Quá lợi hại! Làm sao gầy như vậy mà còn có ngực!”
“Yểu Yểu mặc bộ đầm nào cũng đẹp tôi muốn khóc quá! Xin hỏi nhãn hiệu của chiếc váy đó!”
“Yểu Yểu tiểu tiên nữ! Xin hỏi màu son trong tấm hình thứ ba, đẹp quá đi!”
“Yểu Yểu của em có ăn bánh xốp* của trấn Tuỳ chưa! Nó siêu ngon!”
…….
Mục Noãn Tô mỉm cười trả lời một vài bình luận, rồi cùng Đường Hiểu Sanh quay về Sơn Thủy Đường.
Sau khi hai người vừa bước vào cửa.
Tiêu Tiêu đang ở quầy lễ tân của khách sạn, giới thiệu địa điểm tham quan ở trấn Tùy cho những du khách vừa mới đến vào buổi tối hôm nay.
Mục Noãn Tô nhìn dáng vẻ nghiêm túc của cô ấy, bất giác chợt nghĩ.
“Tiêu Tiêu.” Dẫn khách lên lầu, Mục Noãn Tô gọi cô ấy lại, “Đưa cho em một bản giới thiệu của khách sạn, em muốn lên Weibo bốc thăm trúng thưởng.”
“Ok!”
Hiệu suất làm việc của Tiêu Tiêu rất cao, không mất nhiều thời gian Mục Noãn Tô đã nhận được bản giới thiệu vắn tắt của Sơn Thủy Đường trong điện thoại.
Cô chỉnh sửa lại bài giới thiệu một chút, chọn một vài bức hình của Sơn Thủy Đường rồi đăng lên Weibo bốc thăm trúng thưởng.
@Đậu Yểu: Chọn ra 5 tiên nữ khao* ngủ [Nghịch ngợm] [Nghịch ngợm]
(*Khao = bao: hiểu nôm na là tôi bao bạn món gì đó, mình không biết để từ nào cho hợp nữa.)
Phía dưới là bài giới thiệu về Sơn Thủy Đường và quy tắc bốc thăm trúng thưởng.
Người trúng thưởng có thể dẫn theo một người bạn của mình đến Sơn Thủy Đường ở miễn phí, tùy chọn các loại phòng, có giá trị trong vòng một năm.
“Em đã muốn đi trấn Tùy lâu lắm rồi, chọn em chọn em đi!”
“Rất hy vọng được Yểu Yểu sủng hạnh một lần, khóc thút thít.”
“Yểu Yểu có muốn một chút ** [Cười xấu xa] [Cười xấu xa] đừng hiểu lầm em là nữ!”
………
Trong lúc đang đọc bình luận, Hoắc Chi Châu gọi đến.
Mục Noãn Tô liếc nhìn Đường Hiểu Sanh đang ngồi sau cái bàn đọc sách, đi về phía cửa sổ “Alo” một tiếng.
Giọng nói trầm thấp của Hoắc Chi Châu xuyên qua ống nghe điện thoại, truyền vào lỗ tai cô, “Em muốn về nhà à?”
Nói đến chữ “Nhà” này, giọng của anh có hơi nặng nề.
Mục Noãn Tô lên tiếng, “Anh muốn đặc sản gì, ngày mai em mua về cho anh.
Ở đây có bánh ngọt, rượu, trà….”
Lời còn chưa nói hết, cô chợt nghe thấy tiếng cười của Hoắc Chi Châu, tiếng cười trầm thấp quanh quẩn bên tai cô.
“Anh chỉ cần em mang Mục Noãn Tô đặc sản của Nam Thành trở về là được rồi, những thứ khác anh không cần….”
Cái quái gì thế!
Lỗ tai Mục Noãn Tô nóng lên, vội vàng nói mấy câu rồi cúp điện thoại.
Tuy Hoắc Chi Châu nói không cần món đặc sản gì, nhưng Mục Noãn Tô và Đường Hiểu Sanh đã mua một số đặc sản của trấn Tùy mang về Nam Thành.
Trấn Tùy cách Nam Thành không xa, hai người trực tiếp ngồi taxi đi từ cổng khu du lịch đi đến nhà ga, rồi ngồi tàu cao tốc trở về Nam Thành.
