Cô Bạn Gái Cùng Nhà [Tfboys]

Chương 10: 4 Người, Mỗi Người Một Tâm Trạng


Đọc truyện Cô Bạn Gái Cùng Nhà [Tfboys] – Chương 10: 4 Người, Mỗi Người Một Tâm Trạng

Sau khi xác định được đối tượng rình mò ngoài cửa đã đi xuống và không có ý định nguy hiểm (có anh mới nguy hiểm đấy anh trai). Mặc dù không biết là ai nhưng Thiên Tỉ vẫn đề phòng, cậu lẳng lặng nhìn Quỳnh Dao một hồi lâu, khi cô ngủ trông như một con mèo nhỏ vậy.
Đáng yêu hết sức, bất chợt, lại một kí ức lạ ùa về…Hình ảnh cô bé mặc váy tím và mái tóc xõa dài bay lượn trong gió, đôi mắt kia thật quen thuộc…Rất quen, cảm giác vô cùng gần gũi…Cậu lục tìm chiếc nhẫn trong áo Quỳnh Dao thì bất chợt bàn bàn tay thanh mảnh giữ lại. Đôi mắt mê hoặc kia chậm rãi mở ra, hai đồng tử hướng về Thiên Tỉ
Âm thanh ngọt ngào vang trong căn phòng kín:
– Cậu đang làm gì thế!? Tên sắc lang…
Thiên Tỉ hóa đá, cậu vừa bị gọi là sắc lang, hơn nữa do chính miệng Dao tỷ gọi…Shock toàn tập…
– Không có đâu, tớ…tớ muốn tìm một thứ thôi! Thiên Tỉ mặc sức chối cãi
– Thứ gì!? Quỳnh Dao hỏi lại
– À…thôi, không cần nữa đâu, hơn nữa tớ cũng không phải háo sắc. Nói chung là…tỷ sao rồi? Đau lắm phải không?
Thiên Tỉ cúi gần sát mặt Quỳnh Dao để kiểm tra vết thương của cô, Quỳnh Dao đỏ bừng mặt, chân tay run rẩy, đẩy Thiên Tỉ ra xa một chút rồi đáp:
– Tớ…không vấn đề gì, mà Nam Nam sao rồi, thằng bé có bị thương không? Tớ sẽ mời bác sĩ…
– Cảm ơn tỷ nhé, Nam Nam không sao hết, nó cũng không hiểu chuyện gì nên không sợ hãi. Thay mặt gia đình, tớ rất cảm ơn vì đã cứu Nam Nam…Thiên Tỉ cúi đầu một cái

Quỳnh Dao bối rối xua xua tay, lắc đầu đáp lại:
– Không có gì, việc tớ nên làm thôi, hơn nữa…thằng bé có nét giống người con trai đó ^^ (lại hồi tưởng)
Thiên Tỉ hơi sững người, “lại người con trai đó”, rốt cuộc người con trai năm xưa có điểm gì hay ho mà khiến Quỳnh Dao phải ngày đêm suy nghĩ như vậy!?

– Nhắc mới nhớ, ngày xưa Dương Dương nhà tôi có từng chơi với Dao nhi thì phải, đúng rồi, là 12 năm trước khi chúng ta họp mặt nhỉ! Mẹ Thiên Tỉ cười
Ba Quỳnh Dao gật đầu, kể:
– Đúng thế, là 12 năm trước khi chúng ta họp mặt, dù sao năm xưa chúng ta cũng là một nhóm chơi thân mà…
– Tiểu Tỉ chơi với Quỳnh Dao 12 năm trước sao ạ!? Chả lẽ…Tuấn Khải nhìn Vương Nguyên. Trong mắt cả hai ánh lên tia nghi hoặc. Không lẽ Thiên Tỉ là người con trai đó…
– Phải phải, lúc đó còn có tiểu Nguyên nhà mình nữa ha, ông xã! – Mẹ Vương Nguyên
Vương Nguyên nghệt mặt ra…Còn có cậu nữa sao?
– À…12 năm trước, khi đó con cũng còn hơi nhỏ, không nhớ rõ lắm, chỉ nhớ mình chơi cùng một đám bạn, sau đó thì chia tay…Tuấn Khải nói rồi sực tỉnh, lắp bắp- Chả…chả…lẽ…

