Đọc truyện Có Chết Cũng Không Ly Hôn – Chương 12: Có Phải Sẽ Thích Anh Nhất Không
Xe chạy một đường về nhà.
Hoắc Chi Châu trực tiếp ôm Mục Noãn Tô vào phòng ngủ, đè cô lên cánh cửa.
Mục Noãn Tô nhìn thấy ngọn lửa nguy hiểm trong mắt anh, con ngươi màu đen đảo vòng, đề nghị: “Có muốn dùng bữa trước không?”
Hoắc Chi Châu cười nhẹ, ngón tay thon dài vuốt ve cánh môi của cô, ý tứ trong mắt hiện lên rất rõ ràng, “Không phải nói tùy tiện ăn gì đó rồi sao?”
“Nhưng em còn chưa tắm.” Mục Noãn Tô bĩu môi.
Hoắc Chi Châu nhìn đôi môi đỏ mọng của cô khẽ khép lại, cuối cùng không nhẫn nại được nữa cúi đầu hôn xuống, “Làm xong rồi tắm.”
………
Cuối cùng cũng đã kết thúc, Mục Noãn Tô đỡ thân thể đau nhức đi tắm.
Đợi cô skincare và sấy tóc xong, đã gần 8 giờ tối.
Lúc này Hoắc Chi Châu đang ngồi trên giường đọc email, lộ ra vẻ mặt sung sướng thỏa mãn.
Mục Noãn Tô đói bụng đến không đi nổi, chỉ chớp mắt nhìn anh, không khỏi tức giận đánh một cái.
Cô một tay nhấc chiếc váy nhàu nát của mình giơ trước mặt anh, “Anh làm hư chiếc váy của em rồi!”
Buổi sáng chiếc váy công chúa xinh đẹp sạch sẽ, hiện giờ một bên vai đã bị đứt, một vài sợi kim tuyến lấp lánh cũng rơi ra, cả chiếc váy trông vô cùng thê thảm.
Khuôn mặt của Hoắc Chi Châu bị che bởi lớp vải mỏng, chóp mũi đều là mùi hương của cô.
Anh nhíu mày, giơ tay kéo chiếc váy xuống, một tay kéo Mục Noãn Tô lên giường, ôm vào lòng mình.
“Anh đền cho em một cái váy mới nhé?” Anh thấp giọng hỏi.
Mục Noãn Tô nâng âm lượng lên, mở to mắt, “Đây là cái váy em yêu thích nhất gần đây, mới mặc một lần đã bị anh làm thành thế này! Đây là chuyện đền hay không đền à?!”
Hoắc Chi Châu cúi đầu, hôn nhẹ lên đôi mắt giận dữ của cô, “Là anh không tốt.
Vậy em nói xem làm sao bây giờ?”
“Ít nhất anh cũng phải đền cho em mười cái!” Mục Noãn Tô lập tức lợi dụng thời cơ, không chút khách khí với anh.
Cô ngước khuôn mặt nhỏ nhắn đối mặt với anh, gương mặt thuần khiết hơn nhiều so với khi trang điểm, mái tóc dài xõa sau lưng, đôi mắt đen trắng rõ ràng, đôi môi hồng nhuận.
Hóa ra điều kiện mình đưa ra không đủ.
Hoắc Chi Châu bị dáng vẻ sư tử nhỏ này của cô chọc cười, nhéo nhẹ cằm cô, “Được! 100 cái đều được.
Bây giờ xuống ăn cơm được chưa? Cơm tối đã nấu xong rồi.”
Anh đóng máy tính lại, ý bảo Mục Noãn Tô đứng lên.
“Em muốn ăn hoành thánh sốt sa tế cay X.” Mục Noãn Tô nhỏ giọng nói.
Bình thường cô sẽ không ăn những món ăn này.
Nhưng không biết tại sao, hôm nay cô lại muốn phóng túng một chút.
“Để anh bảo trợ lý đi mua.
Còn gì nữa không?” Hoắc Chi Châu không có ý kiến gì.
“Còn có mì cá chiên* của tiệm Phục Hưng và tiểu long bao* của Đường Thị.” Nghĩ đến những món này, Mụ Noãn Tô kìm lòng không được nuốt nước bọt.
Hoắc Chi Châu gật đầu, gọi điện thoại cho trợ lý.
Mục Noãn Tô nhìn bộ dạng phục tùng nhíu mày nghiêm túc gọi điện thoại của anh, trong nội tâm khẽ rung động.
Được rồi, thái độ anh tốt như vậy, cô sẽ không so đo để bụng chuyện chiếc váy nữa.
Hiệu suất của trợ lý rất nhanh, 20 phút sau, những món Mục Noãn Tô yêu cầu đã được đặt trên bàn ăn.