Ngay tại lối ra của tàu cao tốc, tài xế của Hoắc Chi Châu đã đợi sẵn ở đó.
“Đưa bạn tôi về nhà trước.” Mục Noãn Tô lôi kéo Đường Hiểu Sanh cái người vốn định tự một mình trở về nhà lên xe, nói địa chỉ với tài xế, rồi quay sang Đường Hiểu Sanh nhỏ giọng nói: “Đừng làm rộn, cậu mua nhiều đồ như vậy, ngồi xe buýt công cộng không tiện.”
Chỗ ở của Đường Hiểu Sanh cách ga tàu điện ngầm khá xa, thường đi lại bằng xe buýt công cộng.
Nghe Mục Noãn Tô nói như vậy, cô ấy cũng không từ chối nữa.
Sau khi đưa Đường Hiểu Sanh trở về, đã gần ba giờ chiều.
Mục Noãn Tô dựa vào ghế sau, có hơi buồn ngủ.
Trong lúc mơ mơ màng màng, cô cảm nhận được xe dừng lại.
Nhìn kỹ lại, mới phát hiện đây căn bản không phải là nhà của mình, mà là một hầm gara lạ lẫm.
“Tại sao không đưa tôi về nhà?” Mục Noãn Tô nhíu mày.
“Vừa rồi Hoắc tổng gọi đến bảo tôi trực tiếp lái xe đến công ty.” Tài xế giải thích.
Đến công ty làm gì?
Mục Noãn Tô vẫn còn đang cảm thấy kỳ quái, cửa xe đã bị mở ra.
Trợ lý của Hoắc Chi Châu đứng bên cạnh, cung kính nói, “Phu nhân, Hoắc tổng bảo tôi dẫn phu nhân lên lầu.”
Mục Noãn Tô mở to mắt, phong cách bá đạo tổng tài đột nhiên xuất hiện, chuyện gì đây?
Nếu như đã đến, thì đi lên thôi.
Truyền thông Hòa Húc nằm trong một tòa cao ốc văn phòng ở trung tâm Nam Thành, đi ra đi vào đều là những thành phần trí thức bề ngoài gọn gàng sáng sủa.
Mục Noãn Tô đeo kính râm màu nâu lên, đi theo trợ lý vào thang máy.
Bấm tầng 25, trợ lý quay sang giải thích với cô, “Hoắc tổng vẫn còn ở trong phòng họp, mời phu nhân đến văn phòng ngồi đợi một chút.”
“Được.” Mục Noãn Tô lên tiếng, nhưng trong lòng thầm nói, không biết tại sao Hoắc Chi Châu lại muốn cô trực tiếp đến đây.
Cửa thang máy mở ra, Mục Noãn Tô đi phía sau trợ lý, đi qua một hành lang dài tiến vào văn phòng của Hoắc Chi Châu.
Văn phòng làm việc của Hoắc Chi Châu khá đơn giản, không gian rất lớn, chỉ có màu trắng và đen, kết hợp với một số tổ hợp chuyển đổi hình học, tạo cho văn phòng làm việc của anh có cảm giác nghệ thuật hơn, hoàn toàn không có cảm giác ngột ngạt.
Mục Noãn Tô ngồi trên ghế sô pha, trên bàn là tách cà phê đen trợ lý bưng đến.
Sau khi nói cảm ơn, cô lấy điện thoại ra lướt Weibo, chỉ thấy Tô Cảnh lại lên hot search, bên cạnh còn có một chữ “Hot” màu đỏ.
#Tô Cảnh phủ nhận chuyện xấu#, #Tô Cảnh có kim chủ#, #Tô Cảnh vào đoàn phim#, #Tô Cảnh khóc#……Trên bảng hot search, chỉ có những chủ đề liên quan đến Tô Cảnh.
Mục Noãn Tô: “…..”
Tiêu đề của mấy cái hot search này thật là chất.
Mục Noãn Tô bấm vào, hoá ra hôm nay là ngày khai máy bộ phim [Mộng Nguyệt], trong lúc diễn viên Tô Cảnh nhận vai nữ chính tham gia họp báo được hỏi về tin đồn trên mạng chuyện sau lưng cô ta có kim chủ, Tô Cảnh không thể kiềm chế cảm xúc, phủ nhận bật khóc ngay tại chỗ.