– 12 năm trước, khi bọn ta họp mặt, các con cũng có gặp nhau, lúc đó các con khoảng 6t, riêng tiểu Khải là 7t. Các con chơi với nhau một thời gian dài sau đó chia tay, các con bảo rằng nhớ nhau lắm. Chúng ta nghĩ các con vẫn nhớ nhau đó chứ, lúc đó có: Dao nhi, tiểu Khải, tiểu Nguyên và tiểu Tỉ. Các con chơi với nhau thân lắm cơ mà…Mẹ Tuấn Khải tiếp lời
Thiên Tỉ và Quỳnh Dao đang đi xuống lầu thì nghe thấy, cả hai sững lại. Quỳnh Dao bàng hoàng, trong đầu cô lúc này chỉ có một suy nghĩ là cuối cùng mình cũng tìm lại được…Nhưng…cô ngập ngừng nhìn Thiên Tỉ, Tuấn Khải và Vương Nguyên, là ai trong số họ? Hơn nữa…liệu có còn chấp nhận lời hứa trẻ con đó không?
– Sao ạ? Vậy là người đó là một trong 3 anh ấy. Dũng Trí nói nhỏ
– Ơ, Dao nhi, con sao rồi, mau xuống đi. Đau lắm không con? Con làm mẹ lo phát khóc luôn. Mẹ Quỳnh Dao chạy tới, Thiên Tỉ đỡ Quỳnh Dao đi xuống, đầu cô hơi choáng lên không vững, có lẽ vì gần đây thi cử và bị va một cú nên Quỳnh Dao bị mất cân bằng…
– A, các mẹ chẳng phải nấu ăn không rồi sao? Chúng ta mau ăn thôi, hôm nay họp gia đình mà ^^ Quỳnh Dao cười
– Phải phải, Dao nhi của mẹ, con phải ăn để bồi bổ nữa. Con dâu mẹ phải khỏe mạnh mới được…Mẹ Vương Nguyên ôm chặt Quỳnh Dao. Thấy tình cảnh này, Vương Nguyên không thể không ngượng ngùng, tuy gọi “Dao tỷ” nhưng người ta cũng bằng tuổi mình mà.
Tuy đã ngồi vào bàn ăn, mọi người vẫn tranh giành nhau gắp thức ăn cho Quỳnh Dao và tiếp tục màn tranh đấu: chị dâu, con dâu, “bà xã đại nhân” tương lai,…nói chung là…còn kéo dài…

Buổi tối…
– Thôi, ba mẹ về nhé, các con cố gắng lên, giữ gìn sức khỏe. Khi nào rảnh về thăm ba mẹ – Ba Vương Nguyên

– Tiểu Khải, chăm sóc các em thật tốt nhé, đặc biệt là “con dâu tương lai” của ba mẹ đấy. – Ba Tuấn Khải cười trêu
Tuấn Khải: ngượng
– Anh hai, tạm biệt, anh nhớ về thăm Nam Nam nhé! Nam Nam nũng nịu
– Vậy bọn em cũng về đây! TF lên xe rời khỏi
Mọi người ra về hết, ba Quỳnh Dao ra xe chờ mẹ, Quỳnh Dao bảo TFBoys đi vào trước để nói chuyện với mẹ:
– Mẹ, dù sao ba cậu ấy cũng không nhớ ra, có khả năng là chơi cùng với con khi bé. Nhưng liệu…còn có ai khác không?
Mẹ Quỳnh Dao chậm rãi lắc đầu:
– Mẹ cũng không rõ nữa, mẹ chỉ nhớ là họp 4 gia đình vì chơi thân với nhau thôi. À…đúng rồi, hình như khi bé con có kể rằng gặp một cậu bé, cả hai chơi với nhau rất thân, còn hứa hẹn gì đó. Nhưng lâu quá rồi mẹ cũng không nhớ rõ…
– Cảm ơn mẹ, nếu mẹ nhớ ra gì thì nói lại cho con nhé! Quỳnh Dao cười buồn
– Còn nữa, ngày trước con có nhờ mẹ giữ hộ cái này, con nói nó rất quan trọng nên bây giờ mẹ vẫn cầm…Có thể nó liên quan đến lời hứa của con. Mẹ Quỳnh Dao lấy trong túi ra một chiếc hộp nhỏ nằm trong lòng bàn tay. Chiếc hộp tuy bé nhưng được trạm khắc rất đẹp bằng gỗ gụ và cực kì cứng nên không thể phá ra được.
– Nó cần chìa khóa mở, con giữ lấy nhé! Xong, mẹ Quỳnh Dao lên xe trở về
TFBoys nghe lén nãy giờ, nghe tiếng Quỳnh Dao đang đi vào thì liền tức tốc nhảy vào ghế sofa và bật tivi.