Đối mặt với mỹ thực, Mục Noãn Tô lắc lắc ngón trỏ, tạm gác những từ như calorie, dầu mỡ, mập sang một bên.
Cô thực sự rất đói, mở nắp ra bắt đầu ăn.
Hoắc Chi Châu ăn thức ăn dì giúp việc làm, thỉnh thoảng liếc nhìn cô một chút.
Ngon.
Cái dáng vẻ ham ăn của cơn gió này, có chút đáng yêu.
Sau khi giải quyết xong các món ăn, Mục Noãn Tô ảo não sờ bụng, “Chết em rồi, thế nào ngày mai cũng tăng lên 3 kg.”
“Em có thể thức dậy chạy bộ cùng anh.” Hoắc Chi Châu ngồi bên cạnh khẽ nói.
Sau khi Mục Noãn Tô nghe xong có hơi sửng sốt.
Chạy bộ….Chẳng phải hơn năm giờ cô phải rời giường sao?
Nhìn một đống lộn xộn trên bàn, nghĩ đến mì và bánh bao mình đã nuốt vào bụng, Mục Noãn Tô cắn răng đồng ý, “Được! Ngày mai anh nhớ kêu em nha.”
Hôm nay ăn quá nhiều calorie, ngày mai nhất định phải nhả ra.
*
Sáng hôm sau, khi trời mới tờ mờ sáng, Mục Noãn Tô đã bị gọi dậy.
Rèm phòng ngủ được mở ra, sắc trời hửng sáng , sáng sớm chim con đã kêu “Chíp chíp.”
Mục Noãn Tô ngồi trên giường, áo ngủ màu trắng lỏng lẽo với thắt lưng buông thõng trên người, đầu cúi xuống, che miệng ngáp một cái, vẫn còn ngáy ngủ.
“Mấy giờ rồi?” Cô nheo mắt nhìn người đàn ông đang đứng trước giường, nhỏ giọng hỏi.
Hoắc Chi Châu đã sớm thu thập thỏa đáng, mặc một bộ đồ thể thao màu đen, cơ bắp nơi cánh tay săn chắc, vừa nhìn là đã biết thường xuyên tập thể dục rồi.
“5 giờ 45.” Anh nhướng mày nhìn cô gái vẫn còn đang buồn ngủ ngồi trên giường, nhẹ giọng nói.
Bình thường vào giờ này, không sai biệt lắm anh đã ra khỏi cửa.
Mục Noãn Tô “Ừ” một tiếng, dụi dụi mắt của mình, “Vâng, em dậy ngay.”
Cô rời giường đơn giản rửa mặt một phen, thay một bộ quần áo thể thao màu trắng đi theo Hoắc Chi Châu ra ngoài.
“Em chạy được bao nhiêu km?” Ngay cửa ra vào trong lúc khởi động, Hoắc Chi Châu hỏi cô.
“Em không biết nữa.
Cứ chạy theo lộ trình thường ngày của anh đi.” Mục Noãn Tô là người không thích chạy bộ, ngày thường vận động nhiều nhất chính là khiêu vũ và yo ga.
Nếu lộ trình của Hoắc Chi Châu quá dài cô không kiên trì nổi, vậy thì bắt taxi trở về.
Hoắc Chi Châu cười như không cười nhìn cô một cái, “Được.”
Cả hai người bước ra khỏi cửa xuất phát, chạy dọc theo đường lớn của khu biệt thự mới.
Mục Noãn Tô vốn tưởng rằng Hoắc Chi Châu muốn đi đến công viên gần đây, nhưng ai nào ngờ anh không đi hướng đó, mà lại chạy xuyên qua con đường nhỏ phía trước.
Con đường này càng nhìn càng quen thuộc, cô âm thầm run sợ, đây không phải là con đường đến cổng Tây đại học A sao?
Khu biệt thự mới cách nơi đó khoảng 3 km, chạy một quãng đường cô đã mệt đến thở hồng hộc.
Nếu không phải Hoắc Chi Châu thả chậm nhịp điệu, cô căn bản không thể theo kịp anh.
Nhìn tốc độ Mục Noãn Tô càng ngày càng chậm, Hoắc Chi Châu cũng dần dần thả chậm bước chân.
“Anh, mỗi ngày, đều chạy ngang qua đây?” Mục Noãn Tô thở hổn hển nói.
Hoắc Chi Châu từ chối cho ý kiến mím môi dưới.
“Trường của bọn em thật đẹp phải không?” Mục Noãn Tô không để ý, thân là sinh viên của đại học A tất nhiên sẽ sinh ra cảm giác tự hào rồi, cô chỉ vào toà nhà gần hàng rào, “Bọn em thường xuyên tập bài vào buổi sáng ở tầng dưới.”
“Anh biết.” Hoắc Chi Châu chuyển từ chạy sang đi bộ.