…..
Cái quỷ gì vậy, tin tức này mà cũng “Hot” được sao?
Mục Noãn Tô càng ngày càng hoài nghi trình độ marketing của công ty Tô Cảnh, hot search giả dối như vậy mà cũng xuống tay mua cho được.
Vào phần bình luận, quả nhiên đã lật xe.
Cư dân mạng ngoại trừ phàn nàn về kỹ năng diễn xuất của Tô Cảnh, còn liên quan đến việc mua marketing cũng không có tâm như thế.
Ngón tay trên màn hình lướt lướt qua mấy cái hot search nhàm chán này, trong đầu Mục Noãn Tô chợt loé lên một tia sáng.
Cô nhớ ra cái tên này mình đã nghe được ở đâu rồi.
Hoắc Chi Châu.
Cách đây rất lâu, trong lúc Hoắc Chi Châu ở nhà cô, đã nhắc đến cái tên này với ai đó.
Trong số đám bạn học cấp ba của cô có một nữ sinh tên là Tô Tĩnh, cho nên đối với cái tên Tô Cảnh này, cô cũng có ấn tượng.
Hoắc Chi Châu có biết Tô Cảnh không?
Trong lúc kinh sợ, cửa văn phòng mở ra.
Sau một loạt bước chân dồn dập, có người đang đứng trước mặt cô.
Mục Noãn Tô ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt sâu thẳm của Hoắc Chi Châu.
Anh mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng phẳng phiu, đứng ngược sáng, những tia nắng màu vàng đang nhảy nhót trên tóc anh, vô cùng chói mắt.
“Suy nghĩ gì mà nhập tâm như vậy?” Anh nới lỏng chiếc cà vạt hoa văn màu xanh da trời, ngồi xuống, quần tây xám đậm kề sát cô.
“Anh với Tô Cảnh có quan hệ sao?” Suy nghĩ của Mục Noãn Tô dừng lại, quay đầu đối mặt trực tiếp hỏi anh.
Hoắc Chi Châu im lặng một lúc, thấp giọng trả lời, “Không.”
Ánh mắt của anh thẳng thắn thành khẩn lại yên tĩnh, nhìn không ra chút bối rối nào.
Nội tâm Mục Noãn Tô dần dần buông lỏng.
Được rồi, nếu như anh đã nói như vậy, bản thân mình tạm thời tin tưởng anh.
“Đợi lâu chưa?” Hoắc Chi Châu cầm bàn tay nhỏ nhắn của cô lên, đặt trong tay nhẹ nhàng vuốt ve.
Mục Noãn Tô lắc đầu, “Đúng rồi, anh đưa em đến công ty có chuyện gì vậy?”
Hoắc Chi Châu nhìn cô thật lâu không lên tiếng.
Cô gái nhỏ mặc một bộ áo liền quần màu xanh dương, ở chính giữa là một hàng nút áo cùng màu, hai dây áo to vắt trên bờ vai tuyết trắng, vừa gợi cảm lại xinh đẹp.
Đôi mắt xinh đẹp của cô nhìn anh, vẻ mặt hoang mang.
Bị anh nhìn chằm chằm trong khoảng thời gian dài, trong mắt dần dần hiện lên tia phiền muộn.
Cuối cùng anh cũng mỉm cười nhẹ lên tiếng, “Muốn xem em mang đặc sản gì cho anh.”
Mục Noãn Tô kinh ngạc, sững sờ nói: “Sao anh không nói sớm, em không có mang lên.”
Khoé môi Hoắc Chi Châu cong lên, đột nhiên cúi người, hôn lên đôi môi hơi hé mở vì ngạc nhiên của cô.
Anh một tay nắm lấy cằm cô, tay còn lại đỡ ót cô, hôn cuồng nhiệt lại bá đạo.
Môi lưỡi hai người giao nhau thỉnh thoảng phát ra âm thanh, trong phòng làm việc yên tĩnh khiến cho người ta cảm thấy thẹn thùng không thôi.
Mục Noãn Tô bị hôn đến đầu óc choáng váng, trong lúc vô tri vô thức, nghe thấy giọng nói trầm thấp của anh, “Đã mang đến, không phải là em sao?”