– À, mọi người, mẹ tớ nói hình như còn một người nữa, tớ có hứa hẹn với người đó nên chắc không phải 3 người đâu. Dù sao tớ cũng không muốn làm ảnh hưởng tới 3 người. Vậy nhé, tớ lên phòng trước…
3 cặp mặt mỗi người một tâm trạng hướng theo cô cho đến khi khuất tầm nhìn…
Buổi đêm thật yên bình, những vì sao lấp lánh ngập trời tô điểm cho ánh trăng sáng chói lọi đã lên cao. Quỳnh Dao nằm trên bệ cửa sổ ngủ ngon lành (à, cái bệ này rộng rãi và khi trèo qua nó thì là ban công nên không lo ngã)
Tuấn Khải bước vào, khi nãy cậu mới chỉ sực nhớ ra một chiếc chìa khóa được thiết kế rất đẹp mà cậu luôn treo nó cùng chùm chìa khóa nhà. Nó ở bên cậu gần 12 năm nay rồi nhưng khi lớn lên cậu lại không nhớ nó để làm gì. Chỉ biết nó quan trọng và luôn giữ bên cạnh, chẳng lẽ…
Nhìn cái hộp gỗ được Quỳnh Dao ôm chặt trong lòng, Tuấn Khải run run tiến gần đến. Nếu như người con trai đó là cậu…Quỳnh Dao ở trong lòng cậu chỉ như em gái nhưng gần về đây, cậu càng có cảm giác khác đi với mối quan hệ “anh em” đó. Sống chung nhà, làm việc chung, đi học cùng, đi chơi luôn luôn có nhau.
Cậu thật sự thích một cô gái mặc dù vẫn 17t, cậu đã từng hứa đến 25t mới yêu đương và cậu cũng nghĩ tình cảm của mình mới Quỳnh Dao hiện giờ là nhất thời nhưng Tuấn Khải vẫn luôn muốn được gần cô mọi lúc…
Thiên Tỉ đứng ngoài cửa nhìn vào, tay phải nắm chặt chiếc chìa khóa được nối với một sợi dây đeo cổ. Cậu luôn giữ nó bên mình nhưng không để lộ ra khỏi cổ áo, từ bé chiếc chìa khóa này đã luôn ở bên, liệu cậu có phải người con trai đó. Nhưng hiện giờ, Thiên Tỉ đối với Quỳnh Dao cũng chỉ bằng hai chữ “bạn bè” mặc dù cậu luôn có cảm giác khó thở và rung động mỗi khi nhìn cô đặc biệt là lúc cười. Nụ cười của thiên sứ và đôi mắt mê hoặc của “nữ thần”
Nó thật giống với cô bé trong kí ức của cậu nhưng kể cả khi cậu là người con trai đó thì cậu phải làm sao vì cậu biết hiện giờ cậu không hề có tình cảm nam nữ với cô…
Vương Nguyên ngồi trong phòng, ánh mắt sáng rực nhìn những vì sao lấp lánh. Biết nói sao nhỉ, Vương Nguyên tuy bằng tuổi Quỳnh Dao nhưng luôn coi cô như một người chị. Biết quan tâm, lo lắng, chăm sóc và dùng hết sức bảo vệ các thành viên TF, Vương Nguyên cũng dần nhận ra tình cảm chị em bấy lâu không phải thật, thứ tình cảm đó nó có một cái tên khác còn gọi là…Tình yêu…
Đối với mọi người kể cả fan ít tuổi hơn, họ vẫn chỉ coi cậu như một “tiểu bảo bối” nhưng liệu có ai từng coi cậu như một người con trai thật sự không? Cậu không sợ mọi người gọi như vậy nhưng cậu sợ Dao tỷ của cậu gọi như vậy, cậu không muốn chỉ làm một “tiểu bảo bối” mà còn muốn vượt qua nó.
Và đặc biệt thể hiện nó trước mặt Dao tỷ của cậu, cậu không sợ người đời đàm tiếu về mình. Chỉ sợ Dao tỷ bỏ rơi, xa lánh cậu mà thôi…Nhìn chiếc chìa khóa trong tay, cậu tự nhủ liệu người con trai đó có phải mình? Và nếu là thật thì cậu sẽ hạnh phúc lắm bởi vì…được ở bên người con gái…mình yêu thương…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.