Mỗi ngày lúc anh đi qua nơi này, những sinh viên trẻ tuổi dậy sớm đã đứng dưới lầu, thỉnh thoảng những âm thanh uốn lưỡi và đọc lời thoại xuyên qua bụi cây cùng hàng rào chắn truyền đến tai anh.
Từ khu biệt thự mới đến đại học A, rồi đến quảng trường phía trước, ước chừng 5 km.
Mỗi ngày anh chạy đi chạy lại một lần.
Thỉnh thoảng, lúc chạy trở về có thể nhìn thấy bóng dáng của cô và bạn học đứng trong sân trường.
Mục Noãn Tô đi bên cạnh anh, hơi thở không đều.
Buổi sáng mùa hè, thời tiết có hơi oi bức, trên người cô đã đổ một tầng mồ hôi mỏng, dính nhớp không thoải mái.
Âm thanh “Bộp bộp bộp” truyền đến, cô nghe thấy tiếng động nhìn sang, một vài nam sinh mặc áo bóng rổ đang chơi bóng.
“Đúng rồi, đội bóng rổ của trường bọn em rất lợi hại.” Mục Noãn Tô ngẩng khuôn mặt đầy mồ hôi lên, mặt mày hớn hở kể lại lịch sử chiến tích của đội bóng rổ trường cô.
Hoắc Chi Châu hiếm khi thấy cô quan tâm đến những chuyện không liên quan đến bản thân mình như vậy, cong khoé môi, “Không ngờ đến em còn chú ý tới chuyện này.”
Mục Noãn Tô lập tức nghẹn lời.
Cô cũng không thể nói, vì lúc trước có một nam sinh trong đội theo đuổi cô, bạn cùng phòng của cô liên tục ở bên tai phổ cập kiến thức cho cô thì phải?
“Thích chơi bóng rổ?” Hoắc Chi Châu nghiêng đầu, liếc nhìn đám người trong sân bóng rổ.
Khoảng hai mươi tuổi, thanh xuân phơi phới, tràn đầy sức sống mà trên người anh không có.
“Không tệ! Rất đẹp trai!” Mục Noãn Tô nói xong liếc nhìn sắc mặt của anh, đổi giọng, “Không có, bình thường thôi.
Em thích đầu óc thông minh hơn.”
Cô vẫn chưa quên, người đàn ông này có bao nhiêu lòng dạ hẹp hòi.
Nếu cô lỡ miệng nói gì đó, không biết sau khi trở về sẽ bị anh giày vò như thế nào nữa.
Dường như nhận ra trong lời nói của cô có chút nịnh nọt, Hoắc Chi Châu trầm thấp cười, “Còn chạy nổi không?”
Mục Noãn Tô lắc đầu, cô đã đánh giá quá cao năng lực của mình, thực sự không chạy nổi nữa.
“Ừ.” Hoắc Chi Châu cũng không chạy tiếp, cuối cùng dẫn cô từ đại học A trở về nhà.
*
Lúc dùng bữa sáng, Hoắc Chi Châu nhận điện thoại, sau khi “Ừ” vài tiếng ngắn gọn, anh cúp điện thoại.
Cuộc gọi kết thúc, anh tựa như vô tình hỏi, “Bạn anh hẹn anh tối nay đi ăn cơm, đi cùng không?”
Mục Noãn Tô uống một ngụm sữa bò, lắc đầu, “Không, em cũng không quen.”
“Là những người đã từng chơi mạt chược với em khoảng thời gian trước.”
Trên mặt Mục Noãn Tô toát ra một tia mờ mịt.
Chơi mạt chược? Ai nhỉ?
Bản thân cô có hơi mù mặt, qua một khoảng thời gian dài, đã không còn nhớ rõ nữa.
Sau khi nhíu mày suy nghĩ, cô mới nhớ ra một cái tên: “Thẩm Hãn? Em chỉ nhớ được mỗi anh ta.”
Hoắc Chi Châu ăn xong, lau miệng và tay, đôi mắt nâu đen nhìn chằm chằm vào cô, “Tại sao chỉ nhớ mỗi anh ta?”
Trong số những người kia, nếu nói đến tướng mạo, chính là Kiều Khai Viễn trông đẹp mắt hơn một chút.
“Bởi vì anh ta cho em nhiều tiền nhất!” Mục Noãn Tô nói đúng sự thật, trong mắt mang theo sự vui vẻ nghịch ngợm, “Người phụ nữ anh ta dẫn theo, rất hợp ý em.
Em thích nhất loại người chủ động đưa tiền cho em.”
Hoắc Chi Châu mím chặt môi, trầm giọng nói, “Vậy nếu anh cho em nhiều tiền hơn, có phải em sẽ thích anh nhất không